Vương Phi Vô Lại Của Hàn Vương

Chương 51: Sương phòng




"Ngạo nhi, ta thật sự . . . rất nhớ nàng." Hắn cúi đầu, uất ức ngây ngốc nhìn nước, giống như một đứa bé chịu hết uất ức.

Hắn là người ít nói lời tâm tình, nói còn chưa dứt lời, mặt đã sớm đỏ bừng.

Nhìn kỹ, khuôn mặt tuấn dật tiều tụy, trong mắt phượng toàn tia máu, râu cũng dài ra, hình tượng cao quý bức người, lạnh lẽo hoàn mỹ coi như đã bị bỏ đi.

Trong lòng Ngạo Tình khẽ nhói, cánh tay ngọc duỗi dài, ôm Phong Dạ Hàn, vừa đụng đến thân thể lửa nóng, toàn thân giật mình một chút, nói: " Thật xin lỗi, lúc ấy tâm tình Ngữ Thu di quá kích động, ta cũng không thể làm gì khác đành chọn biện pháp vòng vèo như vậy, huống chi, nhiều chứng cớ nói rõ có liên quan tới phụ hoàng của chàng, ta nhất thời cũng rất hận."

"Ta không trách nàng." Cánh tay sắt hung hăng cố định eo nhỏ của Ngạo Tình, cơ hồ khiến nàng hít thở không thông. Thế nhưng loại lực độ này làm cho nàng khắc sâu cảm nhận được cái loại cảm giác nhớ nhung mãnh liệt "Một Ngày không gặp như cách Ba Năm".

Ngạo Tình đang muốn hỏi hắn tra được những gì rồi, bờ môi khêu gợi chặn lên, phần lửa nóng đã sớm chống đỡ trên bụng.

Môi lưỡi quấn quít, triền miên giao nhau, mặt hồng tim đập, sương mù mờ mịt, Phong Dạ Hàn lửa nóng đã cao, vội vàng đem ôm Ngạo Tình tới, hung hăng đè xuống ở cạnh thùng lên, tùy ý làm bậy .

Thân thể nàng vẫn chặt như cũ, đột nhiên có vật xâm nhập khiến Ngạo Tình không thích nghi được, giùng giằng muốn rời khỏi, một nay Phong Dạ Hàn giữ chặt hông của nàng, một tay an ủi thân thể căng thẳng của nàng, làm cho nàng không trốn được, tận tình đòi lấy.

Đã được nếm qua phong tình, Phong Dạ Hàn càng ngày càng cảm thấy không cách nào khắc chế được sự hấp dẫn của thân thể mềm mại không xương, mỗi lần đều muốn một lần lại muốn nhiều hơn, càng thâm nhập, thân thể của nàng tựa như anh túc(thuốc phiện), làm cho hắn nghiện thật sâu, trầm luân.

Đã không nhớ rõ bị Phong Dạ Hàn giằng co mấy lần, khi tỉnh lại đã qua cả hoàng hôn, mặt trời lặn.

"Tỉnh." gương mặt tuấn tú phóng đại trước mắt, cười đến thỏa mãn, đã không còn vẻ tiều tụy, thần thái còn như lấp lánh. Chuyện nam nữ này, nam mò mẫm chơi đùa, mà lúc sau mệt mỏi lại là nữ.

Ngạo Tình nhẹ nhàng hoạt động, cảm giác khung xương toàn thân như bị xe đè nát, tiếng xương kêu răng rắc.

Ngạo Tình nổi giận, trừng mắt nhìn người nào đó: "Phong Dạ Hàn, lần sau còn giày vò như vậy, ta sẽ không tha cho chàng."

"Ta nhất thời không khống chế được!" Phong Dạ Hàn ủy khuất cúi đầu, nhưng trong mắt phượng có tia sáng lóe qua, khóe miệng hơi cong.

Nghẹn lời.

Choáng nha, đúng là hiểu ta. Ngạo Tình đưa tay vỗ vỗ cái trán, thật là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, bị hắn ăn sạch sành sanh rồi.

Toàn thân đau nhức, bữa tối cũng ăn ở trong phòng ăn. Nhìn mấy món ăn nhẹ, lại muốn ăn nhiều hơn.

"Ngạo nhi, ta đã điều tra, hình như chuyện hai mươi lăm năm trước có liên quan tới An Lam Dung."

Ngạo Tình nghe thấy tin tức liền ngừng lại, nếu do Phong Dạ Hàn nói, tin tưởng hắn có đầy đủ chứng cớ mới nói ra. Nhưng là, nhìn nét mặt Phong Dạ Hàn hình như. . .

Ngạo Tình đưa tay cầm tay hắn, trí nhớ về khổ sở hơn hai mươi năm sao có thể nói quên là quên.

Sau đó, hai người đem tin tức mình lấy được cùng hoài nghi trao đổi một lần. Không ngờ An Lam Dung cư nhiên cấu kết với Tả Thừa Tướng Úy Trì Tùng, trang chủ Khổng Tước Sơn Trang là Lạc Nam lại là thủ hạ cũ của Úy Trì Tùng, như vậy, mọi việc dần dần rõ ràng.

"Còn mật chỉ là chuyện gì xảy ra?" Đây cũng là vấn đề liên quan tới hai người, Ngạo Tình dĩ nhiên hi vọng đó không phải sự thật.

