Xà Đại Nhân

Chương 236: Cũng Có Người






Ông ta nói vứt bỏ trấn Thanh Thủy, lại không nói đến chuyện di dời người bên trong.
“Vào khoảnh khắc Dung Thiên xuất hiện, toàn bộ những nơi có sinh vật trong trấn Thanh Thủy đều bị lây nhiễm Hắc Lệ.

Bây giờ những gà vịt bị chết cũng chỉ là vì quá nhỏ, không dung hòa được, nhưng đã có dễ bò heo chó bắt đầu phát điên.

Cũng có người.”
Ông lão chậm rãi nhắm mắt lại.

Khẽ thở ra một hơi: “Chúng tôi không cứu được tất cả mọi người, chỉ cần một người nhiễm phải Hắc Lệ ra khỏi trấn Thanh Thủy, bên ngoài sẽ không thể khống chế.

Người bình thường cũng không phải người trong Huyền Môn có biện pháp áp chế hoặc lấy ra, vì vậy mỗi một người lây nhiễm
Hắc Lệ đều có thể là một thể lây nhiễm.


Trước khi cô đến, chúng tôi đã trình báo từ bỏ trấn Thanh Thủy rồi”
“Vậy các ông giải thích với người bên ngoài như thế nào? Tôi đột nhiên cảm thấy đây mới chính là đại cục, mạng người trong một trấn nhỏ thật sự không tính là gì so với muôn dân trăm họ trong miệng Long Duy và Mặc Dạ.

Ông lão im lặng không nói, chỉ nhắm mắt lại: “Cho nên tôi hi vọng cô xuống dưới.”
“Lại là đóng phim, hay là bị rò rỉ cái gì?”Tôi bước từng bước vào trong hố, đảo mắt nhìn ông lão: “Nhưng cho dù vứt bỏ trấn Thanh Thủy, Dung Thiên sẽ không còn nữa sao? Quan tài rắn sẽ không còn nữa sao? Các ông có thể trốn tránh đến khi nào?”
Ông ta trầm mặc không nói, nhưng tôi cũng đã đến bờ vực thẳm, một cước đạp vào khoảng không, những sợi tóc đen lập tức uốn lượn quanh co sau đó quay ngược lại cuốn lấy tôi, lôi tôi xuống dưới.

Bỗng nhiên trong vực sâu có tiếng gió ồn ào thổi vù vù, dường như còn có ai đó đang cười.

Trong chớp mắt tôi nhìn ông ta: “Đừng lãng phí một sợi tóc của tôi.”
ông ta đang cầm ấm trà, cúi đầu nhìn thoáng qua một cái, trầm giọng nói với cổ áo: “Bắt đầu toàn bộ kế hoạch vực thẳm! Bộ môn tẩu thoát, chuẩn bị nắm chắc thời gian!”
Ông ta nói đoạn giương mắt nhìn tôi, ánh mắt kiên định bình tĩnh.

Tôi đã biết cái gọi là “Bộ phận tẩu thoát” là gì, trong lòng đau nhói.
Nhìn thẳng vào mắt ông ta, tôi trông thấy khuôn mặt của Mặc Dạ.

Hóa ra, mưu kể chính là ở chỗ này.

Chẳng qua những gì chứng kiến chính là bản thân và những người xung quanh mình cho nên tôi chỉ để ý đến những điều này mà thôi.
Còn Mặc Dạ cùng ông ta, hai người bọn họ chứng kiến chính là muôn dân trăm họ, nên thứ mà bọn họ quan tâm cũng chính là muôn dân.

Đột nhiên trong mắt không hiểu vì sao có chút nóng lên.


\
Cả người tôi từ từ nghiêng xuống, dụng ý muốn để những sợi tóc đen kia rũ thẳng rơi xuống dưới.

Rơi xuống vực thẳm, tiếng cười ồn ào trong gió càng trở nên rõ ràng, mái tóc đen trên đầu tựa như đang kéo theo nham thạch ở xung quanh, đều rẹt rẹt rung động.

Thỉnh thoảng sẽ có sợi tóc cong lên bám lấy tôi muốn giảm thiểu chiều hướng lao xuống.

Những trang thiết bị đèn pha chợt lóe qua mắt tôi, không biết có phải là bởi vì những ánh sáng này đột nhiên chiếu vào hay do có thứ gì đó đang đến gần, khiến thai rắn ở trong bụng tôi từ từ hưng phấn lên, thai rắn tựa như đang đạp tôi nhưng cũng giống như không phải vậy.

Tôi đã không còn nghe thấy thanh âm nào ở phía trên nữa, bên tai chỉ còn lại âm thanh vù vù.

Tôi nhanh chóng rơi xuống, trong đầu mơ hồ hiện lên cánh lúc Mặc Dạ nói với tôi: “Không có cách” Mặc Dạ không có cách, chỉ đành bỏ lại một mình A Bảo, có lẽ anh ấy thật sự vẫn có cách để bảo vệ tính mạng của A Bảo.

Thế nhưng, không phải ông lão kia không có cách, mà bởi vì ông ta phải đưa ra lựa chọn, phải đánh đổi bỏ lại toàn bộ trấn Thanh Thủy.


Đột nhiên tôi thấy đau lòng cho Mặc Dạ, anh ấy đã phải chịu đựng quá nhiều rồi.

Cơ thể tôi nhanh chóng rơi xuống, chẳng mấy chốc sẽ đến nơi có ánh sáng, đập vào mắt là một mảnh tối đen kịt.

Không biết bây giờ tôi đang kéo tóc đen rơi xuống hay là tóc đen kéo tôi rơi xuống.

Dù sao tôi và những sợi tóc đen này dường như mỗi bên đều có ý thức, tựa như có cùng mục tiêu chung, đồng thời cùng rơi xuống.

Nhưng càng rơi gần xuống dưới thì nham thạch hai bên càng trở nên nóng rực, rõ ràng ngay cả súng đạn cũng không đốt cháy được những sợi tóc đen đó, nhưng khi chúng quẩn ở nham thạch, tựa hồ cảm giác được nóng cho nên lập tức rụt trở về.

Cơ thể tôi vốn cùng tóc đen quấn chung một chỗ ở trong không chung, nhưng lúc này toàn bộ tóc đen đều xoắn lại khiến cơ thể tôi cấp tốc rơi xuống dưới.