Vứt Đi Nương Nương

Chương 57




Đầu xuân khí hậu vô cùng trong lành, ánh nắng ấm áp xen kẽ cùng hơi ẩm làm cho người ta cảm thấy rất dễ chịu. Mục Tiểu Văn lại bắt đầu những ngày làm việc của mình. Kỳ thực, làm tiểu nhị cũng không có gì là không tốt, vừa có thể kiếm bạc vừa có thêm kinh nghiệm xã hội, sau này có trở về thời hiện đại thì cũng có thể làm một ông chủ quản lý rồi.

Dực nhi nói, hòn đá lúc trước ném đi vẫn chưa có tìm thấy nhưng những hòn đá sau này đều tìm thấy hết. Câu nói phía sau giống như một sự đả kích nhưng tốt xấu gì thì vẫn chưa tìm thấy viên đá kia. Điều này vẫn có giá trị trấn an thần kinh yếu ớt của Mục Tiểu Văn.

Còn có một chuyện rất vui nữa đó là Khinh Phong tặng nàng một khối ngọc bội!

Miếng ngọc bội có màu xanh biếc, ánh sáng của nó làm cho người ta có cảm giác rất ôn nhuận. Khi tay Khinh Phong đem nó trao cho nàng, miếng ngọc bội nằm ở giữa lòng bàn tay trắng hồng của hắn làm cho lòng người có một thứ cảm nhận rất trân trọng. Mục Tiểu Văn quả thực cũng không định đưa tay ra nhận nó vì tay nàng thường xuyên giặt quần áo, lại làm công việc của tiểu nhị nên lòng bàn tay đều thành vết chai thô ráp. Nàng có điểm thắc mắc, Khinh Phong không có luyện kiếm ư? Tại sao tay hắn lại mềm mại như vậy?

Người ta có lòng thì mình có dạ, Mục Tiểu Văn vui vẻ mà nhận miếng ngọc bội. Miếng ngọc bội nho nhỏ sáng long lanh trông rất đáng yêu, nàng thích nó tới mức không rời mắt đi được. Mân mê chơi một trận nàng mới cẩn thận đeo nó vào bên hông.

Khinh Phong công tử đúng là rất phong lưu, rộng rãi. Mục tiểu nhị xem như hôm nay có được may mắn rồi. – nói chuyện chính là Lý Vân Thượng.

Mấy ngày hôm nay, thái độ của Lý Vân Thượng đối với nàng tốt hơn nhiều. Có thể vì thi thoảng Mục Tiểu Văn nói những câu kỳ lạ làm hắn tò mò; ban đầu hắn vốn làm ngơ nàng, sau đó thấy nàng tranh luận về ba mươi sáu kế trước mặt mọi người nên mới từ từ thay đổi thái độ với nàng. Và hắn cũng dần thông cảm với thứ ngôn ngữ bất kính vì hoàn cảnh xuất thân của nàng là một tiểu tử sinh ra ở thôn nghèo. Hắn chấp nhận sự tồn tại của nàng! Thận chí có lúc hắn c với nàng nữa.

Loại cảm giác này rất kỳ quái!

Nàng không quen hắn, cũng không quen Thôi Minh Vũ, thậm chí cả Khinh Phong và Thanh Y cũng không quen luôn nhưng tại nhã gian này, mọi chuyện ngẫu nhiên diễn ra. Nó giống như một giấc mộng và nàng có thể trò chuyện vui vẻ với những công tử hào hoa mà nàng cho rằng chỉ có trong tiểu thuyết. Nàng cũng không rõ là chuyện gì đang diễn ra, cái gì cũng huyền ảo như một dòng chảy ngầm và nàng không biết đâu mới là chân tướng của giấc mộng này.

Từ lúc nào mà nàng đã có thể mạnh mẽ, không cần phải sợ hãi và chua xót khi đối mặt với trượng phu (chồng) của nàng? Và từ khi nào trượng phu của nàng thay đổi thái độ như vậy?

Tuy nhiên, Mục Tiểu Văn cũng không lấy làm lạ với tình hình hiện tại này.

Lẽ ra, nàng tới thời đại này, hắn là trượng phu của nàng, còn cha hắn là người có quyền lực cao nhất ở đất nước này.. dù có nói thế nào thì hắn nên quan tâm tới chính là cuộc sống của nàng và hắn. Bản thân nàng vốn là sinh viên của trường điện ảnh, tương lai là một diễn viên nên nàng biết, có đôi khi diễn viên chính không được yêu thích.

