Vương Phi Vô Lại Của Hàn Vương

Chương 95: Độc Chi chu tai ương




"Ưmh. . . . . . Ừ. . . . . ." Ngạo Tình hôn mê theo bản năng từ trong miệng khẽ rên, ôm chặt lấy thân thể quen thuộc này, nhiệt lượng nóng bỏng thúc giục nàng không ngừng đòi lấy, đòi lấy nhiều hơn, càng thâm nhập. . . . . .

Từ hoàng hôn cho đến đêm khuya, hết đêm khuya tới bình minh, da thịt triền miên, hồn phách đan vào, như đến Thiên đường.

Ngạo Tình cố gắng mở hé ra hai mí mắt thì liền nhìn thấy gương mặt yêu nghiệt quen thuộc đau lòng nhìn chằm chằm người trong ngực, âm thanh khàn khan vẫn còn mang theo nỗi sợ hãi trong lòng, nói: "Ngạo nhi."

"Đúng không. . . . . . Ưmh. . . . . ." Phong Dạ Hàn đã sớm ức chế không được nỗi sợ trong lòng, sợ, chỉ cần muộn một chút, như vậy, hắn chỉ có thể hối tiếc cả đời. Vội vàng tìm đế môi nàng, thâm tình hôn xuống.

Thân thể Ngạo Tình cứng đời, tâm trong nháy mắt như mộc xuân phong, lồng ngực tràn đầy cảm giác ngọt ngào cùng hạnh phúc. Thuận theo những kích thích xôn xao trong cơ thể, lập tức từ bị động thành chủ động, linh và hồn ngay lập tức kết hợp với nhau, như thế nào cũng không đủ, cực hạn vui vẻ quấn quít, triền triền miên miên, giống như Khê Thủy róc rách , tới Thiên chi nhai Hải Chi Giác.

Tỉnh lại lần nữa, đã sớm là hoàng hôn tây chí, Y Nhân* ngọt nào ôm lấy eo to lớn, tiếp tục ngủ say, trong miệng thì thầm tự nói: "Hàn, ta mệt mỏi, có thể phải ngủ lấy mấy ngày, chàng không cần lo lắng."

*Y Nhân (người kia người ấy, ở đây ý chỉ Ngạo Tình)

Nói xong, hô hấp đều đều, mắt phượng nhìn thật chật dung nhan quen thuộc khắc sâu trong xương tủy, hận không thể dung nhập dung nhan ấy vào tận sâu trong máu thịt của mình, trong lòng ngập tràn sự cảm tạ.

Cảm tạ trời cao đối đãi mình không tệ, cô độc hai mươi mấy năm, đưa nàng tới bên cạnh mình, hắn rất may mắn lần đó gặp nhau. Nếu như nói tịch mịch hai đời đổi được đời này gắn bó gần nhau, như vậy những năm tháng cô độc cùng tịch mịch kia đều là đáng giá. Cả đời này, có nàng, cũng đủ rồi. Không, còn muốn cùng nàng đời sau, kiếp sau sau nữa. . . . . .

Nhẹ giọng kêu gọi, Y Nhân ngoái đầu nhìn lại.

"Ngạo nhi, ăn chút trái cây." Trong mấy ngày này, danh tiếng Phong Dạ Hàn trong nhân gian đã trở thành một trượng phu cực kì tốt, cẩn thận hầu hạ mỹ nhân trong lúc ngủ say, lại là một bảo mẫu chức trách.

Ngạo Tình tỉnh lại khẩu vị không được tốt, không thích ăn uống, cho là di chứng sau khi đại chiến Bạch Mãng xà . Nhìn bàn tay thon dài của Phong Dạ Hàn vì mình mà lột trái cây, cặp mắt trong suốt từ từ cong lên, trong lòng thở dài, lại xem mình là bệnh nhân, nhưng mà như vậy lại có chút tiện lợi.

Cảm giác được cưng chiều hình như rất tốt.

