Vứt Đi Nương Nương

Chương 73




Không hiểu tại sao vài ngày rồi Phương Mặc không thấy tới thăm nàng. Buổi tối rời khỏi tửu lâu, nàng để cho Dực nhi trở về một mình rồi đi tới nhà Phương Mặc.

Tới cái hồ trước đình trước kia thường xuyên lui tới nàng gọi lại một nha hoàn nhờ báo với Phương Mặc một tiếng, đúng lúc nhìn thấy Phương Mặc đứng cách đó không xa dưới một tán cây bên cạnh hồ.

Bóng đêm bao trùm dày đặc, hàng liễu rũ bên hồ làm cho tầm nhìn nghiêng bị ngăn trở, một thân ảnh màu trắng ẩn hiện cứ thể lộ dần ra, nếu không chú ý thì rất khó để nhìn thấy. Trong bóng đêm, hắn vẫn không nhúc nhích, cơn gió nhẹ thổi bay mái tóc đen cùng trường y phất phơ lượn. Cái loại phiêu dật này có thể so sánh ngang với Lý Vân Thượng.

Thực khó lắm mới bắt gặp được thời điểm hắn trở nên trầm mặc như thế này.

Mục Tiểu Văn bước nhẹ đi qua. Hôm nay nàng mặc một bộ đồ màu đen, mặt nạ cũng không gỡ xuống nhưng trong đêm tối thế này thực giống một thích khách.. Đúng vậy, rất có mùi giang hồ.

Nàng chậm rãi tới gần hắn còn hắn mãi đắm chìm trong suy nghĩ nên vẫn không phát giác sự có mặt của nàng. Lúc bình thường đánh lén thì hắn có thể cảnh giác mà né tránh nhưng cơ hội lần này thật sự là vô cùng hiếm nha! Mục Tiểu Văn định lấy một nhánh cây làm kiếm ra vẻ là thích khách để hù dọa hắn một phen nhưng nghĩ tới chuyện mấy ngày gần đây có lẽ là hắn giận nên mới không tới chơi với nàng… Nghĩ vậy, cánh tay vung lên rồi lại đặt xuống, nhánh cây trong tay bị vứt sang một bên. Nàng kiễng chân, từ sau lưng vươn tay bịt mắt hắn lại.

-Đêm còn rất dài, không có ý định ngủ, vậy thì bổn công tử nên làm gì với ngươi đây? – Mục Tiểu Văn vừa lấy tay nhẹ nhàng che đi tầm mắt hắn, vừa mượn cơ hội cọ xát lòng bàn tay vào mặt hắn lấy chút hơi ấm, ngữ điệu nghịch ngợm vang lên.

Đôi mắt dưới bàn tay chớp động, hàng mi rung rung khiến cho ngón tay Mục Tiểu Văn ngứa ngứa, nhột nhột khó chịu. Người bị che mặt hình như không biết phải làm sao, ngay cả thân thể cũng cứng ngắc. Sau đó cơ thể hắn cũng buông lỏng ra, đưa tay kéo bàn tay của Mục Tiểu Văn xuống, chậm rãi xoay người lại.

Lý…. Lý Vân Thượng?

Nụ cười lập tức cứng ngắc trên mặt Mục Tiểu Văn, một tay đang định gỡ mặt nạ xuống như bị đông cứng treo giữa không trung.

Lý Vân Thượng đứng thẳng đưa lưng về phía hồ, đầu hơi hơi cúi xuống nhìn nàng. Mái tóc đen trong bóng tối như ánh lên một thứ ánh sang nhu hoàn, khóe miệng ẩn ẩn hiện hiện ý cười nhợt nhạt. Ánh trăng giao hòa cùng mặt nước tạo nên tầng tầng ánh sáng lấp lánh phủ lên người Lý Vân Thượng làm cho hắn nhìn như một cỗ ánh sáng động lòng người.

Chết, che lầm người rồi. Lại còn.. tạo cơ hội cho người ta hiểu lầm nữa chứ. Cái này có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng tẩy không sạch nổi.

-Tại sao không bóc mặt nạ ra? Tại sao có thể lộ diện trước mặt Phương Mặc mà trước mặt ta thì không được? – hắn nói.

Thanh âm vang lên trầm thấp khéo léo đưa đẩy, giống như một tia điện thuần khiết chạy vào cơ thể người.

Mục Tiểu Văn tranh thủ bỏ tay xuống, chỉnh đốn lại bình tĩnh đối mặt với hắn. Thấy rõ ý cười ôn hòa nơi đáy mắt hắn nàng biết hắn chỉ là thuận miệng mới hỏi vậy thôi. Bây giờ nàng là Mục tiểu nhị, có thể dễ dàng ứng phó với hắn.

