Vượng Phu Kế Phi

Chương 4-2




Hoàng thái hậu tươi cười rạng rỡ đứng dậy: "Thật tốt quá, hôm nay tâm tình thật được, ai gia muốn chuyện hôn sự này phải thành công, một chút nữa có thể gặp hoàng nhi rồi, nhưng mà một khi biết ta muốn hắn lập gia đình....."

Mặt nàng khổ não, nhưng ngay sau đó mắt sáng lên: "Đúng rồi, nhờ Hoàng đế đi."

- Vâng.

Tần ma ma cười thầm, đỡ Thái hậu đến cung điện Hoàng đế. Xem ra Thái hậu muốn ném củ khoai lang nóng phỏng tay cho Hoàng thượng.

Bên trong Nghị Sự điện, Hoàng đế ngồi trên long tọa, trên bàn trước mặt có thật nhiều tấu chương, hai bên còn có hai thái giám, sau lưng còn có hai cung nữ cầm quạt quạt lên quạt xuống, bên ngoài cung điện là một hàng thị vệ, xem ra uy thế mười phần, lúc nhìn thấy mẫu thân thân ái và Tần ma ma thân tín tới, hắn âm thầm rên rỉ một tiếng, mẫu hậu lại muốn hắn một mình đối mặt với lửa giận của hoàng đệ rồi.

Biết rõ như thế, hắn buông xuống tấu chương, nghe mẫu hậu nói tới việc hôn sự của hoàng đệ như đã biên soạn từ trước, lại còn cười hề hề giao phó cho hắn: "Chuyện cứ như vậy đi, sau đó nếu gặp Hoàng nhi, xin Hoàng thượng nói với hắn một chút."

- Mẫu hậu, người căn bản là muốn tiền trảm hậu tấu, hoàng đệ coi như không vui nhưng cũng không dám không nghe theo, người có khả năng đối mặt với hắn mà.

Hoàng đế vẻ mặt ôn hòa đề nghị, hắn không muốn đơn độc đối mặt với lửa giận của hoàng đệ.

- Hoàng nhi cứng rắn, hỉ nộ nhìn không ra, mẫu hậu nhìn sẽ sợ.

Hoàng Thái hậu giả bộ khổ sở.

Hoàng đế bất đắc dĩ cúi đầu, mà Tần ma ma cũng đã cúi đầu cười trộm. Tốt nhất là nên sợ...., bà là người nhìn Hoàng hậu lớn lên, biết rõ nàng nhưng là người mạnh mẽ như báo.

Lúc này, nội thi trong cung đột nhiên bước nhanh tới, chắp tay vái chào: "Hoàng thượng, tướng gia có chuyện quan trọng muốn bẩm báo, hi vọng hoàng thượng và Hoàng thái hậu cùng nhau tiếp kiến."

- Tuyên hắn vào đi.

Hoàng đế chỉ có thể gật đầu.

- Thật là mất hứng, ai gia không thích thấy hắn, chỉ là.... .....

Hoàng thái hậu có chút tức giận nhìn Hoàng đế một cái: "Tai mắt Tướng gia trong cung có hay không càng ngày càng nhiều rồi, ngay cả ai gia và Hoàng đế ở chung một chỗ cũng biết?"

Hoàng thượng không thể làm gì khác hơn, bất đắc dĩ cười khổ: "Trẫm sẽ cố gắng."

Ý trong đó cũng chỉ có hai mẹ con là biết rõ.

Bảy năm trước, Hoàng thất gặp biến, may mắn nhờ vào Cảnh vương tay cầm binh quyền khởi binh ủng hộ, Hoàng đế mới có thể thuận lợi lên ngôi kế vị, vậy mà vào chỗ không lâu, biên quan Tây Bắc có biến, ngoại tộc xâm chiếm Trung Nguyên, lúc đó Cảnh Vương đang ở Thiên Vệ quốc, lợi dụng lúc Hoàng đế kế vị, một nhà Hoàng hậu nương nương lại đục nước béo cò.

Nhất là Tể Tướng Đỗ Thiên Đức, hắn là huynh trưởng của Hoàng hậu, hắn liên thủ với Hoàng hậu, ai bài cho thân tín của hắn không ít chức vụ, thậm chí ngay cả chức vị quan trọng trong ngành phong quan nhậm chức cũng là người của hắn.

