Xa Anh Em Có Nhớ???

Chương 91: Sự thâm độc của đàn bà




Vài ngày sau Băng đã hồi phục, cô đã bắt đầu đi làm lại, nghỉ hơn một tuần mà số công việc đã chất lên như núi, vùi đầu vào công việc, vì chỉ có như vậy nó mới khiến cô nguôi ngoai phần nào. Tất bận từ sáng, mãi đến chưa mới rảnh, vừa rời mắt ra khỏi đống giấy tờ, Băng khẽ xoay người dựa đầu vào ghế, thì điện thoại rung chuông:

A lô!

Sau khi trao đổi gì đó rất lâu:

Ok! Anh làm tốt lắm, tôi sẽ thưởng hậu hĩnh cho anh!

Khẽ cúp điện thoại, trên môi là một nụ cười giảo hoạt, có phần ghê rợn.

***

Trường cấp một

Băng đã lái xe đến đó từ khá sớm, từ sớm, ngồi trong xe, Băng đưa mắt nhìn qua ô cửa sổ, có rất nhiều học sinh đang vui chơi ở đó, nhưng ánh mắt cô chỉ tập trung vào một cô bé, khá xinh xắn, tóc thắt bím, mặc đồng phục đang chơi trò nhảy dây ở kia, Băng cứ đứng đó quan sát rất lâu, một lúc sau, cô mới kéo cái kính lên, trên môi là một nụ cười rất khó diễn tả:

Mọi chuyện nên bắt đầu từ đây!

Nhanh chóng cho xe rời đi, cô không về nhà mà đến một quán ca fe, bước vào bên trong, vẻ đẹp sang trọng, quyến rũ của cô ngay lấp tức thu hút mọi ánh nhìn, cô chọn một bàn, ở trong góc nơi rất yên tĩnh, vì người mà cô sắp gặp đây, và câu chuyện giữa họ càng ít người càng tốt, sau khi gọi một ly café Băng nhâm nhi, người đó xuất hiện trước mặt Băng:

Đến rồi sao?

Người đàn ông này gọi là thám tử tư do cô thuê, anh ấy nhanh chóng đưa cho cô một sấp tài liệu, Băng sau khi đọc xong, trên môi lại nở một nụ cười:

Tốt! công việc sắp tới của anh là…

Được! tôi biết rồi.

Vị thám tử tư này còn rất trẻ, nhưng kinh nghiệm, tuổi nghề thì lại không trẻ tí nào, Băng rút một điếu thuốc ra, anh ta nhanh nhẹn châm lửa cho cô, hút phì phào:

Vậy được! anh mau chóng thực hiện đi, đương nhiên là tôi sẽ không bạc đãi anh, nhưng anh nên nhớ rằng mọi chuyện phải nhanh nhẹn, kín đáo, và quan trọng không để lại bất kì dấu tích gì!

Ok! Cô cứ tin tưởng ở tôi!

Tốt! dây coi như là một phần thưởng nhẹ, giúp anh thư giãn đôi chút, còn nhiều thứ đang chờ anh ở phía trước, vậy nhé!

Băng khẽ đưa cho anh một cái phong bì, trong đó ngoài tiền ra còn có một món hàng giúp anh thư giãn, anh ta không nói được gì chỉ cười nhẹ rồi nhanh chóng rời đi. Băng cũng ở lại nhấp một chút café rồi ngay lập tức rời đi.

***

Tại quán bar

Băng chìm đắm trong men rượu vì lúc này với cô chỉ có rượu mà thôi, uống đến nỗi say mèm không biết gì. Trong quán bar có vô số loại người, những người đàn ông không ngừng đảo mắt nhìn về phía cô, vì cách ăn mặc sexy, hay bởi gương mặt rất xinh, rất quyến rũ của cô. Tất cả họ đều chờ đến giây phút này, khi cô đã say, bước chân lảo đảo, đi không vững, và thế là ngã vào lòng một người đàn ông, Băng khẽ ngẩng đầu lên nhìn người đó:

Xin lỗi!

Nhưng khi cô định rời ra, thì người này nhanh chóng kéo cô lại, ôm chặt cô vào lòng, ghì sát khuôn mặt vào cổ cô:

Hãy ở cùng anh đêm nay!

Băng thoạt nghe cũng biết đây là một gã trai bao, nhưng cô không quan tâm, cô thản nhiên hôn vào môi anh ta như thể thay cho sự đồng ý của mình. Nhanh kéo tay cô rời ra khỏi đó, nhưng anh ta có vẻ rất vội vàng, có chút nóng vội, anh ta kéo cô vào một góc cầu thang, nó khá khuất ít người qua lại, hơn nữa có người thì sao chứ, chẳng ai thèm quan tâm. Hôn môi cô rất nhanh, rất nhiều, dồn dập, nụ hôn nhanh chóng chuyển xuống phần cổ, tiếp đó là ngực, anh ta rất chuyên nghiệp., Băng nhanh chóng bị anh ta làm kích thích, không ngần ngại đáp lại sự cuồng nhiệt này. Trong lúc đang vui vẻ, thì một cánh tay kéo anh ta ra, một cú đấm như giáng trời vào mặt:

Cút ngay! Mày có biết đây là ai không mà dám làm vậy?

Mày là thằng nào vậy, dám xen vào chuyện của ông mày!

Tiền! mày cần tiền phải không? Đây tiền đây!

Rút một sấp tiền đưa cho hắn, hắn cầm tiền xong, vội rời ngay đi không nói gì?

Em! muốn sống như vậy đến bao giờ nữa?

Định tiến lại gần Băng, nhưng quá say lên cô không còn nhận ra được ai nữa:

Sao lại dừng lại? tiếp tục đi chứ?

Băng lao vào hôn Định, trong men say cả thân người cô nóng rực rất thu hút, nhưng Định lúc này không còn hứng thú gì nữa, anh cứ để mặc cho cô hôn anh:

Anh! Anh sao vậy? sao lại đứng trơ như khúc gỗ vậy?

Cô đẩy anh ra, lảo đảo bước chân, suýt ngã may có Định đỡ:

Em! Em tỉnh lại đi! tỉnh lại Băng!

Anh hét lớn vào mặt Băng:

Uống nào! cụng ly!

Băng vẫn không thể nào tỉnh dậy được, hay cố tình không muốn tỉnh. Định kéo tay Băng, ra xe:

Vào đi! Nhanh lên!

Anh muốn đưa em đi đâu?

Định không nói, ra lệnh cho người tài xế lái xe, đến nghĩa trang vào giờ này sao, kéo tay Băng xuống, mặc cho cô bước chân lảo đảo, kéo Băng đến trước mộ Băng Di, Băng quỳ gục suống trước mặt người chị gái:

Băng Di! Anh xin lỗi! anh không thể chăm sóc được em gái em, anh có lỗi với em, Băng di, hãy tha lỗi cho anh!

Chị! Băng Di!

Băng khẽ đưa tay sờ lên khuôn mặt chị gái trên ảnh. Trong đầu cô vẫn mãi mãi nhớ lời chị dặn, nhưng cô đã không thể làm được. Cũng vì chính cái tính ương ngạnh của mình mà cô đã hại chết Băng Di, bí mật này chắc phải đến khi cô xuống âm phủ gặp chị mình để xám lỗi. Băng cùng với Định cứ khóc lóc trước mặt Băng Di, Băng Di vẫn vậy cô vẫn nụ cười trên môi.