Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Mệnh

Chương 106: Quá trình giết người




Tác giả: Khương Chi Ngư


Editor: Thịt sườn nướng


"Cô ta vốn dĩ định chạy trốn nhưng bị chúng tôi bắt được."


"Tào Yến hẳn là biết chuyện mình làm bị bại lộ, cho nên lúc bị chúng tôi bắt được mới không giãy giụa, chúng tôi mới có thể mang cô ta về đây."


Mấy vị cảnh sát đem Tào Yến về cục rồi mau chóng báo cáo chuyện cô ta muốn ngồi xe tải rời khỏi Thành Sơn.


Bởi vì biết nguyên nhân và đều là phụ nữ nên trong lòng Nhậm Lộ Lộ có chút đồng cảm với Tào Yến.


Nhưng dù cho có đồng cảm đi chăng nữa cũng không thể xóa đi sự thật rằng cô ta đã tự tay giết chết một con người, giết người thì phải trả cái giá tương ứng, ai cũng không thể tránh được.


Lần thẩm vấn này do Nhậm Lộ Lộ chủ đạo.


Tào Yến bị đưa tới phòng thẩm vấn, trên mặt vô cùng bình tĩnh, không có sợ hãi, cũng không có rơi lệ, dường như đã sớm đoán trước được cảnh tượng như vậy.


Một cái bàn ngăn cách hai người.


Nhậm Lộ Lộ đưa mắt nhìn người ghi chép bên cạnh, cũng biết đội trưởng đang ở bên ngoài, không nói nhiều lời, trực tiếp hỏi: "Tào Yến, Phùng Oánh có phải là do cô giết hay không?"


Phòng thẩm vấn yên tĩnh trong chốc lát.


Một lát sau, Tào Yến gật đầu: "Đúng, là do tôi giết."


Sau khi nói xong, vẻ mặt cô ta có chút thay đổi, giống như là đột nhiên trở nên điên cuồng hơn một chút, làm cho Nhậm Lộ Lộ thầm kêu không tốt.


"Khai thật sẽ được khoan hồng." Cô nói: "Lúc trước cô đã nói mình có cãi nhau với Phùng Oánh, tiếp đó không liên lạc với cô ấy, vào ngày mười tháng tám thì phát hiện có chút không thích hợp, đây có phải là sự thật không?"


Tào Yến giật giật miệng, "Đúng vậy, ngày sáu tháng tám tôi và cô ta cãi nhau, nhưng mà ngày bảy tháng tám thì tôi đã giết cô ta, những chuyện sau đó đều là nói dối để lừa gạt các người."


Cô rất phối hợp mà trả lời.


"Cô từ nhỏ đã có sức lực lớn, lớn đến nỗi có thể cắt chân người một cách dễ dàng?"


Tào Yến cúi đầu, giọng nói nhỏ đi không ít, "Khi còn nhỏ tôi không có sức lực lớn như vậy, tuy rằng cũng rất lớn, nhưng không đến nông nỗi như bây giờ. Bởi vì nhà nghèo, tôi phải đi ra ngoài làm công từ rất sớm nên mới rèn được sức lực như vậy, về sau có thể xách đồ đạc này nọ càng ngày càng nặng."


Lúc cô hơn mười tuổi, sống cùng một người đồ tể, có thể cắt những cái chân heo chân bò vô cùng thuần thục nhanh nhẹn.


Nhậm Lộ Lộ và người bên cạnh nghe xong liếc nhìn nhau, thảo nào một người phụ nữ lại có thể cắt đứt chân một người dễ dàng như vậy.


Cô trầm giọng hỏi: "Tại sao cô muốn giết chết Phùng Oánh?"


Vấn đề này vừa được đặt ra, tiếng hít thở của Tào Yến càng tăng thêm, mãi cho đến vài phút sau mới trở lại bình thường, "Tôi hận cô ta, hận không thể đem cô ta băm thành trăm mảnh!"


