Xà Công Tử: Tiểu Tướng Công? Cút Đi!!!

Chương 119: Mạng của nàng, có thể đổi mạng của Bản công tử sao?




Edit: ngốk trầm

Beta: Thảo My

Trúc Hồng! Bình Sinh ngẩng đầu nhìn lại, gương mặt xẹt qua một chút phiền muộn, trong đôi mắt trống rỗng đỏ ngầu cũng thẳng tắp nhìn chằm chằm bóng lưng Xà công tử, thái độ giống như đã biết vậy, thiết tha mà lại mất mác. 

"Là nàng vứt?" Lão Đạo Sĩ ngạc nhiên há hốc mồm, vậy mà, vẻ mặt lập tức tức giận: "Dù là nàng thì sao, y phục của chúng ta, còn không phải là......" Nói đến phần sau, mặt già của hắn đỏ lên, liếc Mạc lão bản mặt hiếu kì bên cạnh một cái, đè ép lời nói sắp bật thốt lên trở về.

"Mặc dù Yêu cùng người có khác biệt, nhưng chúng nó chỉ trêu chọc các ngươi, cũng không có chân chính tổn thương ngươi, Đạo gia làm sao đồn ép chúng như vậy?" Bảo Nhi lại nhìn Lộ Nhi ở trước giờ Tý mới biến thân, không khỏi có chút lo lắng.

Trên mặt của hắn không không biểu cảm, khiến người nhìn không biết hắn rốt cuộc đang suy nghĩ gì, chỉ là, ánh mắt nóng bỏng kia từ khi nàng xuất hiện vẫn luôn theo sát, trong mắt như có điều suy nghĩ, quái dị xuất hiện một tia lạnh lẽo.  

Nàng nghi ngờ mím mím môi, Lộ Nhi, bây giờ  biểu cảm làm sao kỳ quái như thế, trong ngày thường nghịch ngợm gây sự, mà sau nửa đêm cũng là mặt gian manh cười, nhưng hiện nay, mặt không chút thay đổi, chẳng lẽ là bị thương? Nàng khẩn trương chạy chậm về phía trước, liên tục chạy đến phía dưới rừng trúc, ngẩn đầu lên, nhìn áo bào trắng  lay động theo chiều gió, giống như Lưu Tô, dịu dàng mà không có bất kỳ sức lực, dường như chỉ cần một cái chớp mắt, sẽ biến mất không thấy.

"Yêu chính là yêu, người cùng yêu có khác biệt, không thể cùng đường, sứ mạng của lão phu chính là bắt yêu, mặc dù hắn bây giờ không hại người, nhưng không thể bảo đảm về sau sẽ không, cô nương, chẳng lẽ ngươi lại bị yêu nghiệt này mê mẩn tâm trí?" Nhẹ rủ xuống,  mắt lão lộ ra một tia bén nhọn, thẳng tắp nhìn xuống bóng dáng mảnh khảnh ở dưới rừng trúc.

Hít một hơi, nàng nhíu lại hai hàng lông mày, đạo sĩ kia làm sao có thể nhìn ra thân phận của mình?

"Ngươi, làm sao biết ta là nữ tử......"

Vậy mà, nghe được lời này Mạc lão bản cũng cực lực mở to cặp mắt thật nhỏ của mình, nhìn Kim Bảo Nhi từ trên xuống dưới, chẳng trách mình nhìn lại cảm thấy nàng quá mức thanh tú, chỉ là bởi vì người kia một thân một mình chống lên cả Kim gia, chính mình cũng không nghĩ nhiều, không ngờ, lại là một nữ tử!

Không vui nắm chặt tay trái để sau lưng, Lộ Nhi nhìn ra Mạc lão bản không có ý tốt, ánh mắt âm lãnh theo dõi vẻ mặt bỉ ổi của hắn, hận không thể một cước đạp lên khuôn mặt đầy thịt kia.