Những xử phạt kia là tự nàng chấp nhận nhưng luôn có một “cây ủy khuất” cùng “không cam lòng” len lén đâm rễ và lớn dần trong lòng. Bởi một lẽ đơn giản, nàng vốn sinh ra và lớn lên ở một đất nước hiện đại, quan niệm bình đẳng ngang hành đã ăn sâu vào xương tủy, mà cái gọi là tự tôn tự trọng thì nơi nào cũng có. Cho nên, người nào cũng tốt cả, chỉ có duy nhất tên thối Lý tử kia là nàng thấy không vừa mắt thôi.

Thản nhiên quét mắt qua Lý Vân Thượng một cái, Mục Tiểu Văn không nói một câu gì, hướng bên ngoài đi thẳng.

Nếu là trước kia thì Lý Vân Thượng chỉ mỉm cười để nàng tùy ý rời đi nhưng lần này hắn lại lên tiếng kêu nàng:

Mục tiểu nhị!

Ồ, hay thật! Hắn lại đặt cho nàng một cái tên kỳ quái nữa, “Mục tiểu nhị”?!

chậm rãi xoay người lại, nàng nghĩ là còn nhiều người khác đang nhìn mình nên cố nhẫn nại mà cúi người:

Lý công tử còn điều gì phân phó? – hai tròng mắt dưới lớp mặt nạ tìm cách trốn tránh, có vẻ như đang phải chịu đựng một điều gì đó rất khó chịu.

Lý Vân Thượng chưa có vội đáp lời, hắn đứng dậy, đi tới trước mặt nàng, bên môi vung lên một cái cười yếu ớt:

Tính tình Mục công tử quả nhiên rất thú vị, khó trách Khinh Phong công tử lại kết bái với ngươi.

Mục Tiểu Văn nhanh quay mặt qua chỗ khác, cúi người thấp xuống chút nữa.

Vâng! – cái cúi người này nhẹ tới mức không thể nhẹ hơn. Cho dù là người nào thì cũng dễ dàng nhận ra được sự không kiên nhẫn của nàng.

Nếu Lý công tử không còn chuyện gì nói nữa thì tiểu địa xin cáo lui. – nàng nhanh chóng xoay người đi ra phía ngoài nhưng người ở phía sau cũng bước vượt qua, đứng ngăn trước mặt nàng và dùng tay bắt lấy cằm nàng.

Ngươi…. – Mục Tiểu Văn giãy dụa thoát ra không xong, nhất thời nhìn sâu vào mắt Lý Vân Thượng.

Cặp mắt kia hàm chưa sự trêu tức cùng tò mò, đồng tử đen nhánh như phát ra ánh sáng; ngược lại, nàng thì không ngừng trốn tránh.

Mái tóc dài đen nhánh của hắn buông xuống gần sườn bị gió thổi bay đứng lên, Mục Tiểu Văn chỉ đứng chưa tới cằm của hắn nên tóc chạm vào mặt khiến nàng thấy ngứa ngứa khó chịu. Nàng phát hiện, đôi mắt hắn rất đẹp, ngũ quan cân đối, da thịt trắng triết và… đôi môi đỏ như sắc hoa hồng vậy.

Mục Tiểu Văn nhìn tới mức thất thần. Nam tử trông như thần tiên này thật sự là người mà nàng chán ghét vô cùng sao?

Lý Vân Thượng đứng đối diện câu dẫn ra một mạt cười nhẹ.. thực đúng là khuynh quốc khuynh thành mà! Chóp mũi của hắn nhẵn thín, láng mịn không hề giống với da tay của nàng, thực thô ráp. Hơn nữa

Hả, mụn đầu đen!

Mục Tiểu Văn nhanh chóng thối lui, lập tức đụng phải người phía sau.

Phương Mặc ôm cái mũi xoa xoa chút, tự tiếu phi tiếu mà nhìn nàng.

Lý Vân Thượng không nói gì, mỉm cười, lẳng lặng để Mục Tiểu Văn và Phương Mặc lại.

Phương Mặc, làm sao vậy? Sao lại nhìn ta như vậy? – thấy Phương Mặc có điểm kỳ lạ, Mục Tiểu Văn nhịn không được liền hỏi.

Phương Mặc mở miệng định nói gì đó nhưng cuối cùng lại cười nhạt một tiếng:

Không có việc gì.

Hắn không có việc gì nhưng nàng thì có việc gì. Không hiểu tại sao Mục Tiểu Văn có chút nhớ nhung Lý Vân Thượng. Có lẽ nguyên nhân thuyết phục nhất chính là do tình yêu của Mộc Tiểu Văn đối với Lý Vân Thượng ảnh hưởng tới nàng thôi…!

---------

Dường như vào ban ngày thì cơ hội tiếp xúc với Lý Vân Thượng nhiều hơn, nhưng khổ là trong một hoàn cảnh rất.. bất đồng. Khi đó, hắn xem nàng như một nam tử, hoặc là xem nàng như “nửa người bằng hữu”. (tức là chưa hoàn toàn xem nàng là bằng hữu) Tuy nhiên, Mục Tiểu Văn rất muốn nhìn thấy bộ dáng của hắn trong cuộc sống bình thường ở phủ nhị hoàn tử.

