Vượt Thời Không Đến Bên Anh

Chương 26: 26: Là Chính Mình





Một lúc sau, Thập Đình Phong rời khỏi cánh môi Cố Hạ liền sau đó nở nụ cười thỏa mãn, nhìn cô cười đáp:
- "Cái này xem như là quà bồi thường."
Gương mặt Cố Hạ bị anh chọc tức đến mức đỏ bừng như cục than đang bốc cháy.

Không ngờ người đàn ông này lại vô sỉ đến vậy.

Bỗng nhiên sau đó, cô cảm nhận bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô, sau đó ôn nhu cười nói:
- "Anh đã nói sẽ khiến em yêu anh rồi mà.

Những chuyện này chỉ là khởi đầu mà thôi."
Dứt lời, Thập Đình Phong chỉnh trang lại quần áo liền sau đó mở cửa bước ra ngoài, quay trở về phòng vệ sinh cá nhân, bỏ lại Cố Hạ với gương mặt ngơ ngác trước sự thay đổi chóng mặt từ phía con người thô lỗ, cục súc này.
Mới sáng sớm, Thập Đình Phong đã lái xe rời khỏi Thập gia.

Kể từ sau khi biết Cố Hạ chính là người quan trọng, anh càng trở nên lo lắng nhiều hơn.


Lo lắng vì chuyện cô sẽ tìm cách rời khỏi mình, lại lo việc cô xuất hiện và trở thành điểm yếu của anh sẽ đến tai Lãnh Kiêu.

Khi đó, ông ta sẽ tìm mọi cách hãm hại cô, giống như cách mà ông ta đã làm với Cố Hạ Sương.
Ở một nơi khác, Lãnh Kiêu như sắp phát điên khi hay tin toàn bộ số hàng cấm trong kho của ông ta bốc cháy chỉ sau một đêm.

Người tình nghi làm ra chuyện này chỉ có thể là Thập Đình Phong hoặc là phía Cố Hàn mà thôi.

Tuy nhiên, với địa vị hiện tại của Thập Đình Phong, ông ta vẫn chưa đủ bản lĩnh để lộ diện đối đầu với anh mà tập trung hướng về phía kẻ tình nghi còn lại.

Dù sao thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.

Huống hồ, sự chết đi sống lại bất thường của Cố Hàn vẫn là một ẩn số mà ông ta nhất định phải tìm ra cho bằng được.
Sau chuyện Bạch Thương Nhu thay mình đỡ đạn khiến Cố Hàn vẫn có chút áy náy mà quyết định lái xe đưa cô dạo quanh thành phố.

Điều này khiến Bạch Thương Nhu rất vui.

Cô cảm giác Cố Hàn ngày xưa thực sự đã quay trở lại.
Nhìn dáng vẻ tập trung lái xe của người bên cạnh, khóe môi Bạch Thương Nhu bất giác mĩm cười thế nhưng lại sớm bị anh phát hiện.

Ngay lập tức, Cố Hàn lên tiếng hỏi:
- "Trên mặt tôi dính gì sao?"
- "Không có.

Chỉ là...đây là lần đầu tiên anh lái xe đưa em đi dạo sau khi mất tích."
Nghe đến đây, bỗng dưng sắc mặt Cố Hàn sa sầm xuống.

Anh điều khiển vô lăng, sau đó tấp xe vào lề liền sau đó trầm giọng hỏi người bên cạnh:

- "Tại sao cô lại không màng đến tính mạng mà đỡ đạn cho tôi chứ?"
Gương mặt anh toát ra sự nghiêm túc.

Kể từ khi đến đây, anh hoàn toàn chẳng có lấy một chút kí ức nào ở nơi này.

Anh may mắn được trùng sinh nhưng lại chẳng thể nhớ gì một chút kí ức khi trước dù chỉ là một vài việc.

Khi không lại xuất hiện người con gái đối tốt với mình, anh làm sao có thể chấp nhận chuyện này được chứ.

Hiện tại, trong lòng anh bây giờ thực sự rất muốn cùng em gái của mình quay trở về nơi vốn thuộc về cả hai.

Khi đó, anh sẽ là một chàng trai sống cuộc sống yên bình, làm những điều mình thích chứ không như ở nơi này, suốt ngày phải tránh né tiếng súng từ phía kẻ thù.
Giọng nói trong trẻo của người bên cạnh vang lên khiến anh như bừng tỉnh mà trở về thực tại.

Bạch Thương Nhu không chút do dự mà lập tức trả lời:
- "Bởi vì anh là Cố Hàn, là người đàn ông mà em yêu."
- "Nếu như tôi nói, Cố Hàn của bây giờ không giống như lúc trước, liệu cô có còn đối xử tốt với tôi không?"
Anh thực sự không muốn vì mang thân xác của Cố Hàn ở thế giới này mà lừa gạt tình cảm chân thành của người con gái này.

Mặc dù bản thân anh biết mình chính là Cố Hàn tái sinh, nhưng suy cho cùng, đó cũng chỉ là nhiệm vụ anh vẫn còn đang dang dở ở nơi này mà thôi.


Anh vẫn có những suy nghĩ, cảm xúc hoàn toàn khác với Cố Hàn ở nơi này.
- "Anh nói gì lạ vậy? Em...em thực sự không hiểu."
Bạch Thương Nhu vẻ mặt ngơ ngác trước những lời nói của người bên cạnh.

Cố Hàn khẽ thở dài bất lực, liền sau đó nói thầm:
- "Được thôi.

Nếu đã như vậy, mình sẽ sống cho chính mình.

Sẽ không vì hình bóng của ai đó mà đánh mất bản thân."
Liền sau đó, anh quay sang nhìn Bạch Thương Nhu, trầm giọng nói:
- "Cố Hàn bây giờ đã thay đổi cho nên cũng là lúc cô nên suy nghĩ lại việc có nên dành tình cảm của mình cho tôi không."
NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ MÌNH NHÉ! CẢM ƠN.