"Lần đầu tiên nhìn cũng có thể thấy được, lão phu hành tẩu nhiều năm, chẳng lẽ là nam hay nữ còn không phân rõ? Tin rằng ngươi cũng có nỗi khổ tâm riêng, cho nên cũng không vạch trần, nhưng bây giờ nhìn ngươi đối với xà yêu kia si mê như vậy, cô nương, lão phu khuyên ngươi sớm ngày tỉnh táo, quay đầu là bờ, chớ để bị yêu pháp làm mê mắt." Thấy người kia không có lòng tỉnh ngộ, lão đạo sĩ rốt cuộc phi thân xuống, một phen kéo lấy cánh tay của nàng, muốn đẩy nàng ra không gian bên ngoài.

Như thế này, cũng không thể trách hắn lòng dạ độc ác, chỉ có làm cho nàng rời đi, mới có thể không ngăn cản mình thu yêu.

Vốn là nhìn lão đạo sĩ tuổi đã lớn, không ngờ lực đạo lại lớn như thế, chỉ là nhẹ nhàng kéo ra, chân của mình đã không ngừng được di chuyển theo, Kim Bảo Nhi cắn răng, hai đầu gối khẽ cong, liền quỳ xuống.

"Ngươi quỳ xuống làm cái gì!" Sắc mặt lão đạo sĩ liền thay đổi.

"Trong bụng của ta đã có cốt nhục của hắn, xem như Đạo gia không quan tâm cha đứa trẻ là yêu nghiệt, cũng xin thương tình thai nhi trong bụng, Bảo Nhi không muốn đứa bé sau này không có cha, cầu xin Đạo gia thả Lộ Nhi!" Một tay chống đất, nàng dập đầu một cái.

"Ngươi, ngươi mang thai nghiệt chủng Xà Yêu?" Mạc lão bản đột nhiên vọt tới, trên mặt thoáng qua một tia thâm độc.

Tay lôi kéo Bảo Nhi khẽ cứng đờ, lão đạo sĩ đột nhiên ngồi xổm người xuống, không thể tin nhìn chằm chằm nàng, tầm mắt chậm rãi dời đến bụng, dùng đạo pháp nhìn, quả thật, ở trong đó ngọa nguậy một thai nhi nho nhỏ, hơn nữa, có thân rắn!

"Thật là nghiệp chướng, nghiệp chướng." Tay từ từ buông ra, lão đạo sĩ lắc đầu thở dài nói.

Cúi đầu, Kim Bảo Nhi cắn chặt hàm răng, mặc kệ người ta nói như thế nào, chỉ cần có thể cứu mạng Lộ Nhi, cho dù sẽ bị người khác khinh thường, cũng sẽ không lùi một bước!

"Sư phụ, hay là thôi đi......" Bình Sinh cũng hết sức không đành lòng, tiến lên khuyên nhủ.

Hủy đi một mối nhân duyên, chẳng khác gì hủy đi mười tòa miếu, quả thực, nếu không phải vị Xà công tử kia thả bọn họ, hai tháng trước, bọn họ ngay cả hài cốt cũng không còn.

Mặc dù sư phụ vì muốn hàng phục Xà Yêu, đặc biệt đi đạo quan cầu xin hai tháng mới lấy được pháp bảo, nhưng mà, cho dù là uổng phí hơi sức, cũng không thể vì giết chết Xà Yêu mà tổn hại người khác.

Hắn làm sao có thể nhìn không ra thâm tình trong mắt Kim Bảo Nhi, một khi giết Xà Yêu, chỉ sợ, nàng sẽ khổ sở không chịu nổi.

Thở dài, lão đạo sĩ không trả lời, chỉ là thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Xà công tử vẫn trầm mặc không nói ở trên rừng trúc, lại cúi đầu nhìn Kim Bảo Nhi quỳ trên mặt đất không nhúc nhích, ánh mắt phức tạp.

