Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Mệnh

Chương 148: Lời mời




Tác giả: Khương Chi Ngư


Editor: Thịt sườn nướng


Nhưng nếu lỡ sau khi theo dõi lại nhìn thấy thứ không nên xem thì làm sao bây giờ?


Thẩm Nguyên Gia suy nghĩ, cuối cùng lòng hiếu kỳ vẫn chiến thắng, dù sao di ảnh hay video tử vong gì cũng đã xem qua, còn sợ cái gì nữa?


Cô cảm thấy mình đang đặt quá nhiều tâm tư vào anh.


Nghĩ như vậy, lòng hiếu kỳ lại hạ xuống.


Hơn nữa bây giờ cô đang ở trong đội, xem Weibo cũng không tiện, mặc dù người khác không nhìn thấy nhưng lại thấy cô lướt điện thoại, vẫn rất ảnh hưởng đến hình tượng.


Giang Bạn nói: "Tiếp theo Lâm Kính Tùng sẽ được chuyển qua Sở Tư pháp."


Thẩm Nguyên Gia nhíu mày, hỏi: "Vậy còn chuyện hắn ta giết tôi thì sao?"


Với lại hắn sẽ chết trong tay người phụ nữ kia, bây giờ lại chuyển qua Sở Tư pháp, vậy tương lai có còn chính xác không hay đã bị cô thay đổi?


Thẩm Nguyên Gia nhất thời không xác định được.


Chẳng qua Lâm Kính Tùng đã không còn là trọng điểm, hiện tại cô đã chạm đến Văn gia, chỉ cần theo tiếp tục điều tra chắc chắn có thể biết được một chút chuyện.


"Chúng tôi sẽ tiếp tục theo dõi." Giang Bạn nói, lại dừng một chút, "Cô không cần thân cận quá với người của Văn gia trước khi chưa có kết quả."


Thẩm Nguyên Gia gật đầu, "Chuyện này tôi hiểu."


Cô đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, "Anh điều tra lâu như vậy đã xác định được kẻ bị tình nghi chưa, đội trưởng Giang lợi hại như vậy chắc là có rồi nhỉ?"


Giang Bạn nhìn cô vài lần, "Giọng điệu này của cô có hơi không thật lòng lắm."


Không khí lập tức thay đổi, Thẩm Nguyên Gia giật giật khóe miệng, "Nào có, tôi rõ ràng đang khen anh mà, đừng có lảng sang chuyện khác."


Giang Bạn nghiêm túc trả lời: "Có, nhưng cô không nên biết thì hơn."


Thẩm Nguyên Gia nghe được chữ đầu tiên còn đang vui thì câu sau lại khiến cô khó hiểu, "Tại sao vậy?"


Giọng Giang Bạn thấp hơn nhiều: "Vì sẽ bứt dây động rừng, bây giờ cô đã có tiếp xúc với người của Văn gia."


Thẩm Nguyên Gia vân vê lỗ tai, không thể phản bác lại được.


Tuy rằng cô biết rõ Văn Tùng Diễn sẽ không làm gì mình nhưng Giang Bạn thì không, ở trong mắt anh chắc chắn suy xét càng nhiều thì suy nghĩ lại càng phức tạp.


Hai người đứng trong văn phòng nhìn bên ngoài bận bận rộn rộn.


Cô còn đang suy nghĩ lung tung, Giang Bạn bỗng nhiên mở miệng: "Trước kia cô có nói đoán mệnh phải thu phí, còn xem mệnh cho tôi."


Thẩm Nguyên Gia hơi sửng sốt.


Đoạn video kia lập tức nhảy lên trong đầu.


Cô suy nghĩ nửa ngày mới nói: "Vậy anh muốn đưa tiền trước à?"


Giang Bạn xoay đầu nhìn cô, Thẩm Nguyên Gia đối với bản thân rất có tự tin, "Không trả phí không xem."


Giang Bạn im lặng vài phút mới mở miệng: "Đưa cô tiền mặt không được, một khi lộ ra sẽ bị nói thành nhận hối lộ."


