Vứt Đi Nương Nương

Chương 71




Tâm trạng Mục Tiểu Văn có điểm không vui nên không có muốn đi đừng nhiều. Phương Mặc cũng không thể làm gì khác hơn là lôi kéo nàng, không ngừng chỉ cho nàng xem mấy món đồ thú vị nhằm rời đi sự chú ý của nàng. Cuối cùng nàng cũng vì hắn mà vui vẻ lên được chút ít.

Trải qua mấy ngàn năm mấy thứ này đã trở thành đồ cổ, nếu muốn vào nhìn thì nhất định phải mất tiền.. C như vậy thì nào những kiến trúc, đình bàn cũng khoác lên mình một màu kỳ dị khiến cho Mục Tiểu Văn cũng có hứng thú hẳn. Trong đình Liên Nguyệt uyển, nàng cùng với Phương Mặc thong thả dạo chơi.

Đầu mùa xuân, ánh mặt trời trốn tìm lấp ló, ấm áp; thân ảnh hai công tử mặc bạch y rảo bước cùng nhau trông giống như một tiểu hài tử, tay nắm tay, không có chút gì gọi là không ổn cả. Mục Tiểu Văn cảm thấy có Phương Mặc dẫn đường nên nếu có bậc thang gì đó thì chỉ cần dựa vào hắn để đi thì sẽ dễ dàng hơn nhiều. Nàng chỉ cần quan sát cẩn thận một chút thì sẽ phát hiện trên khuôn mặt Phương Mặc như ẩn như hiện một nụ cười. Nụ cười rất ấm áp kết hợp với ánh mắt nhu hòa, thuần khiết không trộn lẫn bất cứ chất hỗn tạp gì… Dường như, chỉ cần nắm lấy tay hắn là đã cảm thấy cuộc sống này đã mỹ mãn, hạnh phúc lắm rồi.

Mọi người bên kia vẫn trò chuyện vui vẻ với nhau nên không chú ý tới hai người vắng mặt vì vậy bàn bạc một chút họ đi tới chủ lâu Túy Oanh các.

Một nữ tử từ chỗ tối đi tới rồi tiếp tục theo dõi…

Hai người đi lên lầu hai thì liền gặp được một buổi tiệc như đang bán đấu giá mấy cô nương vậy. Mục Tiểu Văn lạnh rung mình một cái nhưng không nén nổi tò mò nên dựa lan can đi lên nghe ngóng. Phương Mặc nhìn vẻ mặt tò mò của nàng khẽ cười một tiếng, rồi hắn bình thản chọn đứng ở một vị trí có thể bảo vệ tốt nhất để tránh nguy cơ khá cao là… nàng nhất thời lỗ mãng mà té xuống.

Cô nương đứng trên đài đàn khúc nhạc cuối cùng thì mọi người dưới đài liền giơ ra tiểu mộc bài. Nàng hỏi Phương Mặc thì được biết mộc bài kia tương đương với giá tiền, người nào ra giá cao thì người đó sẽ trở thành người đầu tiên của cô nương này.

Mục Tiểu Văn lại lần nữa lạnh rùng mình. May mắn là trong đại sảnh không có tên nào mặt mày băm trợn giống mấy lão bán thịt. Mặc dù không có khuôn mặt như Phan An (coi như là một ngôi sao đi nhá) hay giống Phương Mặc bên cạnh nhưng cũng thuộc hàng công tử văn nhã có quyền có thế.

Cô nương trên đài thoạt nhìn không có vẻ đau thương, ngược lại có chút ngượng ngùng. Mục Tiểu Văn cẩn thận quan sát một hồi thì phát hiện ánh mắt cô nương này nãy giờ luôn hướng tới một nam tử có bộ dáng thư sinh đứng trong đại sảnh.Nam tử giơ mộc bài lên cao khuôn mặt có điểm lo lắng có điểm hưng phấn, khi bắt gặp ánh mắt của cô nương liền lộ ra một ra một vẻ mặt muốn làm cho nàng ta an tâm.

Trong lòng Mục Tiểu Văn đã hiểu rõ.

Nàng gọi một gã sai vặt lại đưa cho hắn một ít ngân lượng rồi phân phó hắn vài câu. Gã sai vặt gật đầu vâng dạ rồi đi xuống dưới lâu.