Đang hưởng thụ Thiên Luân Chi Nhạc thì Tiểu Thiếu Nữ lỗ mãng Băng Tâm đi vào, la hét như một oa nhi thiếu sữa, bộ dạng hẹp hòi, tình cảm khiếm khuyết, như oa nhi nhớ tư xuân.

Hai người ra lều trại vừa nhìn, một cái bóng dáng nho nhỏ lạnh lùng ngồi giữa đám người, đem ánh mắt mắt kì dị của mọi người xem nhẹ. Gương mặt Băng Lam chói lọi như từ mẫu, khẩn cầu người này mở miệng, nhưng nãi oa này mặt lạnh nhạt, vẫn như cũ không lên tiếng Lãnh Đan Đan cũng kiềm lư kỹ cùng rồi, một bên gấp gáp.

"Tiểu thư." Băng Lam vừa thấy Ngạo Tình đến gần, vội nhờ giúp đỡ."Đứa bé này có khả năng bị dọa sợ, nên không chịu nói lời nào." Nguyên là Truy Nguyệt từ trong đống huyết nhục mãng xà phát hiện ra hắn, ngây ngốc ngồi chồm hổm ở trong máu thịt, cho là bị sợ vỡ mật, không tiếng động cuốn hắn dưới nách mang về.

Nãi oa nhìn theo ánh mắt của mọi người, mắt phượng nhỏ nhắn liền phát sáng không ngừng, nhìn chằm chằm Ngạo Tình, quanh thân tản ra một loại lạnh lùng lại khí phách cùng hưng phấn.

Hồng Diệp(đỏ) thắng hỏa(lửa), áo trắng hơn tuyết, một cái nhăn mày một nụ cười tuyệt đại phong hoa, sao có thể gọi một chữ "Mỹ" để hình dung.

Mắt trong veo ngẩn ra, dò xét cẩn thận oa nam, cùng Bách Lí Liêm Đạt ước chừng cùng tuổi, ngũ quan tinh xảo, con ngươi linh động, hảo tuấn Tiểu Chính Thái, sau khi lớn lên tuyệt đối là một yêu nghiệt.

Bỗng nhiên, nam oa ánh mắt ngẩn ngơ, lộ ra một ánh mắt thiên chân vô tà, một đôi mắt phượng trong suốt oánh nhuận, hai hàng lông mi dày sâu nồng đậm và đen, chớp chớp , nào có giống như bị kinh hách sau hoảng sợ.

Ngạo Tình tâm run lên, tội nghiệt đâu. Nhỏ như vậy cũng biết gieo họa cho dân chúng rồi. Nhìn một thân trang phục của tiểu oa nhi, hẳn thân phận không giàu cũng quý. Trong lòng thầm than, Truy Nguyệt lại đem về một phiền toái rồi.

"Chờ thời điểm hắn muốn nói tự nhiên sẽ nói thôi."

Lắc đầu cảm thán một tiếng, vẫn nên yên lặng theo dõi biến hóa, Ngạo Tình đi thẳng về nơi nghỉ ngơi.

"Đứng lại." Tiểu Nam oa nghiêm nghị quát Ngạo Tình, giọng nói bá đạo ngang ngược, trời sanh ra lệnh người.

Mọi người sững sờ, tiểu oa này nào có bộ dáng sợ hãi chứ, ngược lại giọng nói lại bá đạo như thế, lập tức làm cho bọn họ kinh sợ.

Ngạo Tình chậm rãi xoay người lại, mặt không chút thay đổi tiến về phía nam oa, nhìn hắn như một yêu thêu thân.

"Tiểu gia sẽ cưới ngươi làm nương tử của ta. Môi đỏ thẳm phun ra mười chữ , nói không nên lời mạnh mẽ.

Hì hì.

"Thì ra là một tiểu sắc phôi*." Băng Tâm ngây ngốc một hội, châm chọc nói, cười đến cuồng phóng.