Thẩm Nguyên Gia lại không nghĩ nhiều đến thế.


Bên tai lại truyền đến giọng nói của Giang Bạn: "Có thể mời cô ăn cơm."


Thẩm Nguyên Gia có chút kinh ngạc.


Nhưng nếu ngẫm lại thì, mời cơm quả thật tốt hơn đưa tiền mặt, xét thấy thân phận hiện tại mà nói, chưa chắc Giang Bạn đã có tiền mặt đưa cho cô.


Bởi vì nghe nói làm cảnh sát rất nghèo, lương cố vấn của cô cũng không cao.


Dù rằng có thể gia cảnh Giang Bạn rất tốt, nhưng suy cho cùng không ai biết, anh ấy cũng sẽ không làm ra quá nhiều chuyện để người ngoài thấy được.


Thẩm Nguyên Gia không từ chối: "Được, thời gian khi nào?"


Giang Bạn nói: "Cho cô chọn."


Thẩm Nguyên Gia suy nghĩ một chút, "Vậy tới đó tôi báo cho anh nhé."


Giang Bạn gật đầu, đang định nói gì đó thì cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ.


Người bước vào chính là Lưu Hà Dương, cậu cầm một phần văn kiện, nói: "Hung thủ trong vụ án diệt môn đã nhận tội, có thể sửa sang lại hồ sơ và bàn giao được rồi."


Vụ án diệt môn này không quá phức tạp, hung thủ cùng ngày đã bị bắt được nên Thẩm Nguyên Gia không tham gia vào, hơn nữa cô cũng không có hứng thú đối với loại vụ án này.


Thấy hai người có chuyện phải làm, Thẩm Nguyên Gia yên lặng rời khỏi văn phòng.


Nhậm Lộ Lộ đang chờ ở bên ngoài, thấy cô đi ra thì nhỏ giọng hỏi: "Nguyên Gia, cô có biết đội trưởng có chuyện gì không?"


Thẩm Nguyên Gia nói: "Anh ấy rất bình thường."


"Aiz không phải cái này." Nhậm Lộ Lộ lắc đầu, "Ý tôi là chuyện xóa Weibo ấy, chẳng lẽ vì sợ tai tiếng, ngẫm lại cũng có thể lắm đấy, tôi còn thấy cả truyện CP của hai người nữa cơ mà."


Thẩm Nguyên Gia suýt chút nữa cho rằng mình bị ảo giác, "Truyện CP?"


Nhậm Lộ Lộ cười trộm, "Đúng vậy, mới ra lò hôm nay, em họ gửi cho tôi xem."


Cô nhấp vào một khung thoại trên giao diện WeChat, bên trong có một bức ảnh được phóng to, rất nhanh hiện ra trước mặt hai người.


Thẩm Nguyên Gia cảm thấy fan CP thật sự là những người rất lợi hại.


Những thứ này vừa mới được làm ra, ngay cả truyện ngắn cũng có, nếu có video không chừng còn phải cắt nối biên tập các kiểu.


May mắn thay cô không phải diễn viên, cũng không có video nào về Giang Bạn.


Nhậm Lộ Lộ tóm tắt đại khái nội dung truyện cho cô: "Truyện này do một Weibo có hơn mười vạn fan viết, lượt share rất nhiều, để tôi tóm tắt cho cô nghe: Người mẫu trong giới đang lên là cô bởi vì một vụ án mà quen biết đội trưởng, sau đó vượt qua những trắc trở từ gia đình, giới giải trí, giới người mẫu, cuối cùng hạnh phúc bên nhau ha ha ha ha ha ha......"


Nói xong chữ cuối cùng cô ấy cười như điên.


Còn Thẩm Nguyên Gia thì đang mang vẻ mặt khiếp sợ.


Sau khi nghe thấy phía sau có tiếng người, Nhậm Lộ Lộ vội vàng cất bức hình kia đi, "Chỉ là viết chơi thôi, fan ai cũng đều như vậy, cô đừng để tâm."


