Vứt Đi Nương Nương

Chương 92




Phương Mặc, đúng là Phương Mặc!

Nước mắt tràn mi. Tầm mắt bị nước mắt che mờ, cố gắng mãi nàng mới đứng lên được thì liền rơi vào trong cái ôm gắt gao của Phương Mặc.

- Phương Mặc… – trong giọng nói khàn khàn có mười phần ủy khuất.

- Tiểu Văn! – thanh âm của Phương Mặc lại càng trầm thấp, hắn kêu lên một tiếng rồi không nói thêm gì nữa. Đem nàng ôm chặt lấy một hồi, hắn buông ra cẩn thận đánh giá khuôn mặt tái nhợt của nàng, ngón tay khẽ lướt qua hai bên má, sự tiều tụy hiện rõ khiến hắn đau lòng không thôi.

Mục Tiểu Văn cảm thấy sự bất an mấy ngày qua được giảm đi phân nửa, sau khi bình tĩnh hơn một chút nàng định hỏi một việc thì lại bị Phương Mặc ôm chặt vào lòng, hắn thì thầm bên tai nàng, giọng nói nghiêm túc:

- Tiểu Văn, tình thế khẩn cấp, bây giờ nàng không nên hỏi nhiều, theo ta đi. Chờ khi ra ngoài ta sẽ nói cho nàng biết. – vừa nói hắn vừa đỡ Mục Tiểu Văn còn đang kinh ngạc đứng lên, giúp nàng sửa sang lại quần áo rồi dắt tay nàng đi ra ngoài của lao.

- Tân hoàng đăng cơ, đại xá thiên hạ, Văn nương nương được phóng thích. – Phương Mặc tram giọng nói hướng về phía ngục tốt đang định xông lên ngăn cản sau đó đi thẳng một mạch về phía trước.

- Đây là tử lao, không có thánh chỉ của hoàng thượng ngự ban đặc xá, dù là kẻ nào cũng không được đi ra ngoài! – ngục tốt tiến lên ngăn cản.

Ngục tốt hai mặt nhìn nhau, không theo quy định mà thi hành nếu hoàng thượng có trách tội xuống thì không ai chịu tội cho hết. Nhưng Phương công tử vốn là người thân cận bên cạnh hoàng thượng, việc này tốt ngục cũng sớm nghe qua nên cũng không thể nào đắc tội với người này được.

Phương Mặc hừ lạnh một tiếng rồi giơ lên lệnh bài một lần nữa:

- Thật sự các ngươi có gan ngăn cản?

Mọi người lại nhìn nhau rồi cuối cùng cũng đành vâng vâng dạ dạ lui ra. Phương Mặc không muốn chậm trễ vội vàng kéo Mục Tiểu Văn đi ra ngoài.

Đi một hồi, nhờ có lệnh bài thông hành mà hai người bình yên đi ra, bên ngoài đã có xe ngựa chờ sẵn. Tuyết mịn phủ kín đầy trời! Phương Mặc đỡ Mục Tiểu Văn lên xe, giúp nàng khoác thêm một chiếc áo dày rồi dặn nàng ngồi yên trên xe; còn hắn thì ngi phía trước, vung roi lên, một tiếng “Giá” vang lên, xe ngựa chạy như bay rời xa hoàng cung.

Đi tới một tiểu điếm, hắn lại nhanh chóng bỏ xe ngựa thay bằng một con ngựa mới. Cầm một bao quần áo trong xe ra, Phương Mặc đỡ Mục Tiểu Văn lên ngựa rồi tự mình nhảy lên, roi quất xuống, con ngựa như mũi tên bắn khỏi dây cung mà lao đi.

Đến một dịch trạm kế tiếp, hai người lại đổi một con ngựa mới, ba lần như vậy, bọn họ cũng tới được phía tây ngoại thành. Mục Tiểu Văn nghe hắn dặn dò và nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của hắn, đáy lòng nàng không nén nổi nghi hoặc. Khi đã rời khá xa hoàng cung, rốt cuộc Phương Mặc cũng có vài điểm nhẹ nhõm, lúc này hắn mới giải thích qua cho nàng nghe tình cảnh trước mắt.