-Nhị điện hạ! – nàng cung kính chào.

-Bổn điện không có trách ngươi. Đây là bên ngoài không cần phải đa lễ. – Lý Vân Thượng cười nói.

-Dạ! – Mục Tiểu Văn đáp.

Hắn lại tiếp tục hướng ánh mắt về phía hồ nước, dường như trong hồ có thứ quý giá gì đó, hắn cứ đứng lẳng lặng nhìn chờ đợi. Tuy ngũ quan xinh đẹp tinh xảo, trắng trẻo như một thiếu niên mới trưởng thành nhưng khí chất trầm ổn này lại làm cho hắn có khí phách của một ông vua nắm trong tay toàn bộ thiên hạ

Hắn buông hai tay xuống hai bên, gió thổi tới cổ tay áo rộng thùng thình nhẹ nhàng đong đưa. Hôm nay hắn mặc áo khoác trắng, cổ áo dựng thẳng che đi chiếc cổ, trông hắn uy nghi, phiêu dật như gió vậy. Khi khuôn mặt đối diện với người khác liền nở ra một nụ cười như rụt rè, khi bắt gặp người không muốn gặp thì đôi mắt lập tức thay đổi, sâu lắng mà lâm vào trầm tư, không cách nào chạm tới được.

-Điện… Lý công tử! – cố xua đi sự áp lực vì thứ hào khí toát ra trên người hắn, Mục Tiểu Văn mở miệng. – Ta đi tìm Phương huynh trước!

-Hắn đang bày một trò hay, ngươi ở lại chờ nhất định sẽ được xem một trò hay. – Lý Vân Thượng quay đầu lại, trong nụ cười bình tĩnh kia có chút nghịch ngợm cùng thần bí.

-Ừm! – Mục Tiểu Văn đỏ mặt, lẳng lặng đứng một bên. Hai người nhất thời đứng song song với nhau, giống như có tình nhân ở chỗ hẹn hò. Mục Tiểu Văn bất giác thất thần suy nghĩ.

Xa xa Phương Mặc đi tới, nét mặt rất khó hiểu, vừa nghiêm túc vừa chăm chú. Thấy nàng, Phương Mặc lặng đi vài giây rồi lại hướng phía Lý Vân Thượng đi tới.

-Điện hạ, mọi chuyện đã được an bài thỏa đáng!

-Ừm, bây giờ nhân tiện chờ xem vậy!

Hai người lâm vào yên tĩnh, giống như đang chờ con mồi sập bẫy vậy, ai cũng nín thở. Mục Tiểu Văn nhìn Phương Mặc, muốn từ khuôn mặt của hắn tìm ra chút thông tin gì đó nhưng hắn lại không thèm nhìn tới nàng, làm như cố ý xa lánh không bằng.

Hai ngày không gặp dường như đã có chuyện gì xảy ra nhưng lúc này Mục Tiểu Văn thực hứng thú lẳng lặng đứng chờ, tất cả chỉ vì tò mò.

Hồi lâu, bóng đêm hoàn toàn che lấp mọi thứ, trong phủ treo đầy đèn lồng. Không lâu sau đó, từ xa xa truyền đến tình binh khí va vào nhau ầm ĩ, một trận tiếp một trận ồn áo, tiếng động nhanh chóng hướng về phía bên này.

Mục Tiểu Văn có chút sợ hãi nhìn về phía hai người, thấy bọn họ vẫn bình tĩnh, lòng nàng c buông lỏng ra một chút.

Rất nhanh, một hắc y nhân bịt mặt xuất hiện trong tầm mắt cùng hai người thị vệ trong phủ vừa đánh vừa lui. Trong lúc vô ý liếc thấy bọn họ, ánh mắt hắc y nhân lộ ra kinh ngạc rồi lập tức chuyển sang phẫn nộ. Hắc y nhân hét lớn một tiếng đánh lui hai gã thị vệ rồi hướng bên này lao tới.

Lý Vân Thượng và Phương Mặc vẫn chưa có dịch chuyển, để mặc hắc y nhân tới gần.

Người bịt mặt chạy vội tới trước mặt bọn họ, giơ kiếm lên, nhanh chóng đâm tới. Lúc này trái tim Mục Tiểu Văn như nảy lên, bất ngờ sau lưng vang lên một tiếng khóc thanh thúy:

-Cha!