Giá tiền càng ngày càng tăng, thư hình như không thể chống giữ được nữa, trên mặt không giấu nổi sự lo lắng. Cô nương kia cũng không khác là bao, nàng ấy không còn sự bình tĩnh như lúc trước nữa. Gã sai vặt đi tới bên người vị thư sinh nói vài câu, thư sinh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Mục Tiểu Văn trên lầu.

Qua lớp mặt nạ, Mục Tiểu Văn nhìn hắn mỉm cười.

- Vị đại gia này ra giá hai mươi lượng bạc. Có ai trả giá cao hơn không? – gã sai vặt đứng trên lâu giống như người chủ trì buổi đấu giá.

- Hai mươi mốt lượng! – thư sinh lấy hết dũng khí, mặt hơi hơi đỏ lên, bất giác nhìn về phía Mục Tiểu Văn.

Mục Tiểu Văn lại nhìn hắn mỉm cười một lần nữa như muốn cổ vũ.

- Vị công tử này ra giá hai mươi mốt lượng, có ai cao hơn không?

- Ta ra ba mươi! – một tên mập mạp giơ mộc bài lên.

- Ba mươi mốt! – mặt thư sinh càng ngày càng hồng. Vì muốn tiết kiệm chút bạc lại nên mỗi lần ra giá cũng chỉ dám ra thêm một lượng.

- Bốn mươi hai! – bên cạnh lại có một người giơ mộc bài lên.

- Bốn mươi mốt! – thư sinh lại giơ mộc bài lên.

- Năm mươi hai!

Thư sinh bất an đứng lên liếc nhìn về phía Mục Tiểu Văn. Mục Tiểu Văn hướng tới hắn một ánh mắt trấn an. Anh chàng thư sinh này thật đáng yêu, đã nói là có người có tiền có thế muốn giúp hắn thế mà hắn vẫn bất an không thôi, hắn nghĩ rằng chuyện này không có hy vọng gì sao? Sợ cái gì chứ, nàng bây giờ không thiếu bạc. Vả lại, không cần dùng tới bạc mà chỉ cần lấy Táng hoa hành này ra là không phải kết thúc được sớm hơn nữa kìa.

Thư sinh thấy mình được ủng hộ nên cảm kích mà nhìn Mục Tiểu Văn. Hắn không do dự nữa, mỗi lần có người tăng giá thì hắn đều kêu hơn một bậc. Mấy lần lên xuống, giá đã tới mức một trăm hai.

Khi thư sinh ra giá tới một trăm ba thì không ai dám ra giá hơn nữa.

Lúc gã sai vặt tuyên bố cô nương tối nay thuộc về vị thư sinh.. người trên đài, người dưới đài kích động đứng lên. Mục Tiểu Văn đứng trên lầu hai cảm giác vừa làm được một chuyện vô cùng tốt đẹp nên tâm tình lâng lâng hạnh phúc.

Phương Mặc phất tay phá tan sự thất thần của nàng:

- Ngươi lấy thân phận nương nương để gây chuyện, chỉ sợ sau này sẽ bị người ta nắm được nhược điểm. – Phương Mặc khẽ thở dài, nói tiếp. – Càng ngày ta càng thấy ngươi đúng thực không phải là một nữ tử thuộc thế giới này.

- Là ta mạng lớn xuyên qua không đây. Chỉ là có một chút nhầm lẫn nên mới độ kiếp cho ta! – nàng nghịch ngợm cười.

Phương Mặc đối xử với nàng rất tốt, không có lấy một chút tạp niệm. Ai nói nam nữ không thể là bạn bè, Phương Mặc này không phải là một dẫn chứng thuyết phục sao? Cho dù ở thời hiện đại không có thì ở chỗ này cũng có. Đôi khi ngẫm lại nàng thật sự rất muốn cảm tạ sự an bài cảu ông trời!

Nhưng nàng không thấy được đáy mắt Phương Mặc chợt lóe qua sự cô đơn.