*phôi: bào thai

Băng Lam cùng Lãnh Đan Đan cơ hồ giận đến treo ngược cổ, thì ra là oa nhi này khinh thường cùng các nàng nói chuyện. Truy Nguyệt nhíu chặt mi tâm, mới cảm thấy đã đem về cho chủ tử nhà mình một cái phiền toái. Liếc mắt nhìn chủ tử một cái, cũng may, sắc mặt coi như bình thường.

Nghe lời thổ lộ non nớt này, Ngạo Tình dở khóc dở cười, khom lưng đi xuống: "Ta không phải là người luyến đồng phích, tiểu oa nhi ngươi không ngại thì đưa ánh mắt nhìn thấp xuống, tìm tiểu nữ oa chơi bùn đi."

Lời còn chưa nói hết, tiểu Nam oa gấp gáp kéo lấy hai tay của Ngạo Tình, kéo thấp, ở trên mặt nhé một hớp, dấu nước miếng rõ ràng, trong ánh mắt tiểu phượng đều là nụ cười thực hiện được âm mưu, giống như đứa trẻ nhìn thấy món đồ chơi mình yêu thích liền chiếm lấy mới cảm thấy hài lòng.

Nhất thời, sắc mặt Phong Dạ Hàn thoáng chốc biến thành màu đỏ tía, thủ đoan mạnh mẽ nhắc áo nam oa lên, trong lúc nhất thời, mắt đại phượng nhìn chằm chằm mắt tiểu Phượng, quanh mình không khí nhất thời giảm xuống vài lần. Một đại nam nhân cùng một cái tiểu nãi oa đều nhìn nhau chán ghét , cư nhiên là một màn tình địch gặp nhau hết sức đỏ mắt, pha trò xuất sắc.

"Nàng là nương tử của ta, tiểu tử thúi." Từng chữ rõ ràng, cắn răng nghiến lợi, lộ ra hơi lạnh thấu xương.

Mắt tiểu Phượng không hề khiếp ý, nhảy lên nhhej nhàng gảy chân, "Hừ. Đại gia ngươi tại lúc tuổi xế chiều,còn tiểu gia ta lại đang lúc hào hoa phong nhã."

Hì hì. Mọi người được cười nham nhở. Thật đúng là oa nhi thú vị. Chỉ có Truy Nguyệt xách theo lá gan, cố nén kích động bật cười .

"Vậy cũng không tới phiên ngươi lấy lòng." Nói xong tiện tay thẳng hướng Truy Nguyệt ném một cái, ghét giống như ném đi rác rưởi . Một trận Hàn Phong âm trầm, khiến Truy Nguyệt run lên, thề lần sau tuyệt đối thấy chết sẽkhông cứu.

Hí.

Mấy nữ nhân tử hít vào một hơi, oa nhi này thế nào cũng giống như tiểu chính thái, tâm nhẫn nhịn, vượt quá suy tính của tiểu tâm can bọn họ rồi.

Lam Cô Tử đối với việc tìm bảo vật không có hứng thú, thấy Ngạo Tình bình an vô sự cũng dự tính sớm một chút trở về Yên Vụ Sơn. Vì Ngạo tình tận tình khuyên bảo, khiến cho Lăng Ngữ Thu và Lãnh Đan Đan trở về Tây La khách sạn trước, về phần trách nhiệm tìm kiếm di trượng nặng nề, liền rơi vào trên người của Ngạo Tình.

Hoàng Phủ Tử Khiên, nãi oa này chết sống không chịu trở về Tây La Khách Sạn cùng đá người Lăng Ngữ Thu, cũng đối với chuyện thân thế của mình cũng giữ kín như bưng, nhắm mắt đi theo đuôi Ngạo Tình, đi liền suốt đem, lúc đi ngự dự định nằm vào chăn bông vải chiếm chút không gian, nhưng mỗi lần không phải là bị Phong Dạ Hàn không tiếng động ném ra, thì bị Truy Nguyệt mặt đen ngăn nãi oa này chạy vào lều làm loạn.

"Ngạo nhi, giúp ta sinh nữ nhi thôi." Phong Dạ Hàn đột nhiên yêu cầu nói.