Đường kiếm của người bịt mặt khựng lại cách hai người bọn họ một thước rồi quay đầu nhìn lại, nhìn đứa con gái duy nhất của mình bị bọn thị vệ đè quỳ gối xuống đất cách đó không xa.

Thanh âm thong dong của Lý Vân Thượng vang lên:

-Phó môn chủ Huyết Y môn, ngươi thật sự cho rằng ta không hề đề phòng ư?

Lời hắn nói ra càng làm cho Mục Tiểu Văn hứng thú. Sự xuất hiện của Huyết Y môn này quả thực là chi tiết kịch tính mà mấy bộ phim trên ti vi thường chiếu đến.

Người bị mặt xé miếng vải đen đi lộ ra khuôn mặt của một lão nhân. Lão tuyệt vọng mà nhìn thoáng qua đứa con gái quỳ trên đất, trong lòng lão biết nàng lánh ít dữ nhiều nên buông kiếm, đứng ở giữa vòng vây, giọng điệu buồn bã:

-Ngươi muốn giết cứ giết đi!

-Đừng! – Mục Tiểu Văn nhịn không được lên tiếng. Trong lúc vô ý nên mới gặp phải chuyện này, nàng không muốn nhìn thấy cảnh giết người nha! Hơn nữa, một cô gái thời hiện đại thật sự chưa bao giờ tận mắt chứng kiến việc giết người, chỉ cần nói thôi cũng đã thấy khó tin rồi.

Trong lòng Phương Mặc hiểu rõ tính tình của nàng nhưng những người khác có lẽ không rõ ràng lắm. Người bịt mặt nghe vậy, tưởng rằng có cơ hội chuyển ngược tình thế nen hướng Mục Tiểu Văn khom người nói:

-Công tử nhân từ, lão phu tích không đủ đức! Chỉ mong sau khi lão phu chết công tử có thể giúp lão phu hoàn thành một tâm nguyện.

-Cái… cái gì tâm nguyện? – Mục Tiểu Văn lại càng hoảng sợ.

-Thay lão phu giết hắn! – người bịt mặt oán hận chỉ tới Lý Vân Thượng.

-Hả?

Mục Tiểu Văn nơm nớp lo sợ nhìn phía Lý Vân Thượng, sợ hắn vì giận dữ mà đem lão nhân này giết mất. Vậy mà Lý Vân Thượng không có tức giận, ngược lại trên mặt hiện ra ý tứ buồn cười, trong bóng đêm khuôn mặt xinh đẹp kia toát ra một thứ hào khí ngút trời nhanh chóng tan vào trong không khí.

-Mục huynh, ngươi sẽ giết ta sao? – hắn cười hỏi.

-Đương nhiên sẽ không. – Mục Tiểu Văn đáp.

Trên mặt lão nhân hiện ra tia đau khổ, lão tự giễu:

-Là lão phu vọng tưởng quá mức rồi. – sau đó lão lại hướng phía cô gái đang quỳ kia. – Ngọc nhi, đã là người của Huyết Y môn thì không sợ chết, cha phải đi trước con một bước rồi. Con là con gái của ta, tên háo sắc này chắc chắn sẽ làm khó dễ con nhưng con phải nhớ kỹ điều này, nhất định phải báo thù! – từng chứ thoát ra từ kẽ răng của lão, nét mặt toát lên vẻ oai phong lẫm liệt mà bi tráng.

Mục Tiểu Văn nhìn Phương Mặc thì thấy hắn không tự nhiên mà nhìn về phía mình. Ha, lão nhân này nói đồ háo sắc rõ ràng là đang chỉ Lý Vân Thượng, dĩ nhiên là Phương Mặc không được tự nhiên rồi. Đúng là mang danh hoa hoa công tử nên có lúc cũng phải chột dạ. Về phần lão nhân này, Mục Tiểu Văn một điểm cũng không lo lắng, Lý Vân Thượng sẽ không để cho lão chết đâu.

Quả nhiên, khi nữ tử kinh hô thành tiếng vì lão nhân kia liền đem kiếm đưa lên cổ định tự sát thì Lý Vân Thượng liền vung tay, thanh kiếm lập tức rơi xuống đất kêu “leng keng”. Lão nhân ngạc nhiên đứng đó.

-Phó môn chủ, ngươi nghĩ rằng người của ngươi là do ra giết sao?

-Trừ ngươi ra còn có người nào?