Sau khi mắng xong, cô mới bắt đầu nói về lý do tại sao mình giết người.


......


Thời gian Tào Yến và Phùng Oánh quen biết nhau không ngắn, hơn nữa quan hệ của hai người ở hội sở Tulip cũng tương đối tốt, trước kia còn từng ở chung phòng thuê một khoảng thời gian.


Về sau, Phùng Oánh không thỏa mãn với cuộc sống sinh hoạt bình thường.


Tuy rằng hội sở Tulip không phải chỗ dẫn mối mại dâm, nhưng bên trong cũng có những cô gái tự nguyện làm loại chuyện này, chẳng qua những việc này tương đối bí mật.


Công việc của các cô là bán một số loại rượu và nhận được một ít tiền hoa hồng từ đó, nhưng thứ này đều phụ thuộc vào khả năng mồm mép và khẩu vị của khách, tiền lương mỗi tháng không cố định.


Nhiều nhất là có một lần, Tào Yến được hơn mười ngàn tiền lương.


Nhưng trên cơ bản, về sau mỗi tháng cô cũng được bốn năm ngàn.


Nếu ở một số thành phố nhỏ, bốn năm ngàn hoàn toàn đủ cho một người sống thoải mái, nhưng đây là ở Đế Đô, hoàn toàn không giống nhau.


Căn nhà mà Tào Yến và Phùng Oánh cùng nhau thuê cũng khá tốt, bọn họ chia nhau tiền thuê nhà, cộng với các loại chi phí khác cũng khoảng hai ngàn.


Hội sở Tulip có rất nhiều người, vàng thau lẫn lộn.


Phùng Oánh và cô đã từng gặp một người phụ nữ đi theo một người đàn ông lớn tuổi, hơn nữa người phụ nữ đó ở hội sở còn vô cùng nổi tiếng, mặc vàng đeo bạc, trang sức quần áo tất cả đều là hàng hiệu, các cô trước kia còn rất hâm mộ người đó.


Người đàn ông lớn tuổi kia là phó tổng giám đốc của một công ty, vô cùng giàu có, đối đãi với phụ nữ cũng hào phóng, xe thì nghe nói đều là tùy tiện lấy mà xài.


Từ đó trở đi, Phùng Oánh bắt đầu lượn lờ xung quanh người đàn ông kia.


Lúc ấy hai người vẫn còn ở chung, Tào Yến bình thường sau khi tan ca, đến nửa đêm hoặc rạng sáng mới có thể nhìn thấy Phùng Oánh từ bên ngoài trở về, cả người toàn mùi rượu.


Lúc đầu cô cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ cho rằng cô ta đang yêu đương.


Cho đến khi cô tận mắt nhìn thấy cô ta kéo tay một ông già, hơn nữa ông già đó còn dán sát vào người cô ta cười đến nỗi thấy răng không thấy mắt đâu.


Phùng Oánh cũng nhìn thấy cô nhưng lại không nói gì.


Sau đó đột nhiên giữa hai người giống như có sự ăn ý, cả hai đều tránh không nhắc tới chuyện này, Tào Yến cũng đem chôn mọi chuyện ở đáy lòng.


Kết quả lại bắt gặp thêm một lần nữa.


Lần này thật sự không còn cách nào làm ngơ được nữa, cảnh tượng đó khiến cô khó có thể chấp nhận được, bởi vậy hai người tranh cãi một trận, Phùng Oánh dọn ra ngoài ở.


Sau đó khi Tào Yến và cô ta hòa thuận trở lại, mới biết được cô ta vậy mà lại đang sống trong một tiểu khu xa hoa, là người đàn ông kia mua cho cô ta, mặc dù không phải cô ta đứng tên.


Sau khi Phùng Oánh yêu đương còn giới thiệu bạn trai cho cô biết.


Tào Yến không đem chuyện của Phùng Oánh nói ra, trong lòng vẫn hy vọng người chị em tốt này của mình có thể có được hạnh phúc viên mãn.