Vì là người có liên quan nên nàng đành bao một nhãn gian ngồi nghe nhạc. Một mỹ nữ thanh lệ ngồi ở bên bàn chậm rãi đánh đàn, Mục Tiểu Văn ngồi nghỉ ngơi một hồi rồi tò mò đứng lên đánh giá căn phòng này. Tấm lụa che cửa có màu sắc dịu nhẹ, phảng phất trong không khí có một mùi thơm rất khác biệt… chắc chắn đây là khuê phòng của nữ tử.

Mục Tiểu Văn cầm lấy môt hộp son:

- Phương Mặc, tại sao phòng của Túy Oanh các không giống với những kỹ viện khác? – dù sự trang trí tao nhã tới mức nào thì cũng phải có chút hơi của nam nhân mới đúng, hoàn toàn không giống với loại này, giống như một phòng riêng của nữ sinh trong ký túc xá vậy.

- Khuê phòng của nữ tử nhà bình thường vốn không có loại trang phục này, bọn họ chỉ muốn làm cho khách nhân được hoan ái vui vẻ, duy chỉ có Túy Oanh các mới có phòng tiếp khách do tự cô nương đó chuẩn bị. – Phương Mặc buồn cười mà đáp lời.

- Ồ!

- Ngay từ đầu tam phu nhân, cũng chính là bà chủ của Túy Oanh các đã cố ý làm như vậy. Nhiều người không hiểu còn khách nhân thì cảm thấy thú vị nên hầu như mọi người đều khen tam phu nhân rất tinh mắt, biết thời.

- Không có nhà nào bắt chước ư?

- Tất nhiên là có. Nhưng sau đó khách nhân không hài lòng, họ nói chẳng những không có chút ý vị giống như Túy Oanh các mà ngược lại còn mất đi cảm giác trước kia.. cho nên cũng không có gì xảy ra được.

- Ồ! – Mục Tiểu Văn gật gật đầu, trong lòng thầm nghiêm túc nhìn nhận và kính trọng vị tam phu nhân kia. Mặc kệ mở ra cái kỹ viện này có hại người hay không nhưng ít nhất phần tâm cũng đáng để khen ngợi.

Trong gian phòng này hình như là của một cô nương tuổi còn rất trẻ nên có khá nhiều hộp son phấn để ở trên bàn. Mục Tiểu Văn tò mò mờ từng thứ ra xem. Dù lúc trước rất ít khi trang điểm nhưng theo bản năng nàng vẫn thích mấy thứ phấn son này.

Lần đầu tiên Phương Mặc nhìn thấy bộ dáng như một cô gái nhỏ của nàng, trong lòng bất giác nổi lên một cỗ nhu tình khó hiểu, tự tiếu phi tiếu mà nói:

- Ngươi thích>- Đương nhiên. Trong nhà không có, đợi lát nữa ta sẽ đi mua về.

Phương Mặc lại nhớ tới chỗ ở hoang sơ, hẻo lánh kia, cảm giác đau lòn tràn khắp toàn thân. Đè xuống ý muốn ôm nàng vào trong lòng, Phương Mặc cầm lấy hộp son trên tay nàng, bóc chiếc mặt nạ của nàng ra sau đó nửa giỡn nửa thật dùng ngón út quét một lớp son mỏng bôi lên gương mặt nàng.

Mục Tiểu Văn tưởng hắn lại muốn trêu chọc mình nên cảnh giác cúi đầu xuống làm cho vết son quẹt trúng chop mũi. Trên chiếc mũi trắng nõn cao cao chợt xuất hiện một điểm đỏ. Phương Mặc lặng người giây lát, rồi bật cười ha ha nhưng hắn cũng không quên lui về phía sau vài bước tránh bị đánh lén.

Mục Tiểu Văn trừng mắt liếc hắn một cái, nàng không hề tỏ ra yếu thế mà đoạt lấy hộp son đuổi theo Phương Mặc. Nhất thời, trong phòng có chút không khí khác thường.

Khuôn mặt cô nương đang ngồi đánh đàn chợt đỏ ửng lên, vừa lúc khúc nhạc chấm dứt, nàng đứng lên khom người nói:

- Hai vị công tử từ từ dùng trà, có việc gì xin cứ gọi Kim nhi. – cô nương khuất thân một cái rồi vội vã xoay người rời đi với hai bên má đỏ ửng.