-Thế lực của Huyết Y môn tuy lớn nhưng ngươi cho rằng có thể lớn hơn triều đình ư? Muốn diệt trừ các người thì không cần ra động thủ, tự nhiên sẽ có người làm thay rồi. Ngươi không tin tưởng những người thân cận mà lại đi tin Tuyết Hiên, ngươi đúng là già rồi nên mới hồ đồ như vậy.

-Ngươi! – lão nhân bực bội quát. – Ngươi có ý gì?

Phương Mặc chớp mắt một cái rồi lập tức đưa lên một món đồ. Lão nhân mở gói đồ ra, sắc mặt theo đó càng ngày càng kinh ngạc, cuối cùng biến thành sự ngỡ ngàng không thể nào tin được.

-Thì ra là thế! – lão nhân lẩm bẩm một mình, sau khi hiểu ra ngọn nguồn sự việc, khuôn mặt lão không giấu nổi sự tuyệt vọng. – Lão phu bị qua mặt rồi!

Cái gì mà qua mặt? Mục Tiểu Văn như lọt vào trong sương mù.

Lão nhân chán nản đứng lên, nét mặt tràn đầy áy náy cùng bất an, lão thừa nhận sai lầm bằng một thứ thanh âm thành khẩn, mạnh mẽ:

-Là lão phu mạo phạm điện hạ rồi, tùy ý điện hạ trị tội!

-Không sao! – Lý Vân Thượng mỉm cười. – Các ngươi đi đi, kỳ thực việc này không có liên quan tới các ngươi.

-Đa tạ điện hạ! – lão nhân bất ngờ trước câu nói của Lý Vân Thượng, sự cảm kích tăng vọt khiến nước mắt chảy xuống.

Qua một hồi đối đầu gay gắt cuối cùng lại biến thành vô hình. Mục Tiểu Văn tưởng là ít nhất có thể chứng kiến tận mắt một trận quyết chiến nhưng kết quả thì chẳng có gì xảy ra hết. Mà ngay cả chuyện nãy giờ phát sinh nàng cũng không hiểu đầu đuôi là thế nào, chỉ biết rằng kiếp nạn của lão nhân vừa rồi đã được nhị hoàng tử minh xét và dùng cái lòng nhân từ bao la hóa giải rồi. Ôi, ngày nào đó sẽ tìm Phương Mặc hỏi thăm một chút, coi như là chuyện nhỏ nhất cũng phải bắt hắn giải thích xem là chuyện gì đã xảy ra mới được.

Nhìn cô gái kia ngạc nhiên đứng lên rồi đi tới phía Lý Vân Thượng nói lời cảm ơn, thậm chí Mục Tiểu Văn còn ngáp một cái thật ngon.

-Không được nhúc nhích! – nữ tử đột nhiên vọt tới bên người Mục Tiểu Văn, kéo nàng lui về phía sau. Cái ngáp của Mục Tiểu Văn chưa kịp khép lại thì bản thân nàng đã kinh ngạc phát hiện trên cổ mình có một lưỡi kiếm lạnh ngắt. Thanh âm của cô gái đứng phía sau khiến cho đầu Mục Tiểu Văn như nổ bom vậy.

-Ngươi dám?! – Phương Mặc là người phản ứng đầu tiên, hắn rút kiếm ra chỉ hướng nữ tử, đôi mắt không hề giấu nổi sự lo lắng. Nữ tử không chần chờ mà đẩy kiếm về phía trước, chỉ nghe thấy Mục Tiểu Văn kêu lên một tiếng nhỏ, sau đó một đường máu chảy ra. Lúc này Phương Mặc không dám di chuyển nữa.

Chuyện thình lình xảy ra nên Lý Vân Thượng có điểm kinh ngạc:

-Mục công tử, ngươi không biết võ công?

-Nhìn thì biết rồi! – giọng Mục Tiểu Văn run run. Nàng không nghĩ mình lại biến thành con tin, bất giác nhìn về phía Phương Mặc, hắn luôn là người theo sát bảo vệ nàng. Nhìn ánh mắt hắn, nàng có thể hiểu được tình trạng của bản thân lúc này là rất nguy hiểm.

-Phương Mặc, cứu ta! – không tự chủ được nàng kêu to thành tiếng, miệng gọi tên Phương Mặc. Thì ra tận đáy lòng nàng hai chữ huynh đệ đã có một sức nặng không thể nào thay thế nổi.

Ánh mắt Phương Mặc trở nên nhu hòa rồi lại u tối trở lại. Hắn hướng mặt tới nữ tử, thanh âm trầm thấp nguy hiểm nhưng lại bình tĩnh khiến người nào đó an tâm:

-Ta sẽ cứu nàng!