Xà Phược

Chương 5




“Khốn khiếp, ngươi định đưa ta đi đâu?” Chung Hạo dùng hết sức vùng ra, thế nhưng cánh tay vòng quanh người hắn lại cứng như sắc thép, không hề động đậy, cuối cùng, hắn dùng tới cả răng nanh.

“Ngoan, đừng lộn xộn.” Lưu Sa vỗ mạnh lên mông hắn một cái, tên ngu ngốc này, chẳng lẽ không biết nói như vậy rất dễ dàng khơi gợi dục vọng của nam nhân. Ánh mắt y tối sầm lại, thuận thế ngắt nhéo mông hắn một phen. Nhưng mà, dù hắn làm gì đi nữa, bản thân mình lại luôn muốn đè hắn xuống mặt đất mà hung hăn trừu sáp.

Trong nháy mắt, đã tới thế giới bên kia.

Không hề có tiếng ồn ào cũng như phức tạp ở xã hội loại người, Lưu Sa thích thế giới này hơn. Đơn giản, ở đây dựa vào sức mạnh để xác định cấp bậc.

Chung Hạo không có thời gian để tranh cãi với Lưu Sa, toàn bộ tư tưởng hắn đã bị thế giới kì dị này hấp dẫn. Thứ đầu tiên đập vào mắt là bầu trời đỏ tươi màu máu.

“Huyết sắc…tà dương.” Trong đầu bất thình lình hiện lên bốn chữ này, lúc nói ra, Chung Hạo mới đột nhiên nhận ra, hắn thấy cảnh vật trước mắt rất quen thuộc, tựa hồ, đã từng thấy ở đâu đó. Cực kỳ quen thuộc, bầu trời màu đỏ, máu tươi nhuộm đỏ hai chân nam nhân, xung quanh xương cốt chất chồng như núi.

Lưu Sa liếc mắt nhìn Chung Hạo một cái, một tia kinh ngạc xẹt lên trong đôi mắt vàng. Đây… sắp thức tỉnh sao?

Ngón tay xẹt qua gương mặt Chung Hạo, xuôi theo phần gáy không vói vào bên trong cổ áo đã cảm nhận được da thịt rắn chắc của hắn, khiến y yêu thích không muốn rời: “Đang nghĩ cái gì?”

Chung Hạo chăm chú nhìn lại Lưu Sa, phiền não nhíu mày: “Đầu….có chút đau nhức…”

Lưu Sa không hề nói gì, ngón tay đặt lên huyệt thái dương, nhẹ nhàng mát xa.

Lực đạo vừa phải khiến đau đớn dần tan biến, Chung Hạo thoải mái nhắm mắt lại, giống hệt một con mèo ba tư lười biếng duỗi thân nằm phơi nắng giữa trưa.

Lưu Sa cười cười, bế nam nhân lên, kiểu ôm công chúa này quả thực khiến hắn cảm thấy vô cùng xấu hổ.

“Buông, ta tự đi được.” Chung Hạo hạ giọng, hắn cũng không dám dùng sức giãy dụa. Bởi vì ngoại hình của Lưu Sa quá xuất sắc, ngay từ đầu đã có rất nhiều người xung quanh lén lút nhìn trộm bọn họ.

“Đường còn rất xa.” Lưu Sa nói một câu, sau đó tăng nhanh tốc độ.

Lúc đầu Chung Hạo vẫn còn ngọ nguậy trong ngực Lưu Sa, nhưng bởi vì tốc độ y quá nhanh, cảnh vật xung quanh nối tiếp nhau vụt qua tạo thành một mảnh mơ hồ. Quả thực giống như đang đi máy bay, Chung Hạo nhớ rõ trước đây có đi xem thế giới động vật, những con rắn trong đó rất chậm chạp không có nhanh thế này. Hay Lưu Sa là xà biến dị? Cắn cắn môi dưới, nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy nguyên hình của y. Cự xà hoàng kim, hoàng kim mãng xà? Bất quá thân mình của nó lại rất mập mạp cồng kềnh…

Chẳng lẽ màu vàng là biểu tượng của xà vương? Nhớ lại hình như trên đầu y còn có một cái sừng. Bất giác đưa tay sờ sờ lên cổ mình, da dẻ vẫn trơn bóng như lúc đầu. Hắn không dám tưởng tượng, nếu bị xà vương cắn một ngụm thì còn có thể bình yên sống đến bây giờ a.

Thế nhưng…y muốn đem mình đi đâu?

Yêu tinh xung quanh hình như rất sợ y. Đợi đến khi chính mình rơi vào ổ của y, còn có thể chạy đi sao?

Càng nghĩ Chung Hạo càng cảm thấy tuyệt vọng, hắn chỉ là một bảo vệ nho nhỏ, sao lại gặp phải sự tình này a.

Lưu Sa đột ngột ngừng lại, không hề giảm bớt tốc độ, bất ngờ dừng lại tất cả động tác. Chung Hạo đang thất thần, bất giác đụng mạnh vào ngực Lưu Sa. Có chút đau, hệt như một lớp nhung được bao bọc bằng sắt thép.

“Tới rồi.”