Thì ra Thôi Minh Vũ khôn khéo đưa cây quạt cho nàng quả nhiên là bùa đòi mạng. Hắn tìm cách thu lòng người và bố trí kế hoạch chu đáo không để một khe hở, mấy ngày này cũng được đại hoàng tử giúp đỡ chu toàn nhưng ngài lại chủ động buông tha cho hơn nửa quyền lực khiến cho kế hoạch vô kế khả thi. Không ai ngờ tới Thôi Minh Vũ lại âm mưu đổ lên người Mục Tiểu Văn.

Mà nguyên nhân hắn muốn tính mạng của Mục Tiểu Văn là vì hắn cảm giác được sức ảnh hưởng của nàng tới Lý Vân Thượng và hắn nghĩ một người muốn vì cha mà báo thù như nàng nhất định sẽ có nhiều cơ hội thành công hơn nhiều người khác. Hắn dâng tặng chi mệnh hoàng hậu bảo trì Lý Vân Thượng, quyết không cho phép loại chuyện này phát sinh.

Nghĩ tới chuyện tính mạng của mình chỉ vì một lý do vô duyên vô cớ kia chút nữa mà mất đi, bỗng nhiên nàng thấy trái tim muốn đông lạnh. Nhớ lại năm tháng quen thuộc với đôi mắt hoa đào kia, bất giác nàng thở dài một tiếng. May mà nàng đã luyện được tường đồng vách sắt nếu không thì làm saocó thể tiếp nhận được những trận đả kích lạnh lùng chết điếng này. Nàng cố nhích lại gần sự ấm áp phía sau lưng rồi bị ôm chặt lấy. Thâm tâm thực sự vui mừng vì .. may là nàng còn có Phương Mặc!

Phương Mặc rất hiểu tâm tư nàng, thân hình nàng chỉ hơi hơi run, hắn lên tiếng:

- Đại hoàng tử không có việc gì, những ngày sau này có lẽ sẽ trở thành một vương gia. Dực như cũng không sao, ta biết nàng lo lắng cho nàng ấy nên đã chuẩn bị tốt lắm. Ta nghĩ nàng sẽ không đành lòng mở miệng nói với vợ chồng tể tướng về chân tướng sự việc nên không có đem thân phận thật sự của nàng nói ra. Bọn họ thấy nàng ra nông nổi này nhưng lại không thể cứu, trông lúc hỗn loạn ta đã nhân cơ hội đem chuyện ta muốn đem nàng rời đi nói ra, bọn họ đồng ý và còn bảo nàng phải nhờ cậy vào ta, đợi sau này mọi chuyện qua đi sẽ gặp lại nhau. – nói tới đây, Phương Mặc cười có chút ngại ngùng. – Ta xem như gặp phải người cao tay. Khi nói cho bọn họ biết chuyện, ta chỉ nói ta là hoa hoa công tử, rất dễ khi dễ nàng, tổn thương nàng. Ta phải đem hết công phu ăn nói ra mới lấy được sự tín nhiệm của bọn họ. Hôm nay không có sự ưng thuận của cha mẹ thì nàng chạy không thoát rồi.

- Còn chuyện của ta thì nàng không cần lo lắng, ta đã an bài tốt lắm. Gia tài chia hết cho thê thiếp, nếu ai có ý trung nhân thì cứ việc xứng hôn, còn nếu không có thì cũng được tự lựa chọn cuộc sống mới. May mắn phong tục tập quán của người dân Lưu Vân quốc không có kị nể nhiều nên các nàng cũng không phải không có được một cuộc sống tốt. Tình cảm với ta.. cuối cùng chỉ có thể để các nàng chịu thiệt. Cha mẹ cũng không thiếu một đứa con như ta cho nên đã đuổi ta ra khỏi gia môn. Hôm nay ta đã trở thành một người vô tình vô nghĩa lại là một đứa con bất hiếu, sợ rằng không còn ai dám yêu ta nữa. Nhưng ta có thể đi theo nàng tới chân trời góc bể, nàng có bằng lòng thu nhận một người như ta hay không?

