Vượt Mặt Nữ Chủ: Nữ Phụ Thật Đào Hoa! (Ta Muốn Làm Nhân Vật Quần Chúng!)

Chương 7: Thì ra cô có tài năng đến vậy!




Đọc truyện được một lúc, cô mới nhớ ra là mình có ý định tìm nơi để xin việc nên đành nhịn đau mà thoát khỏi trang đọc truyện mà đi tìm thông báo tuyển dụng nhân viên của một công ti nào đó. Cô hiện giờ có 3 sở trường: ngoại ngữ, âm nhạc và máy tính. Sở trường về ngoại ngữ là do cô mang từ thế giới trước tới, hai cái còn lại là của chủ nhân thân thể này. Cô ấy có giọng hát rất hay a~ Chơi piano, violin cũng giỏi nữa, rất có tiềm năng làm nghệ sĩ đó! Nhưng mà, việc này cũng không có ai biết, trừ Ruki, cho nên, cô vẫn là nên loại bỏ suy nghĩ này đi. Về việc cô là một hacker, cô cũng không muốn để người khác biết nên là, vẫn nên loại công việc này ra khỏi não thì hơn. Thôi thì, cô quay lại với công việc đời trước thôi. Đi làm dịch thuật viên vậy. Tuy công việc này rất chán nhưng cô còn có lựa chọn nào khác đâu!

Cô thở dài thườn thượt, vẻ mặt cam chịu dán mắt vào màn hình điện thoại. Nhưng mà, nhìn nó mà cô lại nhớ tới chiếc laptop để trong cặp của mình. Nghĩ vậy, cô ngó quanh phòng. Cặp của cô đâu?

Vốn đang thầm quan sát cô, Trần Cảnh Hạo bỗng thấy cô ngó quanh ngó quất như muốn tìm thứ gì đó nên liền không nhịn được mà hỏi:

“ Này! Em đang tìm cái gì vậy?”

Đang tập trung tinh thần để tìm đò lại nghe thấy giọng nói của hắn đột ngột vang lên cộng thêm với sự ám ảnh về thân phận của hắn nên cô giật nảy mình. Vốn định là sẽ lắc đầu xua tay bảo không có việc gì nhưng nghĩ lại, cô lại thấy mình cũng nên hỏi một chút. Việc này chắc cũng sẽ không ảnh hưởng tới ước mơ làm nhân vật quần chúng của cô đâu nhỉ?

“ À, anh có thấy cặp sách của tôi đâu không?”

Cô dè dặt hỏi. Dù gì thì hắn cũng ghét nữ phụ, thế quái nào lại quan tâm đến đồ của cô ở đâu. Vốn có sẵn suy nghĩ ấy trong đầu nên cô cũng không trông mong bản thân nhận được một câu trả lời tử tế từ hắn.

“ Lúc Lăng Chính Thiên bế em xuống đây tôi cũng không thấy em hay cậu ta mang theo thứ gì. Có lẽ là cặp của em vẫn để ở phòng học đấy. Mà có việc gì à?”

Trái với ý nghĩ của cô, Trần Cảnh Hạo lại trả lời hết sức cặn kẽ, chi tiết, cuối cùng còn bồi thêm một câu hỏi.

“ Ờ. Tôi định lấy laptop để làm một chút việc”- Cô khá ngạc nhiên về thái độ của hắn nhưng lại nghĩ về hình tượng hắn dựng lên trước giảng viên và sinh viên trong trường thì lại thấy khá bình thường. Hắn là đang giả dạng người tốt đó!

Trần Cảnh Hạo nghe xong câu trả lời của cô liền im lặng suy nghĩ một chút. Hình như hắn còn một chiếc laptop để trong phòng này thì phải. Hay là cho cô ta mượn nhỉ?

Hắn nghĩ ngợi mất một lúc, cũng không nhìn tới vẻ mặt lúng túng của cô gái trong phòng.