Mục Tiểu Văn và Phương Mặc nhìn nhau rồi sau đó cười phá lên, có lẽ nàng nghĩ bọn họ là đồng tính luyến ái rồi!

- Nàng chắc phải ngượng lắm. Nàng không biết chúng ta vốn có quan hệ bạn bè thuần khiết. – Mục Tiểu Văn lắc đầu trêu ghẹo.

Bàn tay Phương Mặc bất giác run lên nhè nhẹ, ánh mắt nhanh chóng nghiêm túc.

Là “bạn bè”. Đột nhiên Phương Mặc rất chán ghét cái từ này. Thấy trên mặt Mục Tiểu Văn không có ý tứ gì khác trong lòng, hoàn toàn có vẻ bạn bè muôn năm.. trong lòng hắn khổ sở vô cùng. Không thể có chuyện nam nữ thân mật, lúc đầu chỉ là cảm thấy mới mẻ, nhưng hôm nay thì cảm thấy toàn là châm chọc.

Ép mình xoay người ngồi xuống, Phương Mặc tự rót ình một chén rượu rồi thản nhiên nói:

- Chỉ sợ tình bạn này không thể lâu dài rồi!

Phương Mặc đột nhiên thay đổi vẻ mặt như vậy khiến Mục Tiểu Văn ứng phó không kịp, nàng sửng sốt một hồi lâu mới nghi hoặc lên tiếng:

- Phương Mặc, ngươi làm sao vậy? Sao lại nói như thế?

- Cuối cùng thì ngươi vẫn là vợ của hắn, chờ khi đại điện hạ chính thức lên ngôi, nhị điện hạ được phong Vương gia thì ngươi chắc chắn sẽ trở thành vương phi rồi. Mà ta cũng sẽ vào triều chính, đến lúc đó chỉ sợ những cái gì gọi là ước định tự do cũng biến thành quy củ hết rồi!

Mấy cái chuyện này nghe lạ !

Mà người nói những chuyện này là Phương Mặc cũng rất kỳ lạ nha!

Giống như là nàng phải sống ở nơi này đến chết vậy.

Một tia bất an từ trong lòng khuếch tán ra.. Chỉ là nàng vẫn không muốn nhìn thẳng vào sự thực mà thôi. Thoạt nhìn thì nguyên nhân là hành hiệp trượng nghĩa nhưng nàng vẫn nghĩ rằng khoảng thời gian xuyên không này chỉ là một chuyến đi dài, khi nàng quay trở về nhà thì sẽ quên hết thảy mọi chuyện. Nhưng nếu không thể quay về thì làm sao bây giờ, thật sự là phải sống cả quãng đời còn lại ở nơi này ư?

Lời Phương Mặc nói đột nhiên gợi lên trong lòng nàng một nỗi sợ hãi, thân thể cũng bất giác lạnh ngắt. Nàng cố gắng lết tới và ngồi phịch xuống ghế, càng nghĩ càng cảm thấy nỗi sợ hãi đang quấn quanh cơ thể và tâm trí cũng trở nên hỗn loạn hơn.

- Tiểu Văn? – thấy Mục Tiểu Văn đột nhiên ngồi xuống, Phương Mặc khó hiểu lên tiếng gọi.

- Đúng vậy, đến lúc đó ta nên làm cái gì bây giờ? – tâm tình Mục Tiểu Văn như rơi xuống đáy cốc, nàng chỉ cảm thấy ngực có tảng đá đề xuống không thở nổi, cuối cùng chỉ biết cúi đầu mà thì thào.

Phương Mặc thấy nàng như mất mát, hoang mang nên vẻ mặt trở nên luống cuống cả lên. Hắn không nghĩ bản thân lại nói những lời như vậy khiến cho tình hình trở nên nặng nề, thực sự không biết phải ứng phó sao đây? Không có kinh nghiệm an ủi, hắn chỉ có thể ngồi một bên sốt ruột.

Mục Tiểu Văn cũng phát hiện trên bàn có bầu rượu liền cầm lên rót một chén rồi ngửa đầu uống ực hết.