Hắn cúi đầu, khí tức ấm áp thổi tới bên tai nàng sớm đã xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng rồi. Mục Tiểu Văn do dự chốc lất rồi đưa tay ôm lấy cánh tay hắn. Phương Mặc vì nàng mà làm những điều này, nàng còn có cái gì chưa thỏa mãn. Tình cảm thì có thể bồi dưỡng thêm, lúc này lại dùng loại không cảm giác mà lấy cớ qua lại từ chối hắn thì không phải quá lạnh lùng rồi sao. Bây giờ, cho dù Phương Mặc muốn nàng gả cho hắn thì nàng cũng nguyện ý.

Phương Mặc trở tay cầm lấy tay nàng:

- Nàng sẽ yêu ta chứ!

Mục Tiểu Văn cố nhịn nước mắt xuống rồi dùng sức mà gật đầu, biểu tình rất chân thành.

Lý Vân Thượng, tức đương kinh hoàng thượng không hạ lệnh giết Mục Tiểu Văn nhưng không có nói sẽ thả nàng đi. Phương Mặc cứu nàng ra ngoài thì chính hắn cũng mang tội phản bội. Chỉ sợ mọi chuyện bây giờ đã bị phát hiện, hai người lên kế hoạch từ phía tây ngoại thành chạy suốt đêm băng qua một cánh rừng, khi tới gần một bờ sông, bọn họ quyết định vượt qua. Giục ngựa chạy đi, xa xa nhìn thấy một bãi cỏ lớn, Mục Tiểu Văn nói:

- Đây chính là nơi mà ta được cứu lên!

Phương Mặc ghìm chặt dây cương ngựa, thả chậm tốc độ.

- Đây là nơi ta được cứu lên rồi tới thế giới này. – Mục Tiểu Văn nghiêm túc nhìn Phương Mặc, đây là lần đầu tiên nàng nhắc tới nơi mà mình đã đến với thế giới này với Phương Mặc. Trước kia nàng không đề cập tới, Phương Mặc cũng không có hỏi mà xem nàng như một thôn dân sống dưới vách vúi cao chót vót này.

- Ta không phải là người của thế giới này. – qua vách núi này lại là một thế giới hoàn toàn xa lạ. Sau này, chỉ sợ nàng không thể nhìn thấy nơi này nữa rồi.

Sắc mặt Phương Mặc trở nên thâm trầm, tựa hồ có chút khó hiểu.

Lúc này Mục Tiểu Văn đột nhiên lại tỏ ra nghịch ngợm, xoay người lại rồi nhanh chóng đặt một nụ hôn lên khóe miệng Phương Mặc:

- Sau này sẽ kể cho ngươi nghe.

Phương Mặc bất động, Mục Tiểu Văn quay người sang chỗ khác. Thấy hắn vì bị hôn mà ngẩn người, nàng bật cười thành tiếng, tay phải gõ gõ vào năm ngón tay hắn, nhẹ giọng nói:

- Cuộc sống còn dài, sau này từ từ ta sẽ nói với ngươi chuyện của ta. – lúc xoay mặt đi, mặt nàng đã đỏ bừng lên. Tuy ngại ngùng nhưng nàng cảm thấy ngọt ngào vô cùng. Có lẽ, nàng đã yêu Phương Mặc rồi!

Đột nhiên Phương Mặc giật dây cương, “giá” một tiếng, khóe miệng vung lên cao cao ý cười. Gió lạnh dần lui về sau, bất giác trong gió phảng phất ý cười ngượng ngùng của hai người.