"Lão đạo sĩ, ngươi cũng không thể bỏ qua cho con rắn kia, ai nói hắn không hại người, ta đã bị hắn đánh cho nằm trên giường nửa tháng, ngươi ngàn vạn lần không được mềm lòng, còn nữa, thai nhi trong bụng Kim Bảo Nhi cũng ngàn vạn lần không được bỏ qua, một khi sinh ra, lại là một tiểu nghiệt chủng, nói không chừng cũng là một con Xà Yêu!" Mạc lão bản thấy hắn có chút mềm lòng, không khỏi có chút nóng nảy, tiến lên một phen nắm lấy búi tóc Bảo Nhi.

"A! Đau!" Chân tóc bị kéo kịch liệt, nàng nhịn không được khẽ kêu, đầu ngửa về phía sau, bởi vì đau đớn mà nhíu đôi mi thanh tú lại, vậy mà, ngửa đầu, tầm mắt vừa lúc đối diện với Lộ Nhi trên rừng trúc, đáy mắt hắn hình như thoáng qua một tia lửa, ngay sau đó liền biến mất, chỉ là lạnh lùng nhếch miệng, nàng ngẩn ra.

"Nhưng......" Lão đạo sĩ vẫn do dự không quyết, thấy Mạc lão bản xuống tay ngoan độc, muốn tiến lên trước ngăn cản, hắn ngược lại lôi búi tóc Kim Bảo Nhi  lui về phía sau một bước.

Cắn chặt môi dưới, liều mạng nhịn nước mắt cơ hồ muốn rơi xuống khỏi vành mắt, vốn đang quỳ, thân thể bị kéo như vậy, theo quán tính ngã xuống đất, sống lưng bị nhiều tảng đá nhỏ trên đất ma sát làm đau nhói, phía trên vải vóc có nhiều điểm sềnh sệch cảm giác cực kỳ khó chịu.

"Ngươi muốn lấy nàng uy hiếp lão đạo sĩ thu phục Bản công tử?" Đáy mắt thoáng qua một tia ảo não, mũi chân Lộ Nhi giẫm xuống, như một đoàn gió mát bay xuống, mà Trúc Hồng cũng đi sát đằng sau.

Nhìn môi nàng cơ hồ bị cắn phá  mơ hồ toát ra tia máu, tròng mắt xanh thẳm giống như trước trận mưa to gió lớn, có vẻ đặc biệt yên tĩnh.

"Công tử, để cho Trúc Hồng tới thu thập tên súc sinh này!" Bóng dáng đỏ tươi khinh thường liếc thân thể mập mạp của Mạc lão bản một cái, chỉ cần năm ngón tay nắm chặt, là có thể khiến cái người giống như viên cầu này đi gặp Diêm Vương Gia.

Sợ hãi lôi kéo Bảo Nhi lui về phía sau môt bước, Mạc lão bản từ trong ống tay áo móc ra một thanh chủy thủ sáng chói, trực tiếp gác lại trên cổ họng của nàng, khuôn mặt âm ngoan nở nụ cười.

"Lão đạo sĩ, còn không mau xuống tay, dù sao ngươi trừ yêu của ngươi, những thứ khác không cần để ý tới, chỉ cần ngươi giết con Xà Yêu này, Kim Bảo Nhi mới có thể sống sót!"

Không, không được! Một tay đè lại sợi tóc bị kéo đau đớn, một tay đưa về phía Lộ Nhi, nàng há miệng, chỉ có thể bật ra nhiều tiếng nghẹn ngào.

"Nàng?" Khinh miệt nheo lại tầm mắt, cánh tay vòng qua bên hông Trúc Hồng, khuôn mặt lãnh ngạo tuấn mỹ liếc nhìn người nửa nằm trên mặt đất chật vật không chịu nổi: "Ngươi thật cho là có thể lấy mạng của nàng, để đổi mạng của Bản công tử sao? Mạc lão bản!"