Khi nàng cùng Dực nhi quay về phủ thì trời đã tối. Không có đồng hồ nên nàng không biết được thời gian chính xác. Trung Quốc thời cổ đại chia một ngày thành 12 canh giờ, và nơi này cũng như vậy. Dực nhi nói bây giờ là giờ Dậu, gần giờ Tuất. Giờ Dậu tức là đang xế chiều, tương đương với khoảng thời gian từ năm giờ tới bảy giờ; giờ Tuất thì đã vào ban đêm, tầm bảy giờ tới chín giờ. Nói cách khác, bây giờ đã gần bảy giờ rồi.

Muốn vào nơi ở của Mục Tiểu Văn thì phải đi qua một khoảng sân nhỏ, ở cánh cổng có treo hai cái đèn lồng, còn bên trong thì có sáu cái khiến cho nơi ở của nàng lúc nào cũng chìm trong một th ánh sáng nhợt nhạt. Từ mảnh sân này nhìn ra thấy bốn phía. Hai bên đối diện là phòng khách; hai bên thì một là phòng ngủ, một bên là phòng sinh hoạt. Vốn có hai phòng ngủ cho Mục Tiểu Văn và Dực nhi nhưng Mục Tiểu Văn sợ bóng tối nên bỏ sang ngủ một phòng với Dực nhi. Ban đầu, Dực nhi vừa ngạc nhiên vừa sợ nhưng Mục Tiểu Văn mặc kệ nàng, cứ nằm đó ngủ; cuối cùng Dực nhi không có cách nào khác đành phải chấp nhận và cũng quen dần.

Trong mắt người khác thì đây chính là một hoang cư (nơi ở hoang vắng, đìu hiu á..) nhưng trong mắt nàng thì cảnh sắc nơi đây rất tuyệt, không phải nơi nào cũng có được. Không có đồ điện nên không cần phải xem tivi hàng ngày; được ngủ cùng với Dực nhi nên không sợ lạnh, sợ bóng tối; không khí không bị ô nhiễm nên có thể quan sát được bầu trời đêm đầy sao đang phát sáng.

Quần áo thì do nàng mượn người đến tẩy nên gần đây Thạch Lan không có tới quấy rối nữa. Thỉnh thoảng, nàng có thể ngồi tâm sự với các nha hoàn khác để biết thêm một chút gì đó… Cứ như vậy, một buổi tối trôi qua không hề tệ chút nào, ngược lại, rất tuyệt!

Có một công việc ban ngày nhàn nhã; có một phủ tể tướng làm chỗ dựa vĩnh viễn không lo không có tiền tiêu; có một nha hoàn Dực nhi trung thành, lúc nào cũng theo sát bên cạnh; có một lão công (chồng) nhưng lại không cần phục vụ hắn; có thời gian rảnh rỗi thì nàng sẽ đi khắp nơi du sơn ngoạn thủy. Nếu đây là cuộc sống mà mọi người nói là “vứt đi” thì Mục Tiểu Văn hy vọng cứ được mãi như thế này. Suy nghĩ này quả thật không hợp với những người trẻ tuổi như nàng nhưng nàng lại rất thích cái cuộc sống bình yên, nhàm chán này.

Mỗi khi vui vẻ thì người ta nghĩ muốn làm cái gì đó thì sẽ bắt tay vào làm ngay. Cũng như lúc này, nàng lại muốn đi “giảng giải” cho Lý Vân Thượng kia một trận nữa rồi.

Trước khi nàng xong việc thì Lý Vân Thượng đã trở về phủ. Suy nghĩ một hồi, nàng quyết định sẽ mang mặt nạ vào. Mỗi khi đối diện với hắn, nàng đều mang mặt nạ, cái này đã thành thói quen và nàng cũng không biết phải làm sao để có thể lấy khuôn mặt thật của mình để gặp hắn. Huống hồ, Phương Mặc viên thuốc thay đổi giọng nói mà Phương Mặc cho nàng hôm nay còn có tác dụng trong sáu canh giờ nữa. Phương Mặc nói tác dụng duy trì trong một ngày, nàng uống nó lúc tám giờ sáng thì phải sau tám giờ tối mới khôi phục lại giọng nói bình thường. (một canh giờ=2 tiếng đồng hồ)

Dực nhi đứng ở phía sau, nhỏ tiếng hỏi:

Tiểu thư, nếu điện hạ nhận ra thì biết làm sao?

Sẽ không sao đâu, lúc trước làm cũng ổn mà. Chỉ cần không lộ ra sơ hở là được. Ngươi không nhớ sao?

Nhớ!