Xa Anh Em Có Nhớ???

Chương 49: Cơ hội tốt để buông tay




Vài ngày sau, mọi suy nghĩ trong Hạ đã trở lên thống nhất, cô thực sự không muốn vì mình mà Lâm phải mệt mỏi, hơn nữa cô cũng không muốn sống mãi trong cái sự đe dọa này, thà cứ đau một lần rồi thôi còn hơn là đau đớn như vậy. Hạ đi lang thang khắp con phố, các con phố rất đông người, những người đi lại, ai nấy đều khoác cho mình một tấm áo, một cái mặt lạ, một cái vỏ bọc để giấu mình vào trong. Ngồi thẩn thơ ở hàng ghế đá, mắt nhìn xa xăm về những hàng cây kia, bây giờ đang là thời kì rụng lá, những chiếc lá già không ngừng rơi rụng trước những cơn gió thổi, những mầm non không rú lên, những mầm non xanh non mơn mởn, giống như những hy vọng mới vậy, Hạ vẫn ngồi đó buồn buồn, suy nghĩ vẩn vơ, những cơn gió nhẹ khiến tóc Hạ bay bay, cố vén những sợi tóc khỏi khuôn mặt:

A lô! Em đang ở đâu vậy?

Em đang đi dạo phố chút thôi!

Dao phố!Anh ghen tỵ với em quá, anh đang bù đầu với chỗ giấy tờ đây?

Ừm! Anh phải cố gắng lên vì em, vì con chúng ta nữa( Hạ cố giữ giọng bình tĩnh)

Em sao vậy, giọng em lạ lắm!

Không! Không có gì đâu, chắc là gió lớn quá nó làm mắt em cay xè à, bụi quá đấy!

Ừm! Em cẩn thận một chút, vì con!

Em! Em biết rồi mà, mà hôm nay anh có về sớm không?

Sao vậy? Em nhớ anh à?

Hứ! Ai thèm chứ?

Anh xin lỗi, anh rất muốn về sớm với em, nhưng chắc hôm nay không được, anh có cuộc họp chắc muộn lắm!

Ừm! Không sao mà, anh phải chịu khó làm việc đó nha, không được lười biếng nghe chưa, vì em vì con!

Anh! Anh biết rồi bà xã, thôi anh phải đi họp đây, em cũng nhanh đi về đi, đừng ở ngoài lâu như vậy không tốt đâu!

Ừm! Em chờ anh về!

Ừm! Anh sẽ cố về sớm, yêu vợ!

Hạ cụp máy, lúc này những giọt nước mắt không ngừng rơi, cô khóc nấc lên không ngăn được, để đưa ra quyết định này Hạ đã phải rằn xé không à.

***

Trời tối muộn rồi mà Lâm vẫn chưa về, Hạ đứng đợi Lâm trước cổng đi đi lại lại không ngừng, tin nhắn điện thoại vang lên, một địa chỉ được viết trong đó, cùng với dòng chữ:

Đây là cơ hội tốt để buông tay!

***

Trong phòng làm việc, Lâm đang rối, đau đầu với chỗ sổ sách trên bàn, Hạ ngập ngừng bước vào đặt ly café lên bàn, hơi nóng, mùi thơm nhẹ của cốc café nhẹ nhàng sực vào mũi Lâm:

Anh uống đi! Nó sẽ giúp anh tỉnh táo hơn!

Lâm khẽ với tay lấy cốc café nhấp một ngụm nhỏ, anh quay sang Hạ, Hạ đang tìm gì đó trong sấp tài liệu, phải nói thêm là phòng làm việc này có rất nhiều giấy tờ:

Em đang tìm sao?

Ờ! Thì cái bản kế hoạch phát triển thị trường của em, mấy hôm trước em có để đây mà, sao hôm nay tìm hoài không thấy!

Tính Hạ luôn vậy, luôn ẩu, mặc cho Lâm nói thế nào cũng không sửa được, Lâm đành phải bó tay với cô luôn, anh khẽ đặt cốc café xuống bàn, cười nhẹ một nụ cười tinh nghịch, anh nhanh chóng tiến tới chỗ Hạ, khẽ củng nhẹ đầu cô một cái:

Em ý! Nói bao nhiêu lần rồi hả, không được để đồ lung tung, vậy mà nói hoài không chịu nghe, bây giờ tính sao đây, làm sao tìm được một tờ giấy trong sấp giấy tờ này đây, em không có lưu bản mềm sao?