Khi chạy tới gần vách núi, bỗng phía sau vang lên tiếng vo ngựa dồn dập. Phương Mặc kinh hãi quay đầu nhìn lại thì thấy đội thị vệ hoàng cung đang áp tới gần. Biết chắc sẽ bị phát hiện nhưng không ngờ lại tới nhanh như vậy. Hắn vút một roi quất vào hông ngựa, con ngựa bị ăn đau phóng nhanh về phía trước. Đây coi như là lần đổi ngựa cuối cùng, vì chạy đã lâu, trên lưng còn mang theo hai người, đã không nhanh thì chớ lại còn chậm hơn nhiều so với tốc độ của đội thị vệ đằng sau.

Nhác thấy khoảng cách ngày càng bị thu hẹp, Phương Mặc rút thanh đao bên hông ngựa ra con ngựa điên cuồng hí một tiếng rồi lao chạy đi, tức thì khoảng cách lại được kéo dài ra được một chút. Chạy dọc theo vách núi, Phương Mặc giật mình phát hiện còn có một đội khác từ mặt bên áp tới, ghì dây cương chuyển đầu ngựa lại thấy một đội khác đón sẵn. Rất nhanh, phía sau cũng đuổi tới một đội nữa, cả ba mặt đều bị vây quanh đem hai người ép sát vách núi.

Nhóm thị vệ đột nhiên tránh ra, một người xuống ngựa, chậm rãi đi tới.

Long bào màu vàng sáng rực rỡ không hề che lấp đi tuyệt thế gió hoa.

Lần đầu tiên gặp gỡ, nam tử xinh đẹp tựa như họa nay đã trở nên tôn quý vô cùng; chỉ còn lại một đôi mắt vẫn lộ vẻ mê mang, trí nhớ như bị khai quật.

Ngàn xoay trăm chuyển, bất giác hai người lui về sau hai bước. Nàng siết chặt bàn tay kia, cảm nhận được có một sức mạnh đáp lại nắm chặt, cảm giác an tâm hơn rất nhiều.

- Tại sao lại muốn chạy trốn? – Lý Vân Thượng lạnh lùng mở miệng, phong thái vương giả tản mác rõ rệt.

- Khẩu tài (tài ăn nói) của vi thần không bằng Thôi công tử, không thể khuyên được hoàng thượng hồi tâm chuyển ý thả Văn nương nương cho nên mới mang nàng rời đi, mong hoàng thượng đáp ứng. – Phương Mặc quỳ xuống, thái độ không kiêu ngạo, không siểm nịnh.

- Nàng tư thông ngoại địch, ngươi lại muốn dẫn nàng trốn đi? Ngươi muốn phản bội trẫm sao? – Lý Vân Thượng nổi giận. Nhìn hai người kia tay nắm tay, nhớ tới trước đó không lâu nàng còn yêu mình si cuồng, hôm nay lại thay lòng đổi dạ, chưa bao giờ hắn có cảm giác khó chịu trong lòng như thế này.

- Nàng vốn là thê tử của trẫm, muốn giết muốn bỏ đều do trẫm định đoạt. Ngươi dựa vào cái gì mà mang nàng chạy trốn?!

Mục Tiểu Văn nhìn thấy trên mặt hắn lúc này đều là vẻ tàn lệ của một quân chủ, trái tim lại hấp thêm một trận băng giá.

Phương Mặc thẳng thắn đối diện, nhìn vào mắt Lý Vân Thượng:

- Dựa vào tình yêu của vi thần đối với nàng!

- Ngươi to gan!

- Mong hoàng thượng thành toàn!

Mục Tiểu Văn cũng dũng cảm mà nhìn thẳng Lý Vân Thượng:

- Hoàng thượng, ta không tư thông giúp địch, không phản quốc, tất cả đều là do Thôi Minh Vũ dùng kế hại ta. Hoàng thượng nếu là người công chính liên mình thì có thể tra cho rõ ràng! – mặc dù biết tâm cơ của Thôi Minh Vũ nhưng việc đã tới mức này đã không còn đường sống quay về nhưng nàng vẫn muốn đánh cuộc một chút. Dựa vào quãng thời gian tiếp xúc trước kia, dựa vào nụ cười hồn nhiên của hắn, dựa vào chút thiện ý của hắn đối với Văn nương nương nàng muốn cược!