Nếu không phải Hoàng thượng kịp thời phát hiện, phế hậu ngăn cản Hoàng hậu can thiệp triều chính, giả vờ trọng dụng nhà mẹ đẻ Hoàng hậu, có thể tình huống sẽ nghiêm trọng hơn nhiều.

Nhưng mà, mặc dù Hoàng hậu không dám lỗ mãng, Tướng gia cự tuyệt sự trọng dụng của hắn, nhưng vẫn là không ngừng bồi dưỡng thế lực bên ngoài, kiêu căng lộng quyền, tình huống càng có xu hướng nghiêm trọng, đã trở thành chuyện nội bộ quan trọng trong triều đình.

Cũng may, Hoàng đế có một nhóm tay sai bí mật, thay hắn giải quyết những quan lại chiếm vị trí quan cao kia, cùng quan mới lập thế cực, hoành hành khắp cả nước. Nhiệm vụ của bọn họ là bí mật truy tìm chứng cứ phạm tội, rồi để cho Hoàng đế phái người bắt, lưu đày đi nơi xa xôi, khiến thế lực Tướng gia biến mất.

Có điều chứng cứ phạm tội khó tìm, nhưng muốn bồi dưỡng thân tín lại cực kỳ đơn giản. Mỗi khi nhớ tới, Hoàng đế buồn rầu vô cùng, lúc đang suy nghĩ miên man thì Thừa Tướng Đỗ Thiên Đức, mái tóc có điểm bạc trắng, ở giữa lại có chòm râu dê, mặc quan phục* đã tiến vào điện.

*Y phục mặc khi vào triều của quan lại.

Hắn phất tay áo quỳ xuống: "Thần Đỗ Thiên Đức ra mắt hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế......"

- Được rồi, ta và Thái hậu còn có việc muốn bàn, tướng gia có chuyện thì nói nhanh đi.

Hoàng đế thấy mẫu hậu bày ra bộ dạng không chịu nổi, ánh mắt thúc giục hắn đánh nhanh thắng nhanh, đành phải để cho Đỗ Thiên Đức nói nhanh sự việc.

Chỉ là, hắn cũng không nghĩ tới, "chuyện quan trọng" của Đỗ Thiên Đức chính là gả nữ nhi hắn cho Hoàng đệ.

Nhưng ngay cả Hoàng thượng còn chưa kịp mở miệng, Hoàng thái hậu đã nói: "Ai gia đã sớm nói rồi, ta không muốn ủy khuất Vịnh Song, ta sợ nàng sẽ xảy ra chuyện, đứa bé kia nhưng là do ta nhìn từ nhỏ đến lớn." Cho nên, ta biết rõ nàng không thích hợp với hoàng nhi.

- Khởi bẩm Thái hậu, thần cũng không phải là không tin lời nói của quốc sư, chỉ là thần thấy, không có việc gì khó trong thiên hạ, chỉ sợ người không có lòng.

Da mặt quá dầy, hắn cố gắng phải gả nữ nhi cho hoàng nhi! Nét mặt hoàng thái hậu khó coi, hơn nữa việc nàng phái thân tín đi tìm khuê nữ có số mệnh đặc biệt, hiển nhiên hắn đã biết nên mới có thể da mặt dày nói tới hôn sự.

Thấy bộ dáng Hoàng thượng muốn để cho Hoàng thái hậu làm chủ, Đỗ Thiên Đức chỉ có thể chắp tay hướng về phía Thái hậu mà nói: "Thái hậu, tiểu nữ từ nhỏ đã đi theo công chúa, cùng nàng lớn lên, hai người cũng là hảo hữu của nhau, nếu có thể thành một thân tỷ muội....."

Hoàng thái hậu nghe không nổi nữa: "Đồng Nhi tính tình trẻ con, kiêu căng lại thiếu lễ phép, ai gia cũng cảm giác mình vô lực, Vịnh Song có thể trở thành tri kỷ cùng Đồng Nhi, đó là duyên của nàng, nhưng tướng gia cũng hiểu cá tính của Cảnh Vương, chuyện nhi nữ tình trường không phải là chuyện hắn để ý đến."