Hạ bĩu môi, củng nhẹ vào đầu Lâm:

Anh có cần phải lúc nào cũng phải càm ràm như vậy không? Em không có lưu bản mềm mới phải mất công tìm như vậy chứ, chứ nếu có thì còn cần tìm làm gì, anh mau giúp em tìm đi, ngồi đó mà càm ràm không à?

Em! Anh hết nói nổi em rồi!, ngang bướng!

Hứ! tìm đi!

Hai người cùng nhau bới tung sấp tài liệu lên, nhưng dường như vô ích, Lâm có phần nản chán, anh ngồi phịch xuống đất, ngồi lên chỗ giấy tờ:

Anh! Anh không tìm nữa đâu, tốt nhất là em lên làm lại đi, như vậy đỡ mất công hơn, là cứ phải bới ra, bới vào như vậy!

Hạ cũng ngồi tụt xuống, tay chống cầm suy tư:

Lạ nhờ! Rõ rang em chỉ có để ở đây thôi, sao lại mất được chứ?

Khẽ nhéo má Hạ cười:

Giời ạ! Em nhớ lại xem!

Ý anh là sao? Trí nhớ em vẫn tốt lắm chứ bộ!( Hạ khẽ cười, giọng nói có chút trẻ con chọc lâm)

Lâm cười không khép được miệng, Hạ vẫn không ngừng tìm kiếm, chợt Hạ reo lên, Lâm cũng không khỏi giật mình:

Sao vậy? em tìm thấy rồi sao?

Không! Mà em nhớ lại rồi, hôm đó em có cầm nó đọc trong phòng ngủ mà, lẽ nào, Hạ vừa nói vừa chạy qua phòng ngủ:

Này cẩn thận chút, đừng có chạy như vậy!

Lâm cũng chạy đuổi theo, Hạ đang lật tung cái tủ lên, nhưng không thấy, khẽ cúi đầu xuống dưới gầm:

A! thấy rồi!

Hạ với tay lấy mãi mới được một tờ giấy:

Thấy rồi! phù may quá, chị cứ tưởng làm mất em rồi chứ!

Lâm khẽ lắc đầu, anh tiến lại gần Hạ, vòng tay qua cổ Hạ, nhéo mũi cô chọc:

Ờ! Thế mà ai bảo trí nhớ tốt, thế mà ai bảo để nó ở đấy!

Hạ có chút ngượng ngùng khi bị Lâm bắt chẹn, cô khẽ gạt tay Lâm ra, ngồi lên giường:

Ờ thì cũng có lúc quên chứ bộ!

Lâm cũng cười, ngồi lại gần Hạ:

Anh cười cái gì vậy?

Lâm cố không cười nhưng không thể nhịn được cười:

Anh! Không được cười nữa!

Hạ lấy tay che miệng Lâm lại, Lâm bị thái độ này của Hạ, mà càng không thể nhịn được cười, anh kéo Hạ nằm xuống giường:

Anh này!

Khẽ véo nhẹ má Hạ, Nằm trong lòng Lâm, Hạ thấy bình an lắm, mong sao phút giây này mãi mãi không bao giờ trôi, khẽ áp sát đầu vào ngực Lâm:

Anh!

Sao vậy? chúng ta sẽ mãi như vậy chứ?

Ừm! mãi mãi!

Nếu! em nói là nếu thôi nha! Nếu em buộc phải rời xa anh, anh có níu giữ em lại không?

Không!

Anh!

Hạ ngồi phắt dậy, nhìn Lâm:

Anh thật sự không giữ em lại sao?( Hạ có chút phụng phịu)

Lâm cũng ngồi dậy, anh nhìn thẳng vào mắt Hạ, ra vẻ nghiêm nghị, sau đó bật cười:

Anh không giữ em, vì em sẽ không bao giờ rời xa anh được, anh nhất định sẽ không để em rời xa anh đâu!

Vậy sao?

Ừm!

Lâm khẽ ôm Hạ vào lòng, trong đầu Hạ lúc này có rất nhiều dòng suy nghĩ, xáo trộn, nó khiến cô khó nghĩ quá, siết chặt vòng tay ôm chặt Lâm, dường như bàn tay nhỏ bé này không còn đủ sức để níu giữ lại giây phút này.