Hang ổ của cự xà…

Chung Hạo nuốt nước miếng, sợ hãi ngẩng đầu liếc mắt nhìn tòa kiến trúc trước mặt. Một tòa cung điện phủ mái vòm trắng, tràn ngập cảm giác của thần điện Hy Lạp, các cánh cửa không biết dùng xương động vật nào điêu khắc thành, màu sắc giống như tòa nhà, thuần một màu trắng. Đến gần, mới phát hiện đó là một cái đầu rắn khổng lồ, bốn cái răng nanh đan ***g vào nhau, trên đầu có một cái sừng.

“Đây là?”

Lưu Sa vẫn không chịu buông Chung Hạo xuống, cứ như vậy ôm hắn bước vào: “Đây là tổ tiên của ta, cả tòa thần điện, đều là dùng xương cốt điêu khắc, đây là nguyện vọng của ông ta.” Cúi đầu liếc mắt nhìn Chung Hạo đang nằm trong ngực mình: “Ông ta muốn đời đời kiếp kiếp bảo vệ chúng ta.”

Chung Hạo chợt cảm thấy sợ hãi, cúi thấp đầu.

Xung quanh có rất nhiều người hướng Lưu Sa hành lễ. Chung Hạo không dám nhìn lên, bởi vì bị y ôm như nữ nhân quả thực rất mất mặt.

“Đi tắm một chút.” Đi đến trước một gian phòng, Lưu Sa buông hắn xuống.

Giọng điệu ôn nhu khiến cho Chung Hạo có chút kinh ngạc, dường như khi tới nơi này, Lưu Sa có chút gì đó khang khác.

Tỳ nữ đứng hai bên trái phải, trên người mặc trang phục cổ xưa, váy áo thật dài, trên mắt cá chân có đeo một chiếc chuông tinh xảo, mỗi bước đi, lại phát ra tiếng vang trong trẻo.

Chung Hạo khẽ run rẩy làn mi dài, nhín sang hướng Lưu Sa.

Mặc kệ là xuất phát từ mục đích gì, cảm giác lưu luyến này quả thực khiến y hài lòng. Hôn một cái lên trán Chung Hạo: “Đừng sợ, ta ở ngay bên cạnh.”

Đợi đến khi Lưu Sa rời khỏi, Chung Hạo mới như người trong mộng tỉnh lại. Chết tiệt, vừa rồi hắn rốt cuộc là làm cái gì a, mặt đỏ bừng hệt như một đứa con nít mới lớn. Tên kia… siết chặt hai nắm tay, nếu không có tên khốn đó, hắn sao lại rơi vào tình cảnh này cơ chứ.

Bên trong là một bể tắm lớn, cả căn phòng tràn ngập hơi nước mịt mù, ngay cả cảnh vật trước mắt một thước cũng không thể nhìn thấy rõ.

Tỳ nữ cởi bỏ quần áo Chung Hạo, buông màn che. Vốn định giúp hắn chà lau thân thể, nhưng hắn lại liều chết không chịu. Có trời mới biết được số mỹ nữ này là do loài rắn nào biến hình a, hắn cũng không quên nơi này chính là hang ổ của yêu quái.

Nước thật nóng, Chung Hạo ngâm cả thân người mình vào nước, chỉ lộ ra cái đầu. Thoải mái thở dài một hơi, mỗi lỗ chân lông đều dãn ra, đầu óc quay cuồng, mệt mỏi thả lỏng cơ thể. Tựa vào bên cạnh ao, cánh tay vươn ra nhẹ nhàng đùa giỡn với làn nước ấm áp.



Không biết là nước gì, có màu trắng như sữa, có phần giống suối nước nóng. Cánh tay nâng lên cao, chất lỏng trắng ngà hệt như trân châu lăn dài rơi tõm xuống.

Màu sắc này…

Không biết nghĩ tới cái gì, hai má Chung Hạo có chút nóng lên.

Ngâm mình thật lâu, lâu đến mức Chung Hạo thiếu chút nữa chìm vào trong ao. Nửa mê nữa tỉnh quấy động tay chân muốn đi lên.

Đột nhiên lại nghe thấy tiếng nước, tiếp theo đó có một đôi tay ôm lấy thắt lưng hắn, bàn tay thân mật nhẹ nhàng vuốt ve dọc theo xương sống.

“Lâu như thế còn chưa lên, còn tưởng ngươi ngủ quên.” Âm thanh gần trong gang tấc, vừa tinh tế ngọt lịm lại vừa trầm thấp, không cần quay đầu lại Chung Hạo cũng biết là người nào. Âm thanh này, trong cái đêm hắn bị tra tấn đến sống không bằng chết kia đã nghe không biết bao nhiêu lần.

“Buông ra.” Khuỷu tay chống về phía sau, người nọ cười ha hả giữ chặt lấy.

“Thoải mái không?” Lưu Sa hôn lên chiếc gáy cổ ướt sũng nước của hắn: “Nơi này thật mềm, quả thực muốn cắn một cái, mùi vị có vẻ rất ngon.” Y quả thực cắn lên đó.

Chung Hạo kêu lên một tiếng, thân thể theo bản năng co rụt về phía sau, lại càng rơi sâu vào cái ôm của nam nhân.

“Không biết những nơi khác, có ngon như vậy không.”