Thẩm Nguyên Gia xua xua tay, "Tôi chỉ hơi sốc một chút."


Chuyện trò với Nhậm Lộ Lộ một lát, cô quyết định trở về nhà, bởi vì ở đây cũng không còn việc gì làm.


Trên đường về, Thẩm Nguyên Gia nhận được tin nhắn WeChat của Văn Tùng Diễn, là lời chào hỏi kèm biểu tượng cảm xúc.


Từ sau khi kết bạn, đây là lần đầu tiên nói chuyện, cô chưa từng có thói quen chủ động.


Thẩm Nguyên Gia nhìn ra được tới cậu ấy rất cẩn thận, cũng chào hỏi lại.


Văn Tùng Diễn phản hồi trong vài giây: "Thật vui quá, chị Nguyên Gia vậy mà lại trả lời tin nhắn của em."


Tâm trạng phấn khích như muốn phá tan màn hình.


Khóe miệng Thẩm Nguyên Gia khẽ cong lên, fan hâm mộ như vậy thật sự đáng yêu mà, nhưng vẫn phải hỏi một chút về chuyện những bộ lễ phục kia.


Chuyện Lộc Nguyệt cô quyết định hỏi sau, không quá gấp.


Sau khi gửi một đoạn tin nhắn thoại qua, đối diện không phản hồi ngay lập tức, một lát sau mới thấp thỏm gửi tới một câu: "Nếu em nói thật chị sẽ không tức giận chứ?"


Thẩm Nguyên Gia đương nhiên không giận, lại cũng không phải gì chuyện xấu, chỉ là cảm thấy cậu ấy đối xử với mình quá tốt mà thôi: "Tất nhiên rồi."


Ước chừng vài phần phút sau, Văn Tùng Diễn gửi tới một câu: "Là em tặng *thẹn thùng*"


Cái biểu tượng cảm xúc này làm cô bất ngờ.


***


Văn gia.


Trong một căn phòng, Văn Tùng Diễn nằm trên giường nhìn điện thoại chằm chằm.


Rất lâu sau không nhận được hồi âm, cậu có chút ủ rũ, lại quay về trang web, trong đó hướng dẫn cách làm sao để nói chuyện với người mà mình thích thật ấn tượng.


Một trong số đó là việc sử dụng các biểu tượng cảm xúc.


Văn Tùng Diễn chống cằm, cậu chưa từng sử dụng biểu tượng cảm xúc bao giờ, thân phận cậu không cho phép như thế, nhưng bây giờ là nói chuyện với chị Nguyên Gia, đương nhiên phải khác.


Ngẫm nghĩ, cậu nhắn cho trợ lý của mình.


Trợ lý đang ăn tối cùng bạn gái, sợ hãi trả lời tin nhắn WeChat: "Văn tổng, có chuyện gì sao ạ?"


"Nghe nói anh có dùng biểu tượng cảm xúc?"


Trợ lý phủ nhận: "Không có."


Văn Tùng Diễn liếc mắt nhìn ảnh đại diện WeChat của anh ta, sau đó trả lời: "Chẳng lẽ ảnh đại diện mới đổi tuần trước không phải là anh à?"


Trợ lý thiếu chút nữa khóc không thành tiếng, tự dưng sếp lại để ý chuyện anh đổi hay không đổi ảnh đại diện làm gì, không lẽ mình sắp bị sa thải?


Làm trợ lý cho Văn gia có thể nói là đãi ngộ tốt nhất trong ngành.


Đặc biệt ông chủ của anh vẫn còn rất trẻ, làm việc sấm rền gió cuốn, cũng không ăn chơi trác táng, đối xử với cấp dưới đều là việc công xử theo phép công.


Bọn họ rất thích làm việc cho những ông chủ như thế này.


Trợ lý tự hỏi rất lâu, cuối cùng lo lắng hỏi lại, sau đó liền nhận được tin nhắn mới từ Văn tổng.


Tiểu Văn tổng: "Gửi cho tôi một gói biểu cảm."


Tiểu Văn tổng: "Cảm ơn."