- Nam nhân chí ở bốn phương, Cảnh Vương, nguyên bản là không nên để ý đến chuyện tình cảm, nhưng Vịnh Song đặt hắn ở trong lòng, hắn chính là sinh mạng của nàng.

Đỗ Thiên Đức diễn như thật, muốn gả con gái cho Cảnh Vương, tất nhiên có thể coi đây là địa bàn của hắn.

Hoàng thái hậu đột nhiên nhíu lông mày, tay ngọc trắng noãn vuốt trán: "Bênh đau đầu cũ của ai gia tái phát, ai gia phải về cung nghỉ ngơi."

- Nô tài đỡ Thái hậu hồi cung.

Động tác Tần ma ma cực nhanh, biết chủ tử nhịn không nổi muốn mắng người.

Hoàng đế thấy Tướng gia muốn đuổi theo cũng không ngăn cản, dù sao cũng có thể đoán được hắn chỉ có thể bất lực rời đi.

- Rốt cục đi rồi !

Một giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên trong điện.

Hoàng thượng nhìn sang hướng đạo âm thanh kia vừa phát ra, chỉ thấy phía sau trụ cột là hoàng đệ cao lớn tuấn mỹ.

Chu Trần Thiệu tiến lên, tuy là huynh đệ ruột, hắn vẫn tuân theo lễ nghĩa, chắp tay muốn bái kiến.

Hoàng thượng bước nhanh về phía trước: "Đừng có ra mắt ngô hoàng vạn tuế này, ngô hoàng vạn tuế kia nữa, lỗ tai trẫm nghe nhiều đến nỗi muốn chai rồi ! Ngược lại nếu ngươi đã đến đây từ sớm, sao còn không lên tiếng?"

- Tướng gia ở đây, mẫu hậu cũng ở đây, hai người đều nói về chuyện của ta, ta ra ngoài không phải là tự tìm phiền toái?

Chu Trần Thiệu tuấn lãng vừa nói vừa ra hiệu muốn Hoàng đế cùng ngắn ngồi xuống nói chuyện.

Hoàng đế nhìn hắn, sâu trong tròng mắt đen nhìn không ra hỉ nộ.

Hoàng đệ là một người anh dũng thiện chiến, là một chiến tướng lão luyện, mấy năm nay lãnh binh xông vào trận địa địch, giành được nhiều thắng lợi, nhưng dáng vẻ bên ngoài không hề tục tằng, mà là một thiếu niên tuấn mỹ, lãnh ngạo, là một tướng soái có khí phách mà cũng có quý khí, cho dù má phải có một vết sẹo thật dài nhưng cũng không làm giảm đi vẻ tuấn mỹ của hắn, ngược lại càng tăng thêm vẻ mị hoặc.

Tin tưởng nếu không biết thân phận hắn, rất nhiều khuê nữ vừa thấy hắn chắc chắn sẽ bị lấy mất tim, chỉ tiếc hoàng đệ quá nổi bật, cũng bởi vì chết mất hai thê tử nên bị chụp mũ là khắc thê.

- Hoàng thượng mỗi lần gặp thần đệ, nhất định phải quan sát lâu như thế?

Âm thanh Chu Trần Thiệu lành lạnh.

Hoàng đế nhếch miệng, thức thời không nhìn khuôn mặt kia nữa, mà cất tiếng nói: "Trẫm chỉ là nghĩ hoàng đệ nếu là xuất hiện, tướng gia sẽ phải biết điều lui ra trước, tuyệt sẽ không dám bàn luận chuyện lấy sợ trước mặt hoàng đệ, chỉ là---" Hoàng đế cười lắc đầu nhìn: "Mẫu hậu thì không."

- Mẫu hậu nhất định là tính trước, sợ ta không cho người sắc mặt, cùng người tính nợ cũ thôi." Hắn cũng rất là hiểu tâm tư mẫu hậu, người ngoài mặc dù không biết chuyện, nhưng huynh đệ bọn hắn cực kỳ thân cận với mẫu hậu, mà hình tượng mẫu nghi thiên hạ, ung dung quý phái đó chỉ là bên ngoài, Mẫu hậu thật ra rất có cá tính, tâm tình cũng nặng.

- Xem ra mẫu hậu muốn vì ngươi an bài hôn sự, ngươi có tính toán gì không?

- Ta nếu có thể phản đối thì đã không cưới hai người rồi.