Vượt Qua Lôi Trì (Gió Mang Ký Ức Thổi Thành Những Cánh Hoa)

Chương 19




Hai đôi mắt nhìn nhau, cô khiếp sợ, sâu trong đáy mắt hắn, cô càng thấy được sự khiếp sợ hơn gấp bội phần.

Bên tai cô giống như vang lên tiếng nổ ầm trời, hoàn toàn đánh thức cô khỏi giấc mơ.

Là mơ, đây nhất định là mơ, bằng không làm sao cô lại thấy hai Trác Siêu Nhiên?

Đúng, là mơ!

"Mộc Mộc, cậu ta là Trác Siêu Việt, em sinh đôi của anh." Trác Siêu Nhiên giới thiệu, hoàn toàn phủ nhận điều đó, "Siêu Việt, cô ấy là Tô Mộc Mộc, bạn gái... của tôi."

Trác Siêu Việt? Trác Siêu Nhiên? Anh em sinh đôi?

Rốt cuộc cô hiểu được, khi Trác Siêu Nhiên nhắc tới em trai mình tại sao lại dùng ngữ điệu như vậy nói, "Em thấy cậu ta sẽ biết!"

Có người nhận sai, cũng có người không bao giờ nhận sai.

Chỉ liếc mắt một cái, Mộc Mộc từ thiên đường ngã vào mười tám tầng địa ngục, xương tan thịt nát, vạn kiếp bất phục...

"A,a..." Trác Siêu Việt cười gượng hai tiếng, tay cầm chìa khóa nắm thành quyền, chiếc chìa khóa kim loại phát ra tiếng ma sát chói tai. "Hai người cứ tiếp tục, tôi không quấy rầy..."

Nói xong, Trác Siêu Việt một giây cũng không dừng lại, xoay người đi xuống lầu, dường như vừa rồi mọi chuyện xảy ra không hề liên quan đến mình.

Không ngờ Trác Siêu Việt ngay cả chào cũng chưa nói một lời, xoay người bước đi, Trác Siêu Nhiên đang định đuổi theo, Mộc Mộc hoảng loạn giữ lấy tay anh.

Đôi môi cô khẽ mở, ánh mắt lo lắng nhìn thẳng, gấp gáp hy vọng Trác Siêu Nhiên cho cô đáp án, anh và Trác Siêu Việt, ai mới là người đàn ông tối hôm đó.

"Em không cần để ý..." Trác Siêu Nhiên nghĩ Mộc Mộc đa tâm, dịu dàng giúp cô chỉnh lại đai váy, "Chắc Siêu Việt sợ quấy rầy chúng ta."

Cô không còn tâm trí nào nghe anh nói, chỉ lo cúi đầu tìm di động. Rốt cuộc tìm được, ngón tay cô động vào bàn phím đông cứng, khi muốn đánh chữ, lại không biết nên viết thế nào.

Hỏi anh: "Người đàn ông bốn năm trước bỏ năm vạn đồng mua một đêm của em là anh, hay là Trác Siêu Việt?"

Hoặc là hỏi: "Anh có nhớ em hay không? Đêm bốn năm trước đó, chúng ta một lần..."

Nếu anh nói anh không nhớ rõ, hoặc nói cho cô rõ ràng, anh không phải.

Cô nên nói cái gì? Nói cho anh: "Xin lỗi, em nhận nhầm người, em tưởng anh là Trác Siêu Việt... Em đã từng cùng anh ấy..."

Sau đó, có phải cô nên chạy xuống lầu, đến hỏi Trác Siêu Việt như vậy? Xác nhận xem người đàn ông tối hôm đó có phải hắn hay không?

Mộc Mộc cảm thấy chính mình thật buồn cười.

Giống như diễn một màn kịch ngu ngốc trước những con mắt tinh tường, cuối cùng chấm dứt vụng về trong tiếng cười nhạo, bôi một vết bẩn lên tình cảm tốt đẹp giữa anh em bọn họ.

Hai người họ sẽ thấy cô thế nào? Sẽ lựa chọn ra sao? Quan trọng nhất, cô sẽ phải đối mặt với chân tình của Trác Siêu Nhiên bằng cách nào?

"Mộc Mộc, em không sao chứ?"