Người ta nói mượn rượu giải sầu, một ngụm rượu đi xuống, men rượu phát nóng lên.. dường như đúng là có dấu hiệu của sự mơ hồ.. tê dại… Nhưng sự sợ hãi kia vẫn còn mạnh mẽ gây áp lực, tựa như ẩn ẩn dâng lên từng chút từng chút… nàng cố mở mắt thật lớn để ép chính mình tỉnh táo nhưng càng làm vậy lại càng làm cho nàng lâm vào tuyệt vọng.

Phương Mặc thực sự không hiểu tại sao mình mới nói vài câu mà làm tinh thần nàng sa sút như vậy. Hắn cầm lấy chiếc chén trong tay nàng muốn an ủi gì đó. Trong lòng Phương Mặc tâm tâm niệm niệm sau này không nên nói những lời ủ rủ, thiếu lạc quan để tránh việc như lúc này mới được. Về phần hắn thì sự tức giận ban nãy đã ném lên chin tầng mây tự khi nào rồi.

- Tiểu Văn, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy? – Phương Mặc nhẹ nhàng hỏi.

- Không có gì. – Mục Tiểu Văn lắc lắc đầu. Nói gì đây? Bản thân nàng nghĩ lại cũng thấy chuyện này thực hoang đường nữa là.

Phương Mặc thở dài, xoa xoa đầu nàng.

- Hai vị công tử một gã sai vặt đi vào, trong tay cầm một bầu rượu, có lẽ gã là tiểu nhị chạy bàn. Ở đây, nếu như cửa phòng mở thì thỉnh thoảng vẫn có gã sai vặt mang thêm rượu vào. Ánh mắt tên sai vặt trốn tránh, mặt thì đỏ ửng.. chắc hắn cũng nghĩ hai người bọn họ là những kẻ đồng tính rồi. – Đây là Thanh Thủy Phiêu, là loại rượu thượng hạng, mời hai vị cứ từ từ thưởng thức.

Đặt bầu rượu xuống, tên sai vặt xoay người rời đi luôn, trước khi đi xuống còn có lòng đóng cửa cẩn thận lại cho hai người.

Phương Mặc nhìn thân ảnh của tên sai vặt rời đi không biết là nên cười hay nên khóc. Rồi hắn lại nhìn tới Mục Tiểu Văn đang ngồi im lặng uống rượu, nãy giờ nàng không hề dừng lại. Thế cũng được, rượu cũng không phải mạnh lắm, nhân tiện bồi nàng uống rượu ở đây cũng tốt lắm.

Không biết từ khi nào nữ tử này đã chiếm cứ toàn bộ tâm tư hắn? Nàng chung quy vẫn là một cái gì đó cổ quái, làm cái gì cũng tùy hứng.. có thể nói là một nữ tử thô tháo, vô tư. Như bây giờ, hai người ở chung một chỗ, có phát sinh chuyện gì thì cũng không ai dám cam đoan nhưng nàng cứ thế tùy tiện ngồi uống rượu, hoàn toàn không có phòng bị hắn.

Phương Mặc ngửa đầu uống một chén rượu..

Hai người một chỗ…

Bốn chữ này làm cho lòng hắn bốc lên một trận lửa nóng.

Nếu nàng không hề yêu Lý Vân Thượng vậy thì hắn có cơ hội hay không? Nhưng.. nàng chỉ xem hắn là một người bằng hữu mà thôi.

Bằng hữu..

Phương Mặc bật ra một tiếng cười khổ.

- Phương Mặc, nếu như thực sự ta cứ như vậy sống cả cuộc đời như thế này thì ta phải làm sao bây giờ? – Mục Tiểu Văn thống khổ mà hỏi thành tiếng.

Phải làm sao bây giờ?

Nàng vươn tay cầm lấy tay Phương Mặc, tựa hồ muốn tìm kiếm một điểm tựa để chống đỡ.