Nhìn vẻ mặt của hắn, cô hoang mang. Tên này khó chịu rồi hả? Có phải mình nhiều chuyện quá rồi không? Nhưng mà cô cũng chưa có nói hay làm gì quá đáng mà? Cô lại chìm vào những suy nghĩ phức tạp của bản thân. Cô sợ mình đã chọc đến tên nam chính dã man này, làm hắn phật ý rồi đi hành hạ cô a~ Có khi nào hắn đưa cô tới một nơi hoang vắng nào đó rồi đánh đập, sau đó bỏ mặc cô chết đói ở đó không? Hay là hắn lại cô ra làm chuột bạch thí nghiệm cho một loại thuốc nào đó hắn mới nghĩ ra? Tên này rất đáng sợ a~ Hắn là một người cuồng nghiên cứu về các loại thuốc, nhất là thuốc độc đó!

Trong đầu cô liên tục nảy ra những suy nghĩ ghê rợn về những cách thức Trần Cảnh Hạo sẽ dùng để hành hạ mình. Cô khẽ rùng mình, nhiệt độ xung quanh thân thể giảm xuống đáng kể. Nếu Trần Cảnh Hạo mà biết được những suy nghĩ của cô, chắc chắn hắn sẽ không nhịn được mà bật cười. Cô gái này thật có trí tưởng tượng phong phú mà.

Trong lúc cô ngồi liên tưởng vớ vẩn, Trần Cảnh Hạo đã rời khỏi bàn làm việc, đi tới mở cửa tủ đồ. Dù sao chiếc này cũng không lưu bất cứ tài liệu, thông tin gì quan trọng hay bí mật cả, cứ cho cô mượn vậy. Nghĩ xong, hắn lấy chiếc máy tính xách tay đang để ngay ngắn trong tủ ra, đi tới trước mặt cô:

“ Chiếc này tôi cũng không dùng đến, cho cô mượn đấy. Lát nữa tan học thì trả lại cho tôi.”- Hắn cười ôn hòa, trông rất là tốt bụng, cực kì hợp tiêu chuẩn của một người đàn ông dịu dàng, hay giúp đỡ người khác.

Ầy! Bề ngoài thì như vậy nhưng ai biết được trong lòng hắn nghĩ gì? Nhưng thôi, thứ cô cần đã được người ta đưa đến trước mặt. Nếu không nhận, chẳng phải là rất bất lịch sự hay sao?

Cô gật gù hài lòng với quyết định của bản than sau đó lại nhanh chóng đưa tay ra cầm chiếc laptop trên tay Trần Cảnh Hạo, nở một nụ cười vô cùng mẫu mực:

“Vậy thì cám ơn anh nha”

Thấy nụ cười tỏa nắng của cô, chính Trần Cảnh Hạo cũng không nhận ra, lòng hắn đang có một sự rung động nho nhỏ. Thực ra, từ lúc cô bắt đầu lấy điện thoại ra, hắn đã thầm quan sát cô. Hắn muốn tìm ra một điểm bất thường từ trên người cô, muốn nhìn kĩ xem có phải cô đang giả vờ hay không. Tuy nhiên, sau một hồi quan sát, thứ duy nhất hắn thấy là ánh mắt chăm chú của cô khi nhìn vào màn hình điện thoại cùng với những biểu cảm phong phú trên mặt cô. Trước đây hắn chưa từng nhìn thấy một Trịnh Thái Thu có nhiều cảm xúc đến như vậy. Chỉ trong gần một tiếng đồng hồ, cô gần như đã thể hiện ra tất cả những cảm xúc vốn có của một con người: buồn có, vui có, sợ hãi có, hoang mang có, trầm tư có,… Hắn rất thắc mắc, rốt cuộc cô đang nghĩ gì mà lại có sắc thái biểu cảm đa dạng đến vậy?