Kết quả sau đó Chu Tiên Minh tìm đến chỗ ở của Phùng Oánh tạt sơn, Phùng Oánh sợ hãi nên đến chỗ của Tào Yến ở một khoảng thời gian, cũng không nói rõ là nguyên nhân gì.


Mãi cho đến sau này khi cảm thấy đã không còn chuyện gì nữa mới muốn quay trở về, khi đó cô ta mới nói với Tào Yến rằng mình đã bị nhiễm HIV.


Lúc đó Tào Yến sững người.


Chỉ là sau đó cô nghĩ lại một chút thói quen lúc ở chung của hai người, cảm thấy mình và cô ta hình như cũng không có tiếp xúc gì với nhau.


Nhưng cho dù là như vậy vẫn phải đến bệnh viện kiểm tra một lần, kết quả bác sĩ nói cô chưa thể kiểm tra vào thời điểm đó nên chỉ có thể từ bỏ.


Sau đó, vì nhận thấy mình không có phản ứng xấu gì nên cô cũng không để chuyện này trong lòng.


Nhưng cô vẫn nhớ kỹ vài tuần sau lại đi kiểm tra thêm lần nữa.


Nhậm Lộ Lộ im lặng nghe đến đây, trong lòng thật cảm thấy như mình đang xem một bộ phim truyền hình cẩu huyết vậy, có khi biên kịch cũng không dám viết như vậy.


"Sau đó thì sao? Là chuyện gì làm cho cô quyết định giết chết cô ấy?"


Tào Yến ngẩng đầu nhìn Nhậm Lộ Lộ, nói ra chân tướng làm cho người khác kinh ngạc: "Cô ta nói với tôi ông già kia muốn nếm thử cảm giác mới mẻ, muốn tôi đi thử, cô ta rõ ràng biết ông già đó bị HIV......"


Nhậm Lộ Lộ nhìn trân trân không nói nên lời.


Bản thân Phùng Oánh rơi vào hố lửa còn chưa tính, còn muốn kéo chị em tốt của mình xuống theo, nói khó nghe thì là chết cũng chưa đền hết tội.


Trong giọng nói của Tào Yến mang chút đau đớn, "Ngày hôm đó tôi không đi làm, Phùng Oánh gọi điện thoại cho tôi nói là hình như cô ta bị sốt, cả người không có sức lực, tôi mới chạy qua xem tình hình rồi chăm sóc cô ta một chút, nếu không đỡ thì sẽ gọi xe cứu thương."


Ai ngờ quyết định đó lại trở thành cơn ác mộng của cô.


"Sau khi tôi đến chung cư, phát hiện bộ dáng của cô ta dường như không có vẻ gì là sốt với không có sức lực cả, Phùng Oánh nói cô ta cảm thấy có lỗi, sau đó rót cho tôi ly nước, tôi cũng không nghĩ gì nhiều cứ trực tiếp uống ly nước đó, sau khi uống xong chúng tôi lại nói chuyện phiếm một lúc lâu, còn hẹn lần sau cùng nhau ra ngoài dạo phố."


"Hơn nửa tiếng sau thì tôi chuẩn bị về nhà, khi đó tôi cảm giác cả người không có chút sức lực nào, lúc đứng lên còn bị ngã xuống sofa, tôi mới ý thức được có lẽ Phùng Oánh đã bỏ thuốc tôi."


Ở hội sở Tulip người có loại thuốc này không hề ít, bỏ chút tiền là có thể mua được, lúc trước Phùng Oánh cũng đã dùng qua loại thuốc này, Tào Yến cũng có thấy, hai người còn cùng nhau nghiên cứu nữa, sau đó cô đã quên mất chuyện này.


Không nghĩ tới bản thân lại bị bỏ thuốc.


Lúc đó Phùng Oánh  nói với vẻ rất vô tội: "Tào Yến, tôi cũng vì muốn tốt cho cô mà thôi, cô xem cô ở một chỗ như vậy, nhan sắc tàn phai, quần áo phải mặc đi mặc lại không biết bao nhiêu lần, đồ trang điểm cũng là loại chất lượng kém, cuộc sống như vậy có ý nghĩa gì chứ, không bằng cứ làm như tôi đây, sống cuộc sống hưởng thụ tốt biết bao nhiêu."


"Bị nhiễm HIV thì sao." Phùng Oánh cười hì hì ngồi ở chỗ đó, "Hiện tại y học phát triển như vậy, uống thuốc là có thể sống thêm rất lâu, không chừng tôi còn có thể sống đến bảy tám chục tuổi, bây giờ tôi càng phải hưởng thụ cuộc sống hơn nữa."


Cô ta gọi một cuộc điện thoại, nũng nịu gọi một người nào đó tới đây.


Tào Yến biết mình xong rồi.


Lần trước Phùng Oánh đề cập tới chuyện này nhưng bị cô từ chối, hai người còn vì vậy mà cãi nhau một trận, cô không nghĩ tới Phùng Oánh vậy mà vẫn còn có ý định này.


"Chuyện tiếp theo thực sự giống như cơn ác mộng." Tào Yến hít sâu một hơi nói với Nhậm Lộ Lộ: "Tôi bị ông già đó cưỡng bức...... Phùng Oánh rời khỏi chỗ đó, mãi cho đến khi mọi chuyện kết thúc mới quay trở về, nói với tôi rằng những ngày ăn sung mặc sướng của tôi sắp đến rồi."


Nhưng cuộc sống như vậy một chút cô cũng không muốn.


Tất cả ý nghĩ ngay lúc đó của Tào Yến đều là bản thân đã bị lây HIV, có phải là không cứu được nữa hay không, mãi cho đến khi cô khôi phục lại sức khỏe, tìm thấy được tin tức có liên quan đến loại thuốc ngừa HIV.


Trước mắt cô dường như xuất hiện một tia ánh sáng.


Sau khi trở lại bình thường, cô ngay lập tức gọi taxi đến trung tâm kiểm soát dịch bệnh, may mắn là nơi đó có thuốc, giống như trên mạng đã nói, vô cùng khó mua, nhưng cô vẫn thành công mua được.


Sau khi uống thuốc xong, tuy rằng trong lòng đã yên ổn được một chút, nhưng hễ nghĩ đến chuyện kia thì cả người cô lại phát run, nghiến răng nghiến lợi.


Tào Yến dùng tay bụm mặt, giọng nói mơ hồ: "Tác dụng phụ của thuốc rất lớn, lớn đến nỗi tôi nghĩ rằng có khi mình đã chết vì HIV luôn rồi...... Nhưng sau đó tôi thay đổi suy nghĩ, tôi muốn trả thù Phùng Oánh."


Nhậm Lộ Lộ hỏi: "Cho nên cô quyết định giết chết Phùng Oánh?"


Tào Yến nói: "Đúng! Tôi hận đến mức muốn giết chết cô ta!"


Cô đột nhiên nở nụ cười, "Phùng Oánh đối xử với tôi như thế đó, tôi vẫn luôn đối xử tốt với cô ta, hôm đó tôi còn lo lắng có khi nào cô ta phát sốt rồi xảy ra chuyện gì không, không nghĩ tới cô ta lại làm vậy với tôi."


Tào Yến mở miệng, tốc độ nói cực nhanh: "Tôi làm bộ như không có gì xảy ra, làm như mình cùng sa đọa với cô ta, sau đó hẹn Phùng Oánh ra, tôi đã nghĩ kỹ rồi, chỉ cần ném vào cống thoát nước, cho dù có dấu vết gì lưu lại cũng sẽ bị nước làm bẩn."


Nhậm Lộ Lộ im lặng một chút, nói: "Cô hãy kể lại quá trình giết người của mình đi."