- Thôi Minh Vũ là thị vệ thân cận của trẫm, sao có thể vô duyên vô cớ hại ngươi? – Lý Vân Thượngói.

- Hoàng thượng thật sự không tin ta? – Mục Tiểu Văn thở dài một hơi.

- Không tin! – Lý Vân Thượng không hề do dự mà đáp lạnh lùng.

- Nếu vậy hoàng thượng sẽ giết ta sao?

Lần này Lý Vân Thượng lại trầm mặc không nói gì.

Mục Tiểu Văn mỉm cười, chuyện tới mức này rồi ngược lại nàng thấy tỉnh táo chưa từng có. Xoay người sang chỗ khác, nàng kéo tay Phương Mặc:

- Chúng ta trở về đi, ngươi là công thần, hoàng thượng sẽ không giết ngươi. Ta trở về thì cũng có thể sẽ không bị giết ngay, cha mẹ nhất định sẽ lo cho toàn cho ta. Nếu phản kháng, nhất định sẽ bị thương.

- Nàng trở về sẽ gặp nguy hiểm, ta muốn dẫn nàng đi! – Phương Mặc kiên định nói. – Hoàng thượng sẽ không tuyệt tình như vậy, nhất định sẽ tha cho chúng ta một đường. – vừa nói, hai người vừa đưa mắt nhìn về phía Lý Vân Thượng.

Nhìn nhau một hồi, Lý Vân Thượng không nói gì, chậm rãi xoay người rời đi.

Tâm hai người thoáng buông lỏng, còn chưa có phản ứng lại thì bên cạnh một người quát lên:

- Phương Mặc lớn mật, cướp đi tử tù, lại còn là thê tử của hoàng thượng. Dám vũ nhục thánh thượng, tội thật đáng chết! – vừa nói tên kia vừa dẫn thị vệ xông lên.

Phương Mặc vung kiếm ngăn cản cùng thị vệ giao chiến ác liệt. Địch thủ đông đảo, lại còn phải che chắn cho Mục Tiểu Văn nên mấy lần Phương Mặc suýt bị đâm trúng, mấy lần bị ép gần vách núi làm cho người ta sợ thót tim.

Lý Vân Thượng ở một bên lạnh lùng nhìn, giống như không kiên nhẫn, hắn hạ lệnh dừng tay sau đó lệnh cho cung thủ nhắm hướng bọn họ:

- Thúc thủ chịu trói theo ta trở về, Phương Mặc! Ta sẽ không làm khó dễ ngươi.

- Ta và Tiểu Văn sẽ luôn ở bên nhau.

- Phương Mặc, làm như vậy ngươi sẽ không chết! – Mục Tiểu Văn vội la lên rồi chuyển hướng tới Lý Vân Thượng. – Ta trở về với ngươi!

- Nàng sẽ không chết đâu! – trong mắt Phương Mặc tràn đầy kiên quyết. – Ta nói rồi, ta muốn mãi mãi ở bên cạnh nàng! – vừa nói Phương Mặc vừa vọt đi tới, giống như thiêu thân lao vào lửa, tuyệt vọng mà kiếm tìm một tia hy vọng sống. Tốc độ chậm lại, một người đâm vào vai hắn, máu chảy xuống ướt đẫm tay áo. Phương Mặc quát to một tiếng đá bay tên thị vệ đi, kiếm lại vung lên tiếp tục chém giết. Lý Vân Thượng vẫn cứ đứng yên lặng nơi đó.

Sao có thể trở thành tình cảnh sực mùi máu tanh? Tất cả mọiừ khi nào đã biến thành thế này?

Nước mắt Mục Tiểu Văn chảy ra, nàng quát to một tiếng “Dừng tay” rồi chạy tới đỡ lấy Phương Mặc.