Cô hoảng hốt lắc đầu, cố gắng sắp xếp lại đống hỗn độn trong tâm trí, ngăn cơ thể sôi trào nôn nóng, ngồi trên sô pha cẩn thận ấn bàn phím: "Hai người giống nhau như vậy, có bị ai nhận lầm không?"

Vấn đề này trước đây cũng rất nhiều người hỏi, Trác Siêu Nhiên không để ý, ngồi xuống cạnh cô. "Người quen thuộc thì không, khí chất hai bọn anh hoàn toàn khác nhau. Người không quen vẫn thường xuyên nhận lầm. Trước kia, khi còn ở bộ đội đặc chủng, để tránh mọi người nhầm lẫn, bọn anh để kiểu tóc khác nhau, tóc anh ngắn hơn, cậu ta thì dài hơn một chút."

Mộc Mộc cố gắng nhớ lại kiểu tóc của hắn bốn năm trước, rất đàn ông, dài quá vành tai, có phong cách Âu Mĩ, nhưng như thế là dài, hay là ngắn, rất khó xác định.

"Ngoài kiểu tóc, hai người còn có chỗ nào có thể phân biệt?" Cô lại hỏi.

"Rất nhiều, ví dụ như anh thích mặc quần áo sáng màu, Siêu Việt lại thích tối màu, hoặc bình thường cậu ta ăn mặc cũng rất tùy tiện, hai cúc áo sơ mi trên cùng không bao giờ cài..."

Cô nhớ rõ, đèn ở bar Lạc Nhật rất mờ, cho dù hắn mặc quần áo màu gì, nhìn luôn tối, không thể nhận rõ. Cô cũng nhớ, hắn thích mặc áo sơ mi vừa người, loại áo sơ mi có thể đem khí chất của hắn tôn lên vẻ tao nhã lại quyến rũ, về phần cúc áo, cô không dám xác định...

Trác Siêu Nhiên thấy Mộc Mộc lo lắng, tưởng cô sợ sẽ nhận sai người, cố ý an ủi nói: "Thực ra em không cần lo lắng, cá tính anh và Siêu Việt hoàn toàn khác nhau, nếu em để tâm một chút nhất định sẽ không nhận sai."

Đúng vậy, chỉ cần để tâm, muốn phân biết hai người cũng không khó.

Anh đứng lên, theo thói quen định sửa sang quần áo, áo phông anh mặc trên người, mặc dù vừa trải qua một trận kích thích nhưng vẫn rất phẳng phiu.

Cô nghĩ lại mới phát hiện, dù Trác Siêu Nhiên mặc đồ gì đều có cảm giác như quân trang chính thống.

"Hẳn là Siêu Việt chưa ăn tối, em chuẩn bị đồ ăn, anh đi gọi cậu ấy lên ăn cùng."

Cô gật gật đầu đi vào bếp.

**********

May mắn là dì Trần mà Trác Siêu Nhiên nhắc tới có chuẩn bị rất nhiều đồ ăn nấu sẵn, chỉ cần cho vào lò vi sóng là có thể dùng. Bằng không, trong lúc tinh thần hoảng hốt, Mộc Mộc cũng không có cách nào làm được đồ ăn đủ cho ba người.

Dọn đồ ăn xong, vẫn chưa thấy Trác Siêu Việt và Trác Siêu Nhiên đi lên, Mộc Mộc vỗ vỗ khuôn mặt lạnh lẽo, cố tỏ ra tươi cười, đi xuống lầu.

Mới đi đến giữa chừng, cô nghe thấy có người nói: "Anh tưởng em nói thật sao?"

Giọng nói này rất giống Trác Siêu Nhiên, chỉ là ngữ điệu đó không phải là cách Trác Siêu Nhiên dùng để nói chuyện, hẳn là Trác Siêu Việt.

"Cậu nói sao?" Giọng nói Trác Siêu Nhiên mang theo ý cười hỏi lại.

"Bề ngoài đúng là rất xinh đẹp, nhưng cơ thể hình như còn chưa phát dục hoàn toàn, quá gầy, nơi nên có thịt..." Ngữ điệu ngả ngớn, lời nói lỗ mãng. Mộc Mộc cảm thấy máu trong người như ngừng chảy, bước chân bị khựng lại chỗ góc cầu thang.

