Xấu Hổ

Chương 1





“Trời ơi, nóng chết mất!"
 
Một nhóm bốn người đi ra khỏi cánh cửa duy nhất của tòa nhà, Tô Dương dẫn đầu thấp giọng nguyền  rủa một tiếng.
Tô Mạt theo sau Tô Dương, khóe môi nhẹ mím lại, im lặng chịu dựng cơn gió đang nóng cuồn cuộn ập đến. An Thành đầu tháng bảy, nhiệt độ đã lên tới hơn 30 độ, buổi trưa đi dưới ánh mặt trời, làn da nóng rát giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bị thiêu cháy.

 
Tô Mạt lại phát huy bản lĩnh xuất thần của mình, Trương Vũ Vi ở một bên xòe chiếc ô màu tím nhạt có viền ren, t giơ tay lên, che cho người đi sau cùng là Hứa Thiếu Huy.
 
Hứa Thiếu Huy và Tô Dương bằng tuổi, năm nay 23, là bạn học sơ trung ở cùng trấn. Năm đó tốt nghiệp sơ trung, hai người đều không học lên cao trung, cùng nhau học ở trường đào tạo nghề. Năm 18 tuổi, sau khi tốt nghiệp, lại cùng nhau đi làm thêm hai hăm, về sau cùng góp vốn thuê một mảnh đất, kinh doanh chuyển phát nhanh. Mấy năm nay may mắn gặp thời, ba năm trở lại đây tích góp được một ít tiền, hai người đều mua xe. 
 
Tô Dương trả trước 50%, mua một chiếc Buick Excelle màu trắng bạc, Hứa Thiếu Huy trả trước 30%, thuận theo ý của bạn gái Trương Vũ Vi, mua một chiếc Mazda màu đỏ. 
 
Trương Vũ Vi nhỏ hơn Hứa Thiếu Huy một tuổi, người thành phố lân cận, sau khi tốt nghiệp dựa vào quan hệ của gia đình tìm được công việc nhân viên giao dịch ở ngân hàng Hồng Kông, mỗi tháng thu nhập hơn 6000 tệ. Sở thích của cô ấy là  đi dạo phố, du lịch, ăn uống, đối với các loại mỹ phẩm và túi sách thương hiệu thuộc như lòng bàn tay. Cô ấy và cuộc sống xa hoa đẹp đẽ đó là điều mà Tô Mạt trước năm 18 tuổi chưa từng tiếp xúc qua.
 
Chiếc váy sơ mi màu trắng trên người Tô Mạt chính là áo quần mà Trương Vũ Vi mua nhưng không mặc nên bỏ đi. Chiếc váy vẫn còn rất mới, vì tương đối rộng, càng làm lộ ra dáng người nhỏ bé và gầy yếu của cô, đứng dưới ánh mặt trời nóng rực của buổi trưa, càng khiến cho người khác cảm thấy thương tiếc. 
 
Cô rất trắng, tóc mềm mại, mặt mày thanh tú, con ngươi đen nhánh, khi ở bên cạnh người khác, e thẹn lặng lẽ, là kiểu con gái khác hoàn toàn so với Trương Vũ Vi.

 
Hứa Thiếu Huy im lặng thu lại ánh mắt, ngẩng cằm lên nói với Tô Dương: “Tớ và Vũ Vi đến cửa hàng bên đó trước, lát nữa cậu rảnh rồi lại tới".
 

Cửa hàng mà HứaThiếu Huy nói chính là tiệm thịt hầm chuẩn bị khai trương, ở một nơi không xa trong tiểu khu. Hai người lúc đầu hợp tác kinh doanh chuyển phát nhanh, thời gian lâu dài khó mà tránh khỏi xung đột, cũng may ở giữa còn có 10 năm tình huynh đệ, mới không trở mặt cãi nhau. Sau nhiều lần thảo luận, Tô Dương bồi thường cho Hứa Thiếu Huy một khoản tiền, tự mình kinh doanh chuyển phát nhanh.
 