- Cầu xin chàng, chúng ta trở về. Ta yêu chàng, chàng không thể như vậy mà hành hạ ta!

- Nàng nói cái gì? – Phương Mặc mở lớn đôi mắt mơ hồ không chút máu, thanh âm run rẩy.

- Ta yêu chàng! – Mục Tiểu Văn khóc không thành tiếng, ôm chặt hắn, không ngừng nhắc đi nhắc lại ba chữ này. Một khắc thanh kiếm đâm vào vai hắn, trái tim nàng như muốn ngừng đập. Đúng thế, nàng hiểu rõ rồi! Mặc dù tới chậm nhưng một người ngu ngốc như nàng cuối cùng cũng nhận ra được, sự đau lòng này.. đau đớn khắp toàn thân. Nếu không phải yêu thì là cái gì đây?

Phương Mặc vui mừng vô hạn, trên khuôn mặt tái nhợt kia hiện ra thần thái hạnh phúc; mọi người vây quanh hai mặt nhìn nhau chứng kiến tình huống biến hóa này. Thân thể Lý Vân Thượng khẽ run lên nhưng hắn vẫn không xoay người nhìn lại.

- Thương thế của chàng không nhẹ, nếu tiếp tục sẽ nguy hiểm tới tính mạng. Chúng ta trở về, cho dù phải chết thì cũng được sống thêm vài ngày, có đúng không? – lúc này, tâm tình nàng bình tĩnh kỳ lạ, nhu tình vạn phần.

- Được, ta nghe lời nàng! – Phương Mặc mỉm cười.

Hai người đứng lên, đương muốn đi tới phía trước thì chợt một mũi tên từ đâu lao tới nhanh như sét đánh không kịp bưng tai.

Phương Mặc kinh hãi, dùng hết toàn lực đẩy Mục Tiểu Văn ra, mũi tên lập tức xuyên thẳng vào ngực hắn.

Phương… Mặc…

Mục Tiểu Văn ngã phịch xuống đất, khi xoay người nhìn lại phía Phương Mặc thì thấy miệng hắn phun ra một ngụm máu tươi rồi chầm chậm ngã xuống.

Không khí đông cứng, mọi người kinh hãi.

Sắc mặt Mục Tiểu Văn tái nhợt, cả người lạnh ngắt, hồi lâu không thể nào động đậy.

Nàng đứng dậy, tầm mắt mờ mịt mà nhìn hắn. Nhìn hắn dùng ánh mắt ôn nhu giãy dụa nhìn về phía mình, rồi hắn từ từ nhắm mắt lại sau đó không có nửa điểm phản ứng.

Mũi tên thẳng tắp xuyên thẳng vào trái tim!

Mái tóc đen của Phương Mặc xõa ra, vết máu trên áo bào trắng cứ thế lan ra, như một đóa hoa kiều diễm nở ra trên ngực, nở đúng vào lúc nàng nói yêu hắn.

Bước chân, cứ như vậy chậm lại.

Rõ ràng chỉ có vài bước thôi nhưng giống như cách xa nhau biển trời, không thể nào chạm tới được. Nước mắt cứ thế mà chảy ra, nó còn chưa kịp rơi xuống mặt đất thì đã bị gió lạnh thổi bay đi mất. Nàng vươn đầu ngón tay, cánh tay run rẩy trong khí trời lạnh lẻo, trong những bông tuyết trắng lạnh lùng đang rơi xuống.

Trong tầm mắt mờ ảo, nam tử với mái tóc đen nghịch ngợm kia chưa từng đứng lên.

Mục Tiểu Văn cố gắng nhìn rõ mọi thứ một lần, rốt cuộc lảo đảo chạy qua ôm lấy Phương Mặc. Khuôn mặt Phương Mặc trắng bệch giống như màu tuyết trắng ngày hôm nay, không có lấy một chút sự sống.

