Xà Đại Nhân

Chương 204: Là Phi Vũ Môn






Đôi mắt nhìn vào mái tóc tôi đang nắm chặt, giống như bảo tôi dùng kiếm gỗ đào vén lên vậy.

“Được không?” Tôi cầm kiếm gỗ đào hơi ngẩn người, thứ này hình như là pháp khí, có thể dùng được sao? "Cô tuy chưa được bái sư, nhưng sự tôn đã đặt tên cho cô rồi thì cô cũng là tiểu sư muội trên danh nghĩa của chúng tôi.

Đây xem như là quà gặp
mặt.

Dù sao cũng là đồ của cô, muốn dùng thế nào thì tùy cô.” Hà Cực dân hai lá bùa lên trên con diều giấy, giống như đã xác định được phương hướng.

Sau đó mới ngồi xếp bằng xuống, lấy cho Hà Ca vài viên thuốc rồi bắt mạch cho anh ta.

Tôi lấy kiếm gỗ đào vén tóc lên, quay đầu nhìn về phía sau.

Diều giấy bay nhanh, gió thổi vù vù, hơn nữa còn cách mặt đất rất xa, đây chính là bình minh, một mảng tối om phía dưới, không nhìn thấy gì cả.


“Cô yên tâm, cho dù sự tôn có bày trận Cửu Linh Tỏa Hồn ra, cũng không thể áp chế được xà quân” Hà Ca để cho Hà Cực xé quần áo của mình rồi đắp thuốc lên lưng.

Anh ta cười khổ với tôi và nói: "Xà quân và Vấn Thiên Tông có liên hệ sâu xa, sự tôn sẽ nói chuyện với ngài ấy, Xà quân sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của sự tôn, không sao đâu."
“Chúng ta đều không hiểu được nỗi khổ tâm của sự tôn, Xà quân có thể hiểu được sao?” Hà Cực lấy một miếng thạch cao VỖ vào lưng Hà Ca: “Đệ hiểu mà lại xông vào trận Cứu Linh Tỏa Hồn đó? Khiến cho lưng mình bị hút khô?"
Tôi chỉ nhìn thấy mái tóc đen hút "Lưu Thi Di", nhưng chưa từng nhìn thấy nó hút một người sống là như thế nào.

Đôi mắt tôi bất giác liếc về phía sau lưng Hà Ca.

Nhưng anh ta vội vàng túm lấy áo đạo sĩ che kín: "Nhị sư huynh bôi đủ thuốc rồi, không cần nữa"
Hà Cực khịt mũi lạnh lùng, cũng không quan tâm đến chúng tôi, đứng dậy đi đến chỗ đuôi con diều giấy, nhìn phía sau và nói: "Sư tôn có lẽ đã thuyết phục được Xà quân trở về rồi.

Nhà họ Vu khống chế rắn cũng không sao, chỉ sợ những gia tộc, tông phái khác."
Tôi ôm A Bảo nhìn bóng đêm ở xa xa: "Bây giờ chúng ta đi đâu?" “Về Vấn Thiên Tông” Hà Ca buộc ác đạo sĩ và nói với tôi: “Thật sư huynh và Bát sư tỷ đã mang người đi chặn những người khác trong Huyền Môn và đi chặt đứt luôn người nổi dõi rồi, chỉ cần chúng ta ngồi yên trên đây quay về Vấn Thiên Tông, cho dù những tông phái khác ở đây cũng sẽ không hề
hấn gì." Tôi không ngờ bản thân lại chọc phải phiền toái lớn như vậy.

Ôm A Bảo nhìn phù văn trên Phủ Diên, đột nhiên cảm thấy bản thân đi đến đâu cũng sẽ có chuyện.

“Đừng suy nghĩ nhiều nữa” Hà Cực quay đầu nhìn tôi, trầm giọng nói: “Đưa cô về Vấn Thiên Tông, cũng coi như là chúng tôi kiếm được một món hời lớn”
“Đúng thế!” Hà Ca cũng gật đầu nói nhỏ: “Thân phận cô nhạy cảm, vừa mang thai rắn lại mang theo A Bảo, những Huyền Môn khác tranh nhau vỡ đầu cũng không giành được người nào.

Mà lúc này các người đến Vấn Thiên Tông, cũng xem như là chúng tôi tranh giành được”
Tôi nghe xong cười gượng, tại sao lại phải tranh nhau vỡ đầu? Vừa rồi tôi đã giao A Bảo cho Vu Thi Mạn, nhưng cô ta lại không cần.

Nhưng tôi hiểu ý của Hà Cực, Hà Ca, thật ra là để an ủi tôi, loại tâm ý này cũng đủ rồi.


Phù Diễn cưỡi làn gió đêm bay đi với tốc độ cực nhanh.

Nhưng khi Phù Diên bay qua một ngọn núi cao, có vô số con chim núi dường như kinh sợ mà bay lên và bay thẳng về phía Phù Diên.

Trong số những con chim này, có một con chim tước nhỏ chỉ có thể bay thấp trong rừng cây, lúc này nó lại có thể bay đến bên cạnh Phù Diên trên những đám mây.

Trong số đó có loài cú ăn đêm và nhiều loài chim núi khác cũng không có tính công kích gì.

Lúc này chúng dùng toàn bộ sức lực bay về phía Phù Diên, móng vuốt chộp lấy cánh nó và mổ.

Chỉ là một đàn chim bay ngang qua, mà lá bùa trên Phủ Diên đã bị trầy xước không ít đường, thậm chí cả Phù Diên cũng bắt đầu lắc lư.

Nhìn thấy nhiều chim như vậy, A Bảo thích thú hét lên.

Hà Cực ở bên cạnh vung lá bùa che chở Phù Diên, sắc mặt hơi thay đổi: "Là Phi Vũ Môn."
Ông ta vừa dứt lời, một tiếng chim sắc bén ở đằng xa phá vỡ bầu trời đêm.


Đàn chim vốn bay sát bên người Phù Diện có vẻ sợ hãi, dường như chúng nhận được mệnh lệnh nào đó, giữa tiếng chim kêu ríu rít, một bầy chim đen đang lượn vòng giữa không trung, vội vàng bay về phía Phù Diên.

Hà Ca cũng từ từ đứng dậy, nghiêm nghị nhìn về phía xa xăm: "Là chim trĩ đỏ" “Là cái gì vậy?” Tôi cảm giác được đàn chim bay xung quanh đang kinh sợ, cho dù có phù trận hộ mệnh, lá bùa trên Phủ Diên cũng rơi xuống cùng với lông chim.

Hà Ca dùng phất trần xua đuổi đàn chim đi, đảo mắt nhìn tôi, trầm giọng nói: "Có vẻ như nó nhắm vào cô.

Chim trĩ đỏ chống lửa.

Cho dù cô không có định trấn hồn đóng vào cơ thể, thì dương hỏa cũng có thể chế trụ được mái tóc đen của cô.

Cô trước tiên xuống khỏi Phù Diên đi." Hà Cực chưa kịp nói xong thì đã nhìn thấy một con chim khổng lồ với cái mào vàng trên đầu, ngực và bụng đỏ như lửa, lưng màu vàng óng và bộ lông rực rỡ giống như ngọn lửa bốc cháy, đang từ phía đối diện bay tới.

Con chim còn chưa đến gần, nó đã há miệng ra giống như một quả cầu lửa, lao về phía Phù Diên.