Phương Mặc trở tay cầm lấy bàn tay của nàng, nhẹ nhàng xoa xoa. Ngón tay tuy thon dài thật nhưng hoàn toàn không có chút trơn mềm của một bàn tay nương nương. Trong lòng Phương Mặc nổi lên đau đớn, trước sau như một tâm lý nổi lên điều khó hiểu.. lần đầu tiên trong cuộc đời hắn sinh ra ghen ghét với Lý Vân Thượng. Tâm tư của nàng đối với nhị hoàng tử làm sao hắn không biết? Có lẽ tâm tư này rất phức tạp, có lẽ tâm tư có cả hận thù lẫn yêu thương nhưng hắn tình nguyện muốn cái tâm tư phức tạp ấy của nàng chứ không hề muốn nhận cái tình bằng hữu đơn thuần kia.

Nếu không muốn cả đời ở bên cạnh Lý Vân Thượng vậy thì có thể ở bên cạnh hắn cả đời, không phải vậy sẽ tốt hơn ư?>- Phương Mặc? – Mục Tiểu Văn đột nhiên có chút lạ, thanh âm khan khan kiều mỵ, có điểm gần như rên rỉ. Phương Mặc đánh cái rùng mình ngơ ngác nhìn về phía nàng. Lúc này hắn chỉ thấy sắc mặt nàng đỏ ửng, khuôn mặt có gì đó như khó chịu, đau đớn lắm.

Phương Mặc đưa tay sờ trán của nàng.. rất nóng! Chính hắn khi tiếp xúc với nàng thì thân thể bỗng xuất hiện một khoái cảm cùng sự khó nhịn lạ thường.

Không tốt! Trong rượu có dược! –m cực kỳ hoảng sợ!

Kẻ nào dám lớn gan bỏ dược vào rượu?

Mục Tiểu Văn cũng phát giác được tình trạng khác thường của mình vừa nãy. Thân thể chưa bao giờ thấy khô nóng khó chịu như thế này, khi Phương Mặc dùng tay chạm vào trán nàng thì nàng có chút sợ run. Rõ ràng xác định được là mình có nguy cơ bị hạ xuân dược, rõ rang là muốn né tránh như nàng không tự chủ được chính mình mà muốn lại gần Phương Mặc.

Thực xấu hổ chết mất!

Gương mặt trắng nõn của hắn ngay trước mặt nàng vì cố gắng ép lại ham muốn mà đôi mày cũng nhíu chặt lại, mái tóc đen mềm mại khẽ rung rung. Giờ khắc này, hắn không phải là hoa hoa công tử là công tử nhà thượng thư mà hắn chỉ là người có vóc dáng thư sinh với khuôn mặt vô cùng đẹp trai, trên người hắn trộn lẫn cả sự mị lực cùng tươi mát rất nam tính.

Nghĩ như vậy.. không đúng chút nào!

Nàng vừa định uống chén trà giải rượu làm ình thanh tỉnh đôi chút nhưng tay còn chưa đụng tới ấm trà thì đã buông thỏng xuống, ngay cả lực nắm lại cũng không có. Loại bộ dáng này nàng đã từng gặp qua ở Lý Vân Thượng, đúng là bị hạ xuân dược rồi!

Trong cơn thủy triều của dục vọng, lý trí từng chút từng chút bị nuốt đi. Nóng quá.. nàng không tự chủ mà xé rách quần áo của chính mình. Trong mơ hồ, Phương Mặc cởi lớp áo bên ngoài được làm từ tơ tằm thượng hạng màu trắng, nhẹ nhàng kéo ra; chiếc áo bào trắng rộng thùng thình tựa như con bướm, cánh chim đang chao lượn. Y quan của nàng lúc này cũng đã không còn chỉnh tề ở trên cơ thể nữa rồi.

- Tiểu Văn, cố lên! – giọng Phương Mặc khàn khàn cố nói ra vài chữ rồi đứng dậy mở của ra.

Cánh cửa đã bị khóa trái bên ngoài.

Phương Mặc hung hăng đấm một phát vào cánh cửa, quát lên vài tiếng nhưng do bên ngoài ồn áo quá nên không có người nào nghe thấy.

Dược tính tuy không mạnh nhưng Mục Tiểu Văn hiển nhiên chống đỡ không được.

Huống chi khi đối mặt với nàng, không có dược thì cơ thể hắn cũng đã có điểm khô nóng rồi!

Cứ phải thế này sao..

Phương Mặc nghĩ muốn rời đi nhưng bước chân cứ bất tri bất giác mà đi lại gần Mục Tiểu Văn.