Tại sao trời cao cứ thích trêu ghẹo người ta, vừa mới biết được tâm ý của ta thế mà người lại lập tức rời xa!

Nghĩ muốn khóc lên thật to nhưng nàng mệt tới mức không có cách nào lên tiếng được. Nước mắt lẳng lặng chảy xuôi, ưu thương vô biên vô hạn.

Đau đớn rất mệt mỏi cho nên ưu thương!

Bông tuyết tun bay tung bay, một lớp mỏng bay tới đậu trên mái tóc đen và hàng mi của Phương Mặc. Trong thế giới trắng tinh khiết kia, tựa hồ nơi nào đó văng vẳng vang lên khúc nhạc an hồn. Mục Tiểu Văn chăm chú quan sát hắn, nhìn hàng lông mi cong cong của hắn, nhìn bờ môi tái nhợt của hắn. Nàng chờ đợi một chút run rẩy để nói với chính mình rằng hắn đã tỉnh dậy nhưng, mãi mãi không thể… Dù trời đất có sụp xuống thì ta cũng nguyện ý nhìn chàng, nhìn cho tới khi nào chàng tỉnh lại.

Cuối cùng nàng cúi người xuống, chầm chậm, dùng hết mức ôn nhu, tại đôi môi băng lạnh kia hôn nhẹ. Cánh môi tách ra, ngón tay lại lướt qua lướt lại trên môi hắn, tựa như trước kia hắn vẫn thường làm với nàng.. một lần lại một lần… động tác nhẹ nhàng tới khó tin nhưng trong đó lại dồn hết tình yêu say đắm mà nàng dành cho hắn.

- Nhất định là chàng thấy ta rất ngu ngốc, tại sao lại muốn bảo vệ một đứa ngu ngốc như ta. Đúng là ta rất ngu, ta yêu chàng cũng không biết nói, không phải ngu thì là cái gì? Cho dù chàng ôm, cho dù chàng thân mật, ta chưa bao giờ bài xích, ngược lại càng thấy thích. Nhất định là chàng đang len lén cười ta, cười tan gay cả khi thích chàng mà cũng không biết, có đúng không?

- Ta nghĩ, ta nhất định là rất thích chàng… rất thích chàng. Có lẽ so với sự tưởng tượng của chàng, so với chính bản thân ta thì ta lại càng thích chàng hơn gấp nhiều lần. Nếu không, tại sao chỉ mới nhìn chàng thôi ta lại cảm thấy thật thoải mái, an tâm chứ? Chàng không mở mắt cũng tốt, bây giờ chàng cứ đóng vai một đứa trẻ của ta đi, chàng có thể khóc lớn mà không cần để ý tới bất kỳ một người nào, chỉ cần cho ta cơ hội để ta nhìn chàng là được rồi. Ta muốn thấy chàng, muốn nhìn chàng… Chàng đừng giận nữa, đừng đau lòng nữa, biết ta yêu chàng rồi, mau mở mắt ra đi… Sau đó chấm dứt trò đùa này đi… chúng ta mãi mãi hạnh phúc sống bên nhau… c được không…

- … Chàng nói chàng sẽ theo ta tới chân trời góc bể, chàng nói sẽ vĩnh viễn bên cạnh ta, sao chàng nói ra mà không chịu thực hiện chứ? Chàng tỉnh lại đi… ta sẽ nghe lời chàng… cái gì cũng đồng ý… chàng tỉnh lại đi.. có được không…?

Nhưng Phương Mặc sẽ không tỉnh lại nữa. Mục Tiểu Văn quay đầu đi, ánh mắt thừ ra, hồi lâu mới lên tiếng:

- Ngươi hài lòng chưa?

Lý Vân Thượng vẫn không nhúc nhích đứng phía sau nàng, một bộ long bào vàng rực đã tan ra hoàn vào thế giới trắng khiết kia.

- Ngươi giết hắn rồi, ngươi hài lòng chứ?