Thấy hắn không có đáp lại nên cô cũng không nói thêm điều gì nữa mà mở máy ra, lên mạng tìm những thông báo tuyển nhân viên của các công ty.

__________ Ta là phân cách tuyến___________

“Oa!”- Cô ra vẻ mệt mỏi, vươn vai một cái. Cảm thấy sức khỏe của mình đã trở lại bình thường, cô cũng đã tìm được một công việc ưng ý nên cô liền tạm biệt Trần Cảnh Hạo để ra về. Dù gì nam chính Hội trưởng đại thần cũng cho cô nghỉ học hôm nay rồi, cô cũng không muốn ở lại trường thêm nữa. Mấy kiến thức này cô đã phải nhai đi nhai lại suốt mấy năm đại học ở thế giới kia, giờ học nữa chắc cô sẽ chán chết. Mà cô cũng không thích học viên ở lớp “ Thái Thu” chút nào. Cô quyết định rồi, kì thi tới cô sẽ cố gắng lấy kết quả thật cao và cải thiện đôi chút về hạnh kiểm của bản than. Như vậy là cô có thể chuyển lớp rồi. Dù không biết sang lớp khác có khá hơn lớp cũ không nhưng cô vẫn muốn chuyển. Cô biết, phần lớn sinh viên trong trường đều nói cô là đại tiểu thư ngu ngốc, vô dụng, chỉ biết dựa hơi gia đình nên mới có thể học tới đại học. Lòng tự trọng của cô rất cao a~ Làm sao cô có thể để người khác nói mình như vậy được. Cho nên, việc đầu tiên cô phải làm là cải thiện hình tượng của bản thân a~ Cô hi vọng mình trở nên mờ nhạt một chút với những người xung quanh. Cô chỉ muốn làm một nhân vật quần chúng thôi. Cô muốn có cuộc sống bình thường như những người khác. Giờ cô chỉ mong bản thân có thể tìm được bố mẹ ruột là tốt rồi!

Ừm! Vậy sắp tới cô lại phải đi thuê người tìm giúp rồi, Nhưng mà, chỉ có mình cô tìm thì chắc chắn sẽ rất khó, hay là nhờ Ruki nhỉ? Dù gì anh cũng có ý muốn giúp đỡ cô trong việc tìm bố mẹ. Cứ vậy đi. Buổi tối gọi điện nhờ anh ấy cũng được. Giờ cô phải lên lấy cặp rồi ra về thôi. Cô phải thanh lí đống trang phục thiếu vải trong tủ quần áo của mình a~

Hồi sáng, lúc mở tủ ra để lấy đồng phục, cô suýt bị dọa sợ mà ngất đi. Ặc! Sao cô lại quên rằng, trong nguyên tác, tác giả có tả rằng nữ phụ Trịnh Thái Thu ăn mặc rất là… không đứng đắn a! Đúng là tạo nghiệt mà! Cô phải đổi lại hết chỗ váy áo đó thôi.

Lắc đầu, thở dài một cách ngao ngán, cô nhanh chân đi tới phòng học của lớp mình để lấy cặp. Dù khi vào lớp, cô nhận được rất nhiều ánh mắt “ yêu thương, trìu mến” của các vị đồng học nhưng thật xin lỗi, cô còn không muốn cho họ nửa cái liếc mắt đâu!

Bởi vậy, phòng học diễn ra một cảnh tượng vô cùng kì lạ là: một lũ sinh viên phóng đôi mắt căm ghét, khinh thường tới một người nào đó còn nhân vật chính hứng chịu những ánh mắt đó lại thản nhiên cầm cặp lên bục giảng thong báo nghỉ với giảng viên rồi bước ra khỏi lớp. Tư thái bình thản của cô làm khối người tức giận đến suýt thổ huyết. Hắc hắc… Thật ra cô cũng rất đắc ý a~ Thì ra là mình còn có năng lực làm người ta tức giận. Thật tốt a~