Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Chương 1740





Sở Trần nhìn khỉ đá.

Mưa càng lúc càng lớn.

Không ít du khách đều vội vội vàng vàng xuống núi.

Cũng có người đội mưa dừng chân, tin tưởng vũ’ng chắc có thể thấy khỉ đá đứng lên, đặc biệt là thời điểm vừa mới khóc.

Cỏ người nói là trời mưa, cỏ người khắng định đỏ là khỉ đá rơi nước mắt.

“Nghỉ ngơi trước đi.”


Sở Trần cầm ô, cùng Tống Nhan đi tới một lương đình trên đỉnh núi.

Tống Nhan cỏ chút kỳ quái nhìn Sở Trần: “Sao anh không có đánh giá gì về khỉ đá?”

Sở Trần khẽ mỉm cười: “Bởi vì trong lòng anh hiểu rõ.”

Tống Nhan giật mình, mắt mang theo nghi vấn trông coi Sở Trần.

“Khỉ đá quả thật không đơn giản.”

Sở Trần nói, anh cảm nhận được khí tức tương tự như hai phiến đá từ trên người khỉ đá.

Chỉ là xung quanh có quá nhiều người, Sở Trần không tiện điều tra, hơn nữa “Khỉ đá ngắm Thái Bình” là biểu tượng cùa Hoàng Sơn, Sở Trần không thể giống như ở núi Lang Cư Tư trực tiếp đập vỡ tế đàn, lấy phiến đá ra.

Sở Trần nghi ngờ trên người khỉ đá có phiến đá tương tự.

Đầu tiên là phiến đa Hồng Thần, sau đỏ là phiến đá tướng quân, bây giờ là phiến đá khỉ đá xuất hiện.

Sở Trần càng ngày càng tò mò vì sao cường giả thời đại võ giả cổ lại để lại phiến đá như vậy, phiến đá thần bí quỷ dị này có tác dụng gì.


Mặc dù mỗi lần nguyên thần tiến vào phiến đá, Sở Trần đều được tôi luyện, nguyên thần càng ngày càng mạnh, nhưng Sở Trần luôn cảm thấy tác dụng của phiến đá không chì có như vậy.

về chuyện “phiến đá”, Tống Nhan không hiểu, cho nên sỏ’ Trần đương nhiên không nói nhiều.

Chỉ là, phải tìm cái lý do, đêm nay ở lại Hoàng Sơn.

Khi Sỏ’ Trần đề nghị Dương Quế Liên, người phụ trách danh lam thắng cảnh, ở lại qua đêm tại Hoàng Sơn, Dương Quế Liên đã đồng ý không chút do dự.

Đối với khu thắng cảnh Hoàng Sơn, sự xuất hiện của Sở Trần không thể nghi ngờ là một điều may mắn.

Bọn họ cũng hy vọng rằng sự hồi sinh của khỉ đá sẽ được giải quyết càng sớm càng tốt.

Trận mưa này làm loãng bầu không khí sôi động của đỉnh sư từ Hoàng Sơn đi rất nhiều, mưa kéo dài hai tiếng, rất nhiều người đã xuống núi, khi mưa tạnh thì trời đã chạng vạng tối.

Sắc trời dần dần tối.

Màn đêm buông xuống, Sở Trần và Tống Nhan nắm tay nhau bước ra khỏi phòng.

“Không khí sau cơn mưa quá tốt, đặc biệt là ở vùng núi, nhất là ở trên núi.”


Sở Trần nói: “Đi thôi, chúng ta đi xem khỉ đá.”

Đỉnh sư tử.

Khi nhỏm chuyên gia còn đang nghiên cứu, các nhân viên bảo vệ cách đó không xa đã bất chấp mưa dầm để duy trì trật tự, có điều hiện tại không có khách du lịch trên núi, rất nhiều nhân viên bảo vệ ngồi trên mặt đất thành hai ba người, khi thấy Sờ Trần đến, ánh mắt sáng lên, đứng dậy.

“Các vị, có phát hiện gì khồng?”

Sở Trần hỏi.

Một chuyên gia lắc đầu: “Cái gọi là sự sống lại của khỉ đá đơn giản là lời nói vô căn cứ, chúng tôi đã điều tra cả một ngày, từ trên người khỉ đá chúng tôi không thể tìm thấy bất kỷ dấu hiệu nào của sự sống.”

Ánh mắt Sở Trần nhìn thời gian, đột nhiên duỗi tay ra.

Khoảnh khắc lòng bàn tay chạm vào, hình ảnh trước mắt Sở Trần trực tiếp thay đổi…