- Phương Mặc! – thấy hắn tới gần, Mục Tiểu Văn vươn tay ra như muốn tìm một sự trợ giúp.

Phương Mặc hít một hơi thật sâu rồi điểm huyệt của nàng làm cho nàng không thể di chuyển sau đó ôm nàng đặt trên giường. Mặt nạ của nàng bị lột ra, hai gò má ửng đỏ lộ rõ, ánh mắt mê ly, quần áo chỗ cổ đã phanh mở hiện ra khuôn ngực thanh tú, quyến rũ.

Yết hầu Phương Mặc khẽ động, hắn gắt gao kéo lớp quần áo che lại cho nàng rồi nhìn chung quanh xem có thấy chiếc cửa nào có thể phá ra ngoài hay không. Nhưng hắn vừa mới nghĩ tới đó thì bên ngoài truyền đến một trận ồn ào huyên náo.

Người đã ở bên ngoài cửa. Phương Mặc chưa kịp phản ứng thì có người đá cửa ra. Đúng lúc Phương Mặc đang trong tư thế cúi ôm người nằm trên giường, mọi thứ rơi hết vào ánh mắt của mọi người ở ngoài cửa.

Lý Vân Thượng, Thôi Minh Vũ, Khinh Phong, Thanh Y, Nguyệt Cơ cũng với gã sai vặt xuất hiện.

Động tác cuối cùng của Phương Mặc chính là kéo chiếc áo ngủ bằng gấm che đi chiếc đầu Mục Tiểu Văn.

Mấy người ngoài cửa nghi hoặc mà nhìn một màn trước mắt. Tiếng rên rỉ của Mục Tiểu Văn khẽ vang lên làm ọi chuyện bị bại lộ, lúc này vẻ mặt của mọi người lại nhanh chóng biến thành khó tin.

Gã sai vặt vội vàng đi lên đưa ra thuốc giải dược Thanh Thủy Phiêu, Phương Mặc xoay người sang chỗ khác ngăn trở tầm mắt của mấy người kia sau đó lúi húi làm gì đó cho Mục Tiểu Văn rồi mới quay lại uống giải dược.

Cơ thể chầm chậm trở lại bình thường.

- Phương công tử, ngươi đang làm cái gì vậy? – Khinh Phong chờ cho Phương Mặc làm xong hết mọi thứ rồi mới nhịn không được hỏi ra tiếng. Hắn bước ra phía trước, xem điệu bộ như muốn đoạt lấy Mục Tiểu Văn vậy. Khuôn mặt hắn mặc dù ôn hòa nhưng vẫn không thể giấu được sự nóng giận và uy nghiêm. Quần áo màu tím từng kiện từng kiện toát ra một quầng sang như có như không sự phẫn nộ.

Phương Mặc lạnh lùng chắn trước mặt:

- Đây là chuyện của ta và Mục công tử, không phiền Khinh Phong công tử lo lắng. Huống hồ, Mục Mộc có nói qua, hắn và ta không có mấy cảm tình với cuộc sống khá giả của ngươi.

Mục Tiểu Văn tuy đã uống giải dược xong nhưng thể chất của nàng vốn yếu kém nên đầu vẫn còn choáng váng, trên người có điểm khô nóng nhưng cũng đủ tỉnh táo để đánh giá tình hình trước mắt. Bởi vì chiếc mặt nạ sớm bị xé xuống không biết ném đi nơi nào rồi cho nên nàng không thể xuất đầu lộ diện được; nàng biết Phương Mặc là đang cố giúp đỡ mình. Nhưng mà, Phương Mặc đang nói cái gì vậy? Cảm giác giống như là hắn đang ghen tuông với Khinh Phong vậy!

Nàng gắt gao bao chặt lấy cái đầu, thở mạnh cũng không dám!

Mà.. chuyện này thật ra là do ai làm? Làm cho nàng và Phương Mặc xảy ra loại chuyện kia thì có cái gì tốt chứ? Nhưng bây giờ không phải là lúc để lo lắng chuyện này, nàng phải mau mau nghĩ ra một cách thoát khỏi tình cảnh trước mắt mới là điều quan trọng hơn cả.