Trợ lý thật mém chút nữa thì trừng rớt con mắt, thiếu chút nữa kêu thành tiếng, vô cùng nghiêm trọng nghi ngờ người đối diện có thật là Văn Tùng Diễn hay không.


Gánh nặng cơm áo cuối cùng vẫn khiến anh gửi toàn bộ các gói biểu cảm trong WeChat qua cho người kia.


Sợ không đủ, anh lại gửi thêm các gói biểu cảm của bạn gái sang.


Văn Tùng Diễn vô cùng hài lòng.


Sau khi nhận được, cậu còn chưa kịp sử dụng đã nhìn thấy bên ngoài xuất hiện thông báo có tin nhắn mới, trong nháy mắt tim đập nhanh hơn.


Văn Tùng Diễn thật cẩn thận mở ra.


Chị Nguyên Gia: "Không có, chỉ là làm em tốn kém rồi, không cần phải tặng chị những món đồ quý giá như thế."


Văn Tùng Diễn nhìn chằm chằm những lời này hồi lâu.


Sau đó, từ trong hơn một ngàn gói biểu cảm cậu chọn ra một emote đáng yêu lại không mất phần phong độ gửi đi: "Em muốn thấy chị mặc đồ em tặng, trước kia không biết chị, nhưng từ khi biết đến sự tồn tại của chị, em rất vui vẻ."


Những lời này khiến Thẩm Nguyên Gia sửng sốt.


Câu này của Văn Tùng Diễn nghe thì giống như là thổ lộ, nhưng cô có thể cảm giác bên trong không có ý đó, mà là một loại cảm xúc khác tương tự vậy.


Thần tượng minh tinh thật sự sẽ như thế sao?


Cô chưa từng thần tượng ai nên không rõ tình huống cụ thể, cũng không có cách nào so sánh, chẳng qua những người trẻ tuổi bây giờ rất cẩn thận, cô lại cảm thấy rất vui vẻ.


Giống như là được một tiểu bối yêu thích vậy.


Nhưng hai bộ lễ phục kia thật sự quá đắt tiền, còn có một nguyên nhân khác, đó chính là tại sao Văn Tùng Diễn biết được ngày sinh thật của cô?


Thẩm Nguyên Gia đột nhiên nghĩ tới người đã từng tới cô nhi viện lúc trước.


Fan hâm mộ giống như những thám tử vậy, chuyện gì cũng có thể đào ra, cô cũng không phải là người suy nhất biết chuyện này, từ chỗ cô nhi viện tìm cũng không có kỳ lạ.


Nghĩ như vậy, cô lại yên tâm.


Văn Tùng Diễn còn đang đợi cô hồi âm, cửa phòng đột nhiên bị gõ.


Cậu nhíu mày đứng dậy, không cần nói cũng biết chắc cha tới gọi cậu, dù sao từ đây đến tiệc mừng thọ của ông cũng chỉ còn có một khoảng thời gian.


Thẩm Phong là đại thiếu gia của Thẩm gia, vợ vừa qua đời năm ngoái, từ đó đến nay liên tục có tình nhân, Văn Tùng Diễn từ trước đến nay vốn đã không thích, hiện tại trực tiếp làm lơ.


Đối với sự thờ ơ của con trai, Thẩm Phong không để trong lòng, nói chính sự: "Tiệc mừng thọ của ông vẫn đang lên danh sách khách mời, con có muốn mời ai hay không."


Văn Tùng Diễn vừa định trả lời không, vừa đến miệng lại đổi ý: "Ừm, có người bạn."


Thẩm Phong cho rằng người bạn này chắc lại là con của một giám đốc nào đó nên không để ý, thuận miệng trả lời: "Ừ."


Ông đưa mắt nhìn đồng hồ rồi lại vội vàng bước ra ngoài.


Văn Tùng Diễn tới mí mắt cũng không nâng, ngồi trên sô pha, nhìn căn phòng to như vậy, gửi tin nhắn cho Thẩm Nguyên Gia: "Chị Nguyên Gia, em muốn mời chị tham gia một bữa tiệc."