Hứa Thiếu Huy sớm đã không muốn quản việc kinh doanh chuyển phát nhanh nữa, vì địa điểm làm việc chỉ rộng 20 mét vuông, lại còn ở dưới tầng hầm, bạn gái Trương Vũ Vi của anh cũng không thích việc này. Trước mắt, anh từ chỗ người thân lấy được phương pháp chế biến thịt hầm, liền đầu tư 100.000 nhân dân tệ thuê một cửa hàng,  đang đợi kinh doanh, chuẩn bị qua hai năm nữa gom lại một khoản để mua nhà kết hôn. Vì tương lai sắp tới, Trương Vũ Vi mấy hôm nay tâm trạng đặc biệt vui vẻ, đến mức để tiết kiệm tiền đã đồng ý với Hứa Thiếu Huy, quyết định tiếp tục thuê chung nhà với Tô Dương.
 
Tô Dương và Hứa Thiếu Huy từ khi ra khỏi trường đều hợp tác với nhau. Ban đầu là ở nhà nhà của người thân trong thành phố, sau đó kinh doanh chuyển phát nhanh, bèn thuê một căn hộ hai phòng ngủ ở trong tiểu khu này, cùng chịu tiền thuê nhà mỗi tháng hơn 1000 tệ. Trương Vũ Vi và Hứa Thiếu Huy sau khi yêu nhau luôn muốn dọn ra ngoài, nào ngờ hai năm nay giá nhà tăng nhanh, căn hộ hai phòng ban đầu mà họ ở, tiền thuê nhà đã tăng lên hơn 2000 tệ, mấy người cùng với chủ nhà thương lượng nhưng không có kết quả, nửa tháng trước bèn dự định tìm nhà. 
 
Cũng không lâu sau đó, Tô Dương về nhà gặp phải Tô Mạt.
 
Tô Mạt là cô gái nhỏ ở sát nhà họ, nhỏ hơn anh 5 tuổi, lúc nhỏ, anh là người dẫn đầu tụi nhỏ trong thôn, thường xuyên dẫn Tô Mạt đi chơi cùng. Thân thế của Tô Mạt khá phức tạp. Bà ngoại là người Lạc Thành, năm đó cùng với mẹ cô trốn nợ đến thôn Đại Trạch, trấn Cam Lâm, huyện Thanh Thủy, được bố mẹ của ông ngoại Tô Mạt cứu giúp, nhờ đó mà có được hôn sự của ông ngoại Tô Mạt. Ông ngoại Tô Mạt là một bần nông lương thiện, bà ngoại lại xinh đẹp, nước da trắng, mắt hồ li, năm đó, trong thôn không ít nam nhân mê mẩn đến điên đảo thần hồn.
 
Mọi người lén lút truyền tai nhau rằng: Mẹ của Tô Mạt vốn không phải là con gái ruột của ông ngoại.
 
Nhưng mà, chân tướng của việc này như thế nào Tô Dương cũng không thể biết được. Điều anh biết được là: Ông bà ngoại của Tô Mạt có một trai một gái. Cô con gái cũng chính là mẹ của Tô Mạt  năm đó chưa kết hôn đã mang thai sinh ra Tô Mạt, không lâu sau khi sinh, bà ấy liền uống thuốc độc tự vẫn. Tô Mạt từ nhỏ được cậu và mợ nuôi lớn, ăn nhờ ở đậu mười mấy năm, cho nên tính tình e thẹn, khôn ngoan.
 
Cậu mợ cô ban đầu đối xử với cô cũng tốt, cho ăn cho mặc, học hành, nhưng đầu mùa xuân năm nay, một trận mưa đá phá hủy phần lớn các khu vực của miền Bắc, nông thôn đói kém, oán than đầy trời.
 
Tô Dương hôm đó về đến nhà, đúng lúc nghe thấy động tĩnh phát ra từ nhà bên cạnh, cách một bức tường, cậu và mợ của Tô Mạt đang cãi nhau vì chuyện hôn sự của Tô Mạt.
 
Mợ cô cảm thấy bản thân là người khác họ, ngậm đắng nuốt cay nuôi cháu ngoại gái trưởng thành đã là tận tình tận nghĩa. Con gái trong thôn, không cha không mẹ, cứ cho là thành tích học tập tốt, tương lai tìm một công việc cao nhất cũng ba bốn nghìn tệ một tháng. Nhưng trước mắt người khác đã đến nhà bàn việc hôn sự, gia đình mua nhà ở trong trấn, sính lễ 8 vạn nhân dân tệ, người ta nhìn trúng Tô Mạt chính là phúc khí của nó, đi qua thôn này không có nhà nào như vậy.
 
Còn cậu cô ... ...
 
Vì chăm sóc cháu gái nhiều năm, đối với vợ mắc nợ quá nhiều, cho nên giọng nói không to, chỉ dứt khoát nói những lời như “tóm lại không thể gả”.
 
Lúc dùng cơm tối, Tô Dương  biết được nguyên nhân từ chỗ bố mẹ mình.
 
Người đàn ông muốn lấy Tô Mạt đã 32 tuổi, vốn làm việc ở mỏ dầu, vì dáng người quá thấp, do yếu tố công việc nên không thường ở nhà, trì hoãn nhiều năm không đề cập đến chuyện cưới vợ, năm ngoái lại bất ngờ bị ngã, trước mắt đã qua hơn nửa năm, người vẫn còn nằm ở trên giường.
 
Nhìn lại Tô Mạt, 18 tuổi, thi cao đẳng có thành tính khá tốt, có thể lọt vào đợt tuyển sinh lần thứ 2, tính tình ngoan ngoãn hiểu chuyện, người cũng như hoa như ngọc. Bất luận là bậc bố mẹ nào cũng không nỡ đưa cốt nhục của mình vào chỗ chết. Nhưng vấn đề là: Tiền học phí mỗi năm kèm theo tiền sinh hoạt phí khi học đại học của Tô Mạt, dự tính là một con số rất lớn. Nhà cậu cô còn có một trai một gái đều đang đi học, lại còn phải gánh thêm cô thì không chịu đựng nổi.

 
Lúc này, đem Tô Mạt gả đi, chắc chắn chính là lựa chọn của mợ cô.
 
Tô Dương học hành không ra gì, cũng là vận khí tốt, tuổi còn trẻ đã tự mình kinh doanh, còn mua xe 10 vạn tệ. Cuộc sống trong nhà trải qua rất thoải mái, mẹ anh rộng rãi, tính tình cũng tốt, sau khi kể xong việc này luôn cảm thấy đáng tiếc cho Tô Mạt … … 
 
Tối đó, Tô Dương ra ngoài hút thuốc, nhìn thấy trên bậc thềm được đúc bằng xi măng ở nhà bên cạnh, Tô Mạt ngồi thu mình lại ở đó, ngẩng mặt nhìn sao.
 
Hai người lúc trước vẫn được xem như là quen biết, Tô Dương bèn nói chuyện với cô, cứ nói cứ nói, liền nói đến việc mình sắp tới cần một người giúp đỡ việc chuyển phát nhanh, vì quá bận rộn, nếu có thể, mời Tô Mạt giúp đỡ hai tháng,  bao ăn ở, lương mỗi tháng 2300 tệ, đợi đến khi nghỉ hè xong, có thể tích lũy tiền học phí. Còn sinh hoạt phí, Tô Mạt học đại học có thể làm thêm ngoài giờ.
 
Việc này, sau cùng dưới sự đồng ý của cậu Tô Mạt đã được thực hiện.
 
Tô Dương và Hứa Thiếu Huy sau khi nói chuyện điện thoại, thỏa thuận thuê lại một căn nhà 3 phòng ngủ 2 phòng làm việc và hai nhà vệ sinh. Hứa Thiếu Huy và Trương Vũ Vi chi ra tổng cộng 1000 tệ tiền thuê nhà, ở phòng chính có nhà vệ sinh. 1700 tệ còn lại toàn bộ do Tô Dương chịu, anh và Tô Mạt mỗi người một phòng, anh sống ở phòng to thứ hai, Tô Mạt ở phòng nhỏ nhất.
 
Có thể nói, cuộc đời của Tô Mạt, vì sự giúp đỡ đó của anh mà thay đổi. Từ sau khi cô sinh ra lần đầu đến An Thành, lần đầu ngồi xe bus có điều hòa, lần đầu đi dạo các cửa hàng rực rỡ muôn màu, lần đầu sống ở tòa nhà lớn ba bốn chục tầng như thế này.
 
Nhà họ thuê ở tầng 33, từ cửa sổ nhìn xuống dưới, xe cộ và người đi đường đều trở nên nhỏ bé, mây trắng và bầu trời đều rất gần, nào sợ gió nóng thổi vào, Tô Mạt rất thích. Dẫu sao, cảm giác thư thái thoải mái đó là điều mà ngôi nhà dưới tầng hầm không thể có được.
 
Căn phòng nhỏ mà Tô