"Không phải tôi hỏi cái này..." Trác Siêu Nhiên kịp lúc chặn những lời không nên nói ra phía sau. "Tôi đang nói chuyện nghiêm túc với cậu."

"Em rất nghiêm túc..."

"..."

Mộc Mộc không nhìn thấy bọn họ, không biết Trác Siêu Nhiên làm biểu tình hay động tác gì, Trác Siêu Việt bất đắc dĩ thở dài. "Rồi, nói nghiêm túc... Anh thích là được, em có thể có ý kiến gì, em lại không biết cô ấy."

"Siêu Việt, không giấu gì cậu..." Giọng Trác Siêu Nhiên trầm xuống, "Cô ấy chẳng những không thể nói chuyện, hơn nữa còn ngồi tù..."

"Cô ấy từng ngồi tù?" Trác Siêu Việt thốt ra khó tin.

"Đúng vậy, từ bốn năm trước, mới ra tù không bao lâu."

"..." Trác Siêu Việt trầm mặc hồi lâu, "Tội gì?"

"Năm mười bảy tuổi cô ấy bị cha nuôi cường bạo, bởi vì chịu kích thích, không kiểm soát nổi lỡ tay giết chết ông ta. Quan tòa thấy cô ấy cũng là người bị hại, lại ở tuổi vị thành niên, nên cân nhắc mức hình phạt..."

Cả căn phòng rơi vào im lặng.

Mộc Mộc xiết chặt lấy tay vịn cầu thang, khớp xương gồng lên xanh trắng. Cô vốn định vĩnh viễn không bao giờ nói cho anh chuyện này, không ngờ rằng anh đã điều tra ra. Có một số việc đã xảy ra thì không thể che giấu, cho dù cô trốn tránh thế nào cũng chỉ là bịt tai trộm chuông mà thôi.

"Tôi không biết làm như vậy đến tột cùng là đúng hay không..." Giọng nói Trác Siêu Nhiên mờ mịt, "Có thể tôi không cho cô ấy được một kết cục mĩ mãn..."

"Quá khứ không ai có thể thay đổi, tương lai cũng không ai cóthể đoán trước." Giọng nói lạnh lẽo như bay tới từ cuối chân trời, "Chỉ cần anh thật lòng với cô ấy, điều này quan trọng hơn tất cả!"

Một câu, giống như sấm chớp mưa đêm, chớp nhoáng hiện ra trước mắt Mộc Mộc.

Quá khứ không ai có thể thay đổi, tương lai cũng không ai có thể đoán trước, cô không muốn một kết thúc mĩ mãn, cô thầm nghĩ, chỉ cần hắn thật lòng với cô, chẳng phải chính là một đêm bốn năm trước...

Trác Siêu Việt...

Cô nhớ kỹ tên hắn trong lòng, Trác Siêu Việt, người thể nói ra những câu này, đến tột cùng là người thế nào?

Đang dựa vào tay vịn cầu thang, Mộc Mộc cố gắng đứng thẳng, hít sâu vô số lần, chậm rãi đi xuống lầu.

Đi đến bậc cuối cùng, cô nhìn thấy Trác Siêu Việt.

Hắn dựa trên sô pha, cánh tay phải tùy tiện gác lên thành ghế, kẹp một điếu thuốc, điếu thuốc dài bị xiết đến biến dạng.

Sự trầm tĩnh vẫn không thể che giấu được sự phóng túng không kìm chế nổi trên người hắn.

Ngực cô nhói đau, thiếu chút nữa không khống chế được chính mình, xông lên hỏi hắn: Là anh sao? Người đàn ông đêm hôm đó là anh, đúng hay không?

Hắn cũng thấy cô, thản nhiên lướt qua, đưa điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay lên môi, hít sâu một hơi.

Làn khói tịch liêu lượn lờ, mặt hắn trở nên mơ hồ, mông lung, chỉ thấy miệng hắn khẽ cong lên như cười như không, cực kì rõ ràng.

"Chị dâu..."

Có một loại đàn ông, nhất kiến chung tình không phải ngẫu nhiên, là tất nhiên, bởi vì hắn có một sự quyến rũ làm cô không thể kháng cự nổi.

Cho dù gặp lại một vạn lần, cô cũng nhất định sẽ một vạn lần gục ngã.

Có người nói, đây là tai kiếp, có người nói đây là phúc phận.

Thực ra, đó là duyên số.