"Năm ấy, chính là lúc An Lam Dung đắc sủng, phụ hoàng đối với nàng trăm hô trăm ứng, sau lại xuất hiện Nhu phi, An Lam Dung thất sủng." Phong Dạ Hàn cũng từ nhiều đầu mối mới lấy được tin tức.

"Đàn ông các ngươi, thấy một yêu một, chỉ nghe người mới cười, sao biết người xưa khóc." Nhưng An Lam Dung cũng không phải hạng người thiện lương, cuối cùng biếm lãnh cung coi như là tự làm tự chịu.

"Ta chỉ muốn một mình nàng." Phong Dạ Hàn đưa tay ôm Ngạo Tình, tự mình dùng muỗng đút nàng.

Nói không cảm động là giả, nàng cũng tin tưởng hắn.

"Vô luận như thế nào chàng nhất định phải giúp ta lấy Bảo Châu Hàn Thiềm, ta muốn chứng thật một ít chuyện." Giọng nói như chém đinh chặt sắt khiến Phong Dạ Hàn ngẩn ra.

Vẻ mặt Phong Dạ Hàn nghiêm cẩn: "Nếu Ngạo nhi muốn, ta nhất định sẽ lấy được."

Ngạo Tình đang muốn chuyển cho hắn ánh mắt cảm kích, ai ngờ vừa nhìn đã thấy mắt phượng toát ra lửa dục: "Ngạo nhi, lúc tách ra nàng có nhớ tới ta không?"

Lại chiêu này nữa.

"Không!" Giọng nói rất không khách khí.

Ánh mắt Phong Dạ Hàn chuyển lạnh, tâm tình cũng đi xuống, cô độc lạnh lùng giống như bị người đời vứt bỏ. Khiến trong lòng Ngạo Tình khó chịu, có lẽ khi còn bé hắn luôn có thói quen không được người khác thương, tâm không nơi nương tựa, cho dù hiện tại trưởng thành, cũng vẫn không thể thoát khỏi suy nghĩ ấy.

"Nhớ! Rất nhớ! Không có lúc nào không nhớ cả!" đôi tay Ngạo Tình ôm lấy gương mặt tuấn tú, hung hăng hôn lên.

Nhiệt tình của Phong Dạ Hàn cũng tăng lên, đầu tiên là lướt qua rồi dừng, tiếp theo vĩnh viễn xâm nhập, chiếm đoạt, hai cơ thể cách áo cũng cảm nhận được tương tư lẫn nhau, hắn bế ngang Ngạo Tình lên, lướt đến gian phòng, một phòng mây mưa.

Trong thoáng chốc, Ngạo Tình thấy mắt phượng lóe qua tia thực hiện được gian kế, lúc này thì đã trễ.

Lầu dưới mấy người một bàn, không khí quái dị.

"Tiểu Hạt Tiêu, đã lâu không gặp." Truy Nguyệt nhận ra Băng Tâm đầu tiên. Xuất Nguyệt, Lãm Nguyệt cúi đầu không nói, chỉ có Bích Nguyệt cười đến cảnh xuân rực rỡ.

"Hiện tại ta là Đồ Đệ của Lam Cơ Tử, Hàn Tâm." Nếu không phải có nhiều người ở đây, sợ lại tổn hại hình tượng thục nữ của mình, Băng Tâm chỉ muốn một quyền quét ngang gương mặt lẳng lơ kia.

Hàn Tâm(Thất vọng đau khổ). Phì một tiếng, Bích Nguyệt rất không cho Truy Nguyệt mặt mũi, thật đúng là thất vọng đau khổ.

Băng Lam cùng Diệp Thanh tiếp tục uống trà, không liên quan tới ta, không cần can thiệp.

Băng Tâm lười phải hao phí tâm lực, trong lòng buồn bực, cô gia cũng không sợ túng dục quá độ, cũng giày vò tiểu thư cả đêm, vẫn đòi lấy vô độ như thế, dù nói thế nào, chúng ta đều tới dự thi, cũng phải có chừng mực .

"Đi. Tự chúng ta đi." Nói xong, tiểu nha đầu nóng nảy nâng kiếm ra khỏi khách sạn, Băng Lam cùng Diệp Thanh không thể làm gì khác đành đi theo.

"Nữ tử Hàn Thiến kia, có phải cái vị lần trước xông trận giúp vương phi không." Bích Nguyệt hâm mộ nói.

"Đúng vậy."

"Trời ơi. Dáng dấp vương phi xinh đẹp còn chưa tính, ngay cả bằng hữu của nàng đều thiên tư như thế, xem ra sau này đều không cần đi dạo hoa phố rồi."

Ba người còn lại nhìn vẻ mặt phong nguyệt(trăng gió) của Bích Nguyệt, bất đắc dĩ lắc đầu.

Rốt cuộc buổi trưa một ngày trước trận chung kết, Phong Dạ Hàn mới bằng lòng bỏ qua cho Ngạo Tình. Hai người chậm rãi từ trên lầu đi xuống. Nếu không phải vì thần công của Phong Dạ Hàn có thể trợ giúp, Ngạo Tình thật muốn gây mê yêu nghiệt này, để cho hắn an phận một chút.

Nhìn ánh mắt mập mờ của mọi người, cho dù da mặt người có dầy hơn cũng phải nứt ra. Liếc thấy khóe miệng Phong Dạ Hàn cong cong, cười như không cười, phần bạo ngược trong con người Ngạo Tình thật muốn cho hắn vài quyền.

"Tiến triển như thế nào?" Vì đánh vỡ lúng túng, Ngạo Tình mở miệng hỏi.