Vượt Qua Ngàn Năm Yêu Chàng

Chương 119




Mộ Dung Tuyết lấy thật dài khẩu khí, oán hận nói: “Lưu thị, nay Xuân Hỉ đi đã được trăm ngày, trong lòng ngươi có được qua?”

Xuân Hỉ đi? Có ý tứ gì? Mộ Dung Phong kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Tuyết.

Mộ Dung Tuyết thế nhưng không có xem nàng, chính là nhìn chằm chằm Lưu thị, lạnh lùng nói: “Ngươi, nữ nhân tâm địa ác độc như thế, nếu không phải có Xuân Hỉ trung thành cứu ta, sợ ta nay đã không thể đứng ở trước mặt ngươi. Ngươi hại ta mất đầu thai, lại hại ta mất nha đầu bên người, tuy chỉ là nô tỳ, nhưng cũng là cùng Mộ Dung Tuyết ta từ bé đến nay, ta hôm nay đến xem ngươi, ngươi coi như là Xuân Hỉ lại đây xem ngươi đi.”

Lưu thị thản nhiên nói: “Chỉ có thể nói là Lưu thị ta tính kế như vậy, thế nhưng lại bại bởi một cái nô tài, đến phải chúc mừng Tuyết phi nương nương, nay rốt cục thì làm chủ Hòa Dương cung, ngay cả Lệ phi kia cũng không phải đối thủ của ngươi, ngoan ngoãn dọn ra khỏi Hòa Dương cung.”

“Hừ!…ngươi biết đến thật không ít, một cái Hòa Dương cung nho nhỏ, Mộ Dung Tuyết ta không để vào mắt, ta muốn ngươi còn sống, nhìn ta như thế nào đi từng bước một ngồi được trên vị trí mà ngươi trước đây nghĩ cũng không dám nghĩ.” Mộ Dung Tuyết lạnh lùng nói, “Cũng không uổng ngươi buông tha kẻ bên người tối tin cậy Triệu Cương đến đối phó ta, chính là đáng tiếc đôi thiên hạ kia, nếu là có thể cứu được bọn họ, có lẽ đã thành toàn một đôi uyên ương, nay bọn họ có lẽ tại dưới đất kia cũng gần nhau gắn bó.”

“Phi, nhắc đến người nọ làm ta bực mình, ta bồi dưỡng hắn như vậy, là một cái nô tài, nguyện ý buông tha tiền đồ của chính mình, thế nhưng ngay cả vì chính mình người nhà cũng không cố, thật sự là uổng phí ta coi trọng hắn.” Lưu thị khinh thường nói.

Mộ Dung Phong là càng nghe càng hồ đồ, Xuân Hỉ xảy ra chuyện gì? Chuyện này cùng Triệu Cương kia có quan hệ gì? Nhìn Tư Mã Nhuệ, vẻ mặt khó hiểu.

Tư Mã Nhuệ nhẹ nhàng ở bên tai Mộ Dung Phong nói, “Ta nghĩ Mộ Dung Tuyết sẽ nói cho nàng, người ngoài chỉ biết là, nô tỳ của Mộ Dung Tuyết cùng kẻ Lưu thị phái đi qua Triệu Cương yêu đương vụng trộm, bị người bắt được tại hiện trường, Xuân Hỉ cắn lưỡi tự sát tại chỗ, Triệu Cương bị trượng đánh mà chết.”

Mộ Dung Phong biến sắc, nghe qua giống như không đơn giản như vậy.

“Biết tỷ tỷ tò mò, muội muội nói cho tỷ nghe.” Mộ Dung Tuyết phân phó hạ nhân rời đi, ngữ khí thản nhiên, lộ ra hận ý, nói, “Tỷ tỷ hẳn là còn nhớ rõ Triệu Cương mà Lưu thị phái ở bên người Tiểu Tuyết đi. Nói đến, Tiểu Tuyết thực hẳn là hảo hảo cám ơn Lệ phi, nếu là không có nàng âm thầm tương trợ, Tiểu Tuyết hôm nay sớm là bộ dáng như Lưu thị, sống không bằng chết. Triệu Cương kia, vốn là tâm phúc của Lưu thị, vì giúp Lưu thị từ Tư Quá Uyển đi ra trở về Hòa Dương cung, thế nhưng thừa dịp thời điểm Tiểu Tuyết tịch mịch, “câu dẫn” Tiểu Tuyết, cũng là Tiểu Tuyết không hiểu chuyện, thế nhưng lại đem hắn trở thành người có thể tin tưởng, giữ ở bên người. Một đêm kia, Lưu thị lấy người nhà Triệu Cương ra áp chế, bức Triệu Cương ở trong nước trà của Tiểu Tuyết cho vào xuân dược, làm cho Hoàng Thượng thấy ta “câu dẫn” Triệu Cương, mà bị Hoàng Thượng hạ đại lao. May là Lệ phi phát hiện, nói cho Xuân Hỉ, Xuân Hỉ đêm lẻn vào tù, lấy xuân dược dụ hoặc Triệu Cương lúc đó cũng bị nhốt tại trong ngục, bị hủy thân nữ nhi, sau khi bị người phát hiện, chỉ nói là vì thích Triệu Cương, nghe theo mưu kế của hắn, ở trong nước trà của ta kê đơn, hủy thanh danh của ta, Lưu thị đáp ứng sau khi sự thành liền cho hai người bọn họ rời cung thành thân. Triệu Cương bị trượng đánh mà chết, Xuân Hỉ cắn lưỡi tự sát, phút cuối cùng nói, thiếu người ta, tự nhiên muốn bồi, không nghĩ để Triệu Cương trên đường đến hoàng tuyền tịch mịch, cho nên bồi hắn.”

Nói đến đây, Mộ Dung Tuyết đã muốn lệ doanh vành mắt, lại cười nói: “Hoàng Thượng biết hiểu lầm ta, mới thả ta đi ra, lần nữa giải thích, trong lòng ta khổ sở, thầm nghĩ tránh đi Hoàng Thượng, chuyên tâm đèn nhang, lập hương án, thứ nhất là muốn tưởng niệm tỷ tỷ, thứ hai là muốn tiễn Xuân Hỉ lên đường, miễn cho bên kia không có người chiếu cố bị người ta khi dễ.”

Lại thở dài một tiếng, nói: “Hòa Dương cung kia, Tiểu Tuyết thật sự là hai tiến hai ra, nay tâm đã chết, lại cho Hoàng Thượng, cũng bất quá là thân thể này của Tiểu Tuyết mà thôi. Chữ tình, hoàng cung này thật sự không có, nếu hắn yêu ta, thì sẽ tin ta, nếu hắn tin ta, như thế nào đã cho rằng ta “câu dẫn” nô tài? Lúc ấy ta thân thể tổn hại, trong đại lao thiếu chút nữa đã đánh mất tánh mạng, nếu không phải Lệ phi làm cho Xuân Hỉ vụng trộm mang dược đem vào tù cho ta, đến khi trở ra có lẽ chính là thi thể Tiểu Tuyết thôi.”

Tư Mã Nhuệ nhẹ nhàng nắm tay Mộ Dung Phong, cảm giác được thân thể nàng khẽ run lên, hoàng cung này, kỳ thật từ xưa như thế, chính là người ngoài không biết, cứ cho là hoà hợp êm thấm, phú quý bức người mà thôi.

Lưu thị quỳ trên mặt đất, vẫn không có ngẩng đầu, lúc này bỗng nhiên ngẩng đầu lên, liếc mắt một cái thấy Mộ Dung Phong, cả người ngây ngẩn, không biết như thế nào cho phải.

Thời điểm Mộ Dung Tuyết vừa mới vào, nàng thật đúng là không có để ý, chỉ nghĩ đến lại là Mộ Dung Tuyết tới tìm nàng giải hận. Nay, thế nhưng thấy được Mộ Dung Phong mà mọi người đều nghe đồn đã chết nửa năm, ánh mắt kia, thế nhưng chính là ngây người, trong lòng giống như nói, nữ nhân này, không phải đã chết sao? Như thế nào lại đã trở lại?

Nàng biết con mình thích nữ tử này, trong thời gian nửa năm tại Tư Quá Uyển này, con thường thường lại một mình ngẩn người, con mình không quá thích văn chương tranh chữ, thế nhưng cũng cầm lấy bút, luôn luôn tại họa bức họa một người, nữ tử trong bức họa kia rõ ràng chính là Tứ thái tử phi Mộ Dung Phong. Làm cho nàng lắp bắp kinh hãi, con khi nào thì coi trọng một nữ tử như thế, ngay cả là Hồng Ngọc, lúc ấy đều chỉ là vì làm cho con đạt được danh hiệu thái tử mà tính kế, hai người sống những ngày bình thản, cũng là bởi vì con của chính mình không phải một người phong tình, Hồng Ngọc cũng quả thật đối con không sai, sống thật bình thản.

Mà nay, con thế nhưng thích một nữ tử, mà nữ tử này, dĩ nhiên lại là phi tử của Tứ thái tử tối bất hảo không chịu nổi, Mộ Dung Phong.

Thậm chí, vì Mộ Dung Phong, con của chính mình trong cuộc đời lần đầu tiên oán trách nàng, chính là hỏi nàng, vì sao phải thương tổn Mộ Dung Phong vốn cùng việc này không quan hệ, nữ tử thiện lương đơn thuần kia?

Lưu thị cúi đầu, con là một người mạnh mẽ, sợ là thích, cũng chỉ có thể là chôn ở trong lòng, không chịu nói ra, khổ cũng chỉ có chính hắn mà thôi.

Nhìn Mộ Dung Tuyết, Mộ Dung Phong khe khẽ thở dài, hoàng cung này thật sự là không chịu được như thế sao? Mới rời đi bất quá là thời gian nửa năm, Mộ Dung Tuyết liền từ một nữ tử đơn thuần ngây thơ trở thành nữ tử hờ hững thanh tỉnh như thế?! Từ một nữ tử đơn thuần yêu Hoàng Thượng trở thành một nữ tử chính là để sinh tồn mà trả giá thân thể?! Nhìn nhìn Lưu phi quỳ trên mặt đất, nhớ tới lần đầu thấy bộ dáng nàng, vẫn là một nữ tử đầy đặn quyến rũ, nhìn Hoàng Thượng, vẻ mặt ngọt ngào cười, nay, cũng là vẻ mặt phong trần cùng tiều tụy, quỳ trên mặt đất.

Lưu thị đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Mộ Dung Phong, âm thầm xót xa cười, đột nhiên thình lình nói: “Tứ thái tử phi, ngài thế nhưng đã trở lại, đến làm cho Lưu thị thật sự là ngoài ý muốn. Chính là, nghe nói Tứ thái tử mới nạp một vị phi tử, là nữ nhi của Mạnh đại học sĩ, Mạnh Uyển Lộ. Ngài cũng biết Mạnh Uyển Lộ kia là loại người nào sao? Thế nhưng làm cho Tứ thái tử không thể không thú? Tuy rằng là không thích, cũng không thể tùy ý đuổi ra ngoài?”