- Phương Mặc bạn tốt của ngươi, Phương Mặc người yêu của ta.. Ngươi giết hắn rồi, ngươi hài lòng chứ?

Nhẹ nhàng mở miệng, nước mắt chảy vào mặn đắng, ánh mắt cũng đã trở nên trống rỗng.. Phương Mặc của nàng… bất tri bất giác đã sớm yêu Phương Mặc như vậy… cứ như vậy mà chết đi. Phương Mặc vẫn chưa được nàng yêu thương cứ thế mà chết đi. Nàng biết đi về đâu để tìm lại ánh mắt, nụ cười kia… nàng phải làm sao để bù đắp tình yêu ấm áp ôn nhu còn dang dở kia đây?

- Hoàng thượng, ngươi thật đáng thương, vì bóng ma lúc nhỏ mà ngươi không có cảm giác an toàn cho nên ngươi sẽ không biết quý trọng, không biết yêu thương. Cho dù có một ngày nào đó ngươi có yêu một người khác thì nhất định ngươi cũng sẽ mất đi nàng. Ngươi sẽ phải cô độc cả đời, hoàng thượng! – Mục Tiểu Văn thì thào thành tiếng, sau lúc tuyệt vọng trong lòng nàng lại nảy ra một tia thương xót. Nhưng giọng nói của nàng cứ vất vưởng trong gió, vừa nhẹ vừa rõ ràng giống như một lời nguyền rủa.

- Ngươi nhất định sẽ cô độc cả đời, hoàng thượng! – nàng cười nhẹ.

Đột nhiên Lý Vân Thượng cảm thấy lòng mình đau quặn lên, phun ra một ngụm máu tươi.

- Hoàng thượng! – thị vệ đứng phía sau vội vàng đỡ lấy rồi vung tay lên ý bảo bắn tên.

- Khoan đã! – Lý Vân Thượng phất tay ngăn lại.

- Ngươi quay về! – không hiểu sao hắn lại mở miệng nói ra ba chữ này. – Ngươi quay về, trẫm sẽ không thương tổn ngươi!

- Tại sao phải quay về? Muốn tìm cách làm thế nào để giết ta sao? – Mục Tiểu Văn cười nhạt. Vừa nói nàng vừa ôm lấy Phương Mặc tiến tới vách núi, thân hình hai người chao đảo làm cho người ta kinh hãi.

- Tiểu Văn, quay về đi! – lần này lại là giọng nói của một người khác.

Mục Tiểu Văn quay đầu thì thấy Khinh Phong đang đi tới, khóe miệng nàng bật ra một tiếng cười khinh miệt. Gió lạnh run sợ quất tới tựa hồ nàng sẽ bị thổi bay xuống vách núi.

Loại tình huống này thật sự kinh hãi. Khinh Phong ngầm ra hiệu, Thanh Y liền muốn phi tới nhưng Mục Tiểu Văn đã lạnh lùng cảnh cáo:

- Các ngươi ai dám lại đây? Quấy rầy chúng ta như vậy chưa đủ sao?

Thanh Y dừng bước.

Mục Tiểu Văn quay đầu lại thản nhiên cười, sau đó xoay người, trong lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng thì nàng đã ôm Phương Mặc thả người ngã xuống dưới. Phương Mặc, nơi này đã không còn yên tĩnh nữa rồi, chúng ta cùng nhau chạy nhé!

- Tiểu Văn! – Khinh Phong hét lên một tiếng tê tâm liệt phế rồi lao tới nhưng hắn chỉ kịp nắm được vạt áo. “Roẹt!!” một tiếng, hắn trơ mắt nhìn nàng rơi xuống vách núi, chỉ còn lại duy nhất một mảnh vải trắng tung bay trong gió lạnh. Khinh Phong vô lực quỳ gục bên vách núi, trong lòng tràn đầy hối hận.

Hơi lạnh ngừng trệ trong không khí, chỉ nghe tiếng gió như ai đang nức nở.

Phương Mặc, chúng ta mãi bên nhau nhé!