Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Mệnh

Chương 119: Bắt kẻ đứng đằng sau




Tác giả: Khương Chi Ngư


Editor: Thịt sườn nướng


Thẩm Vĩ nhướng nhướng chân mày, lại chuẩn bị đưa mắt nhìn Thẩm Nguyên Gia, kết quả chỉ thấy có mỗi mặt Giang Bạn, sợ tới mức thiếu chút nữa quéo người.


Cậu ta dựa vào sô pha, "Chuyện chính là như vậy, chuyện này không có liên quan gì tới tôi cả, người ta muốn ghen tỵ với tôi thì tôi đây cũng không còn cách nào khác."


Lúc Thẩm Vĩ nhìn thấy dòng chữ màu đỏ tươi trên tờ giấy kia thì trong lòng đã thấy không thoải mái, trực tiếp vứt vào thùng rác, lấy bức ảnh làm tiêu điểm.


Giang Bạn hỏi: "Tờ giấy bị cậu ném ở đâu rồi?"


Ngón tay Thẩm Vĩ chỉ vào thùng rác bên cạnh bàn trà: "Đây, ở đây này."


Giang Bạn mang găng tay, mày cũng không nhăn lại chút nào lấy tờ giấy ra từ thùng rác.


Thùng rác trong phòng khách không có quá nhiều rác, chỉ có một ít giấy ăn và hộp cơm, bởi vì đồ chuyển phát nhanh mới đến lúc sáng hôm nay cho nên tờ giấy nằm ở trên cùng.


Chữ viết trên tờ giấy cũng không phải được viết tay mà là chữ in bị cắt ra, dán lên tờ giấy rồi nhuộm thành màu đỏ.


Chóp mũi Giang Bạn ngửi thấy mùi gì đó.


Một mùi máu tươi từ bên trong truyền tới, chỉ sợ màu đỏ này chính là máu người, nếu không sai thì đây chắc là máu của người chết đầu tiên.


Lấy cái này để cảnh cáo hoặc là nhắc nhở Thẩm Vĩ, có lẽ cậu ta chính là người chết tiếp theo.


Thẩm Vĩ thấy động tác của anh thì run run.


"Anh cảnh sát này, anh...... Cái này có mùi gì sao?" Cậu ta nhỏ giọng hỏi: "Không thể nào."


Giang Bạn lời ít ý nhiều: "Mùi máu tươi."


Lúc này Thẩm Vĩ cũng cảm thấy có gì đó không thích hợp, "Đây là ý gì, máu gì?"


Cậu lập tức liên tưởng đến những thứ trong bức ảnh, sắc mặt bỗng chốc trắng bệch, "Máu người? Bức ảnh kia chụp người chết?"


Nghĩ lại mình còn nhiều lần lật tới lật lui bức ảnh kia để xem, bây giờ cả người cậu đều cảm thấy buồn nôn, lại nghĩ đến người gửi đồ cho cậu, trong lòng cũng bắt đầu thấy sợ hãi.


Thẩm Vĩ cũng không dám miệng lưỡi trơn tru nữa, cả người run rẩy.


"Tôi cũng không có đắc tội với ai...... Tại sao lại làm chuyện này với tôi, muốn hãm hại tôi vu oan tôi giết người sao? Nhất định là vậy rồi, nhưng cũng không đúng......" Cậu ta rơi vào trong trạng thái suy nghĩ kỳ quái.


Giang Bạn hỏi: "Có ai biết cậu có nhiều bạn gái không?"


Thẩm Vĩ suy nghĩ, nói: "...... Người quen của tôi đều biết, người không quen biết thì nghe qua tên của tôi cũng biết......"


Giang Bạn cũng không ngờ được câu trả lời này.


Nếu như vậy thì rất khó xác định phạm vi hung thủ, dù sao cũng có nhiều người như vậy, không có khả năng khoanh vùng chính xác được.


Thẩm Nguyên Gia và Nhậm Lộ Lộ đang xem bức ảnh.


Đặt ở bên cạnh trên bàn chính là bìa thư.


Thẩm Nguyên Gia nói: "Trên mặt thư hẳn là sẽ không lưu lại dấu vết rõ ràng, chắc sẽ không tìm được vân tay, kẻ đó sẽ không ngốc như vậy."


"Nhưng cũng phải đem về xét nghiệm một chút." Nhậm Lộ Lộ thở dài, "Nếu hung thủ không cẩn thận để sót lại gì đó thì tốt rồi, như vậy sẽ đơn giản nhiều."


Đương nhiên cái hy vọng xa vời này sẽ không có khả năng.


Cô thật cẩn thận lấy phong bì và bức ảnh cho vào túi vật chứng.


Thẩm Nguyên Gia quay đầu lại nhìn Thẩm Vĩ đang ngồi trên sô pha, đối diện tầm mắt của cậu ta, nhíu mày dời đi, "Chúng ta đi kiểm tra máy tính của cậu ta xem."


Nhậm Lộ Lộ gật đầu.


Máy tính của Thẩm Vĩ để ở trong phòng, nhưng màn hình đã bị khóa, Nhậm Lộ Lộ quay ra bên ngoài kêu lên: "Thẩm Vĩ, phiền cậu mở máy tính cho chúng tôi xem một chút."


"Người đẹp làm việc vất vả, tôi tất nhiên sẵn lòng làm rồi." Cậu ta cợt nhả muốn đi vào nhưng thấy Giang Bạn đứng lên thì ho khan một chút rồi vội vàng chạy đi.


Tuy rằng miệng lưỡi ngon ngọt, nhưng trên thực tế vẫn không dám động thủ.


Đừng nói tới đối phương là cảnh sát, ở đây còn có một nam cảnh sát, lúc nhìn có cảm giác như muốn trừng chết cậu ta vậy......


Sau khi máy tính được mở ra, đúng là bài viết kia.


Thẩm Vĩ nói: "Bài này do tôi đăng, không nghĩ lại thu hút các vị cảnh sát tới đây ......"


Cậu vốn dĩ nghĩ đây chỉ là trò đùa dai của người khác, sau đó lấy đi đăng bài mà thôi, ai ngờ lại có cảnh sát tới nhà mình.


Thẩm Vĩ lại trở về phòng khách.


Thẩm Nguyên Gia nhìn xem màn hình một chút, phát hiện đều là các ứng dụng game đang phổ biến nhất hiện nay, sau đó là các phần mềm cơ bản.


Ngoài ra không có gì khác đặc biệt.


Nhậm Lộ Lộ hiển nhiên có kinh nghiệm hơn, nhanh chóng tìm kiếm, phát hiện một thư mục có chứa phim người lớn, lập tức ghê tởm thoát ra.


Cô ấy nói: "Quả nhiên là tên háo sắc."


"Nhìn ra được." Thẩm Nguyên Gia đối với loại người này không có chút hảo cảm gì, sau khi mình sống lại người đầu tiên gặp được lại chính là loại này.


Sau khi kiện lên toà án đối phương còn yêu cầu giải quyết ngoài tòa, làm sao có thể, vì thế khi phán quyết được đưa ra, người mẫu nam kia bồi thường không ít tiền.


Có không ít tài khoản có kiến thức nói cô kiện cáo rất có phong cách.


Hiện tại ngoại trừ một ít người không biết xấu hổ, nếu không cũng sẽ không có ai gây phiền phức cho cô, hơn nữa hiện tại danh tiếng của cô không lớn, tìm cô cũng không có tác dụng gì.


Nhậm Lộ Lộ tiếc nuối nói: "Một chút thông tin hữu ích cũng không có."


Thẩm Nguyên Gia lấy lại tinh thần, "Để tôi xem."


Nhậm Lộ Lộ xoay người sang chỗ khác trong phòng tìm một chút đồ đạc, cô click mở trình duyệt, định xem có thông tin gì liên quan tới Weibo hay không.


Lần trước cô tìm thấy Weibo của cô gái kia trong các trang được đánh dấu, lần này có lẽ cũng có thể.


Các trang được đánh dấu trong máy Thẩm Vĩ đều là các loại tiểu thuyết, thỉnh thoảng có một vài trò chơi, thoạt nhìn hoa cả mắt.


Lúc Thẩm Nguyên Gia đang định từ bỏ thì đột nhiên nhìn thấy một trang đánh dấu Weibo, vội vàng nhấn vào xem.


Kết quả bên trong cần phải đăng nhập.


Thẩm Nguyên Gia không khỏi thất vọng, mã QR đăng nhập, cần phải có Thẩm Vĩ tự mình làm mới được.


Đợi lát nữa tìm cơ hội hỏi Thẩm Vĩ một chút, lợi dụng tính cách háo sắc của cậu ta, có lẽ sẽ chủ động cho cô phương thức liên hệ.


Thấy Nhậm Lộ Lộ quay lại, Thẩm Nguyên Gia đóng cửa sổ Weibo.


***


Trong phòng khách, điện thoại Giang Bạn vang lên.


Giọng nói của Lưu Hà Dương từ bên trong truyền ra: "Đội trưởng, người chết đúng là Lưu Huy, hiện trường vụ án và ảnh chụp giống nhau như đúc, chúng em đã tiến hành đối chiếu, hung thủ hẳn là người chụp ảnh, chạy trốn từ hướng cửa sổ."


"Có manh mối gì không?"


"Tạm thời không có, bởi vì thoạt nhìn hiện trường hình như không để lại gì cả, còn phải điều tra thêm, bà lão duy nhất trong nhà đôi mắt cũng không nhìn rõ, hỏi cũng không ra được thông tin hữu ích gì."


Giang Bạn "Ừ" một tiếng, lại dặn dò thêm vài câu.


Sau khi cúp điện thoại, anh ngẩng đầu hỏi: "Cậu có biết Lưu Huy không?"


"Lưu Huy? Là ai?" Thẩm Vĩ theo bản năng hỏi một câu, nhanh chóng phản ứng, "Là người chết trong bức hình này sao? Tôi chưa từng gặp qua anh ta, cũng không quen biết, cho nên tôi mới nghĩ đây là trò đùa dai của người khác."


"Một chút ấn tượng cũng không có sao?"


Thẩm Vĩ buồn bực: "Không, nếu có tôi đã sớm nhớ rồi, tôi thật sự không biết anh ta, người tôi biết không có ai họ Lưu cả."


Mọi chuyện đến đây cơ bản nên hỏi đều đã hỏi, Thẩm Vĩ thuộc về dạng hỏi một câu đã hết ba câu không biết, Giang Bạn cảm thấy nếu hỏi nữa cũng không thu được manh mối gì có ích.


Giang Bạn đi đến cửa phòng ngủ, nói: "Có thể đi rồi."


Nhậm Lộ Lộ và Thẩm Nguyên Gia cũng từ bỏ tìm kiếm.


Thẩm Vĩ ra vẻ nịnh bợ muốn đưa bọn họ ra cửa, Thẩm Nguyên Gia tụt lại phía sau, nhân lúc Giang Bạn không chú ý tới, thấp giọng hỏi: "Cậu có Weibo không?"


"Có chứ có chứ!"


Thẩm Vĩ hưng phấn đến cực điểm, cậu vừa thấy Thẩm Nguyên Gia, tuy rằng chỉ lộ ra nửa khuôn mặt nhưng cặp mắt kia thực sự hút hồn người khác thì biết chắc đây là mỹ nữ.


Tìm mình để hỏi Weibo, chẳng lẽ muốn làm quen với mình?


Tuy rằng không biết tại sao lại không hỏi số di động mà là tài khoản Weibo, nhưng chỉ cần có cách liên lạc là được, những chuyện khác kệ mịa nó.


Cậu ta lập tức móc điện thoại ra trước mặt cô, nhỏ giọng nói: "Mỹ nữ, là cái này, cũng đừng để đội trưởng của cô biết."


Thẩm Vĩ rất sợ khuôn mặt không biểu cảm của người đàn ông kia, vừa rồi lúc hỏi chuyện giống như mình đang nói chuyện với người chết vậy, quá dọa người.


Thẩm Nguyên Gia nhìn lướt qua màn hình, ghi nhớ cái tên Weibo kia, đồng thời lui về phía sau một bước, "Cảm ơn."


Thẩm Vĩ hì hì cười, quơ quơ di động, nháy mắt nói: "Không cần cảm ơn không cần cảm ơn, mỹ nữ, cô nhất định phải liên lạc với tôi đó nha."


Thẩm Nguyên Gia cũng không quay đầu lại mà đi luôn một nước.


Cô muốn xem khi nào cậu ta chết, hung thủ có thể xuất hiện trong màn hình hay không, Thẩm Vĩ người như vậy, liên lạc với cậu ta trừ khi mình không có việc gì muốn kiếm chuyện làm thì đúng hơn.


Vào trong xe, Giang Bạn đem những manh mối thu được nói lại một lần.


Trọng điểm là bức hình và nội dung trên tờ giấy.


Thẩm Nguyên Gia tuy rằng cảm thấy hai chữ dâm dục này có chút kỳ quái, nhưng thấy tác phong của Thẩm Vĩ cùng chuyện này quả thật không có gì ăn khớp, hung thủ chắc là biết cậu ta.


Thẩm Vĩ có lẽ quen biết hung thủ, nhưng hiện tại cậu ta cái gì cũng không biết, chỉ có thể chờ phía Lưu Huy bên kia xem hung thủ có lưu lại dấu vết gì hay không.


"Đây không phải là "Bảy tội ác" hay sao?" Nhậm Lộ Lộ ở phía sau đột nhiên lên tiếng.


Giang Bạn gật đầu: "Hung thủ hẳn là dựa theo cái này để giết người."


Nhậm Lộ Lộ nhíu mày: "Nhìn không ra hung thủ là một tín đồ Cơ Đốc giáo, có khi là giả nhân giả nghĩa cũng không chừng mới có thể làm ra loại chuyện giết người này."


Cô ấy lấy điện thoại tra cứu thông tin một chút rồi chia sẻ cho Thẩm Nguyên Gia.


Thật ra trên Baidu (*) viết là Thất tông tội, nhưng ở trên mạng được mọi người gọi là Bảy tội ác, đây là phương pháp đánh giá tín đồ trong đạo Cơ Đốc, gồm có tội tham ăn, dâm dục, tham lam, còn có tội lười biếng, đố kỵ, ngạo mạn và phẫn nộ.


(*): Baidu là một công cụ tra cứu do công ty hữu hạn kỹ thuật mạng trực tuyến Bách Độ thiết kế vào năm 2014, cung cấp dịch vụ tìm kiếm dữ liệu trên mạng lớn nhất Trung Quốc, tương tự như Wikipedia.


Những điều này thường được viết trong các tiểu thuyết trong nước, nhưng trên thực tế sẽ không phát sinh chuyện này bởi vì có rất ít người theo đạo Cơ Đốc ở Trung Quốc.


Ít người, phần tử cực đoan đương nhiên cũng sẽ ít.


Có thể làm ra được những việc này đều là những kẻ giả mạo Cơ Đốc giáo, khoác lên mình một lớp da thì cho rằng mình có thể thay thế bọn họ phán xét người khác.


Thẩm lí và phán quyết ngoài vòng pháp luật ở trong nước tuyệt đối là chuyện không thể tha thứ.


Giang Bạn nói: "Người chết thứ nhất là Lưu Huy, ở hiện trường vụ án có rất nhiều tiền, chắc là phạm vào tội tham lam cho nên bị giết, còn bỏ tiền xu vào miệng vết thương, tham lam."


Thẩm Nguyên Gia nhíu mày, "Vậy dáng vẻ kia của Thẩm Vĩ, là sẽ trở thành người chết thứ hai?"


Hung thủ gửi ảnh chụp tử vong của Lưu Huy cho Thẩm Vĩ, còn để lại tờ giấy, không có khả năng có ý gì khác, khả năng rất lớn chính là xem cậu ta như mục tiêu thứ hai.


Giang Bạn nói: "Trước tiên tôi sẽ cho người theo dõi cậu ta."


Nhậm Lộ Lộ đã bắt đầu tìm kiếm những tin tức liên quan đến chuyện này.


Còn lại Thẩm Nguyên Gia đang nhớ lại tên Weibo của Thẩm Vĩ , đăng nhập vào Weibo của mình.


Chưa kịp gõ tên của cậu ta trong khung tìm kiếm, cô đột nhiên nghĩ đến Lư Long còn đang bị tạm giam chờ đến ngày hai mươi thì thả hắn ra ngoài.


Sau đó bắt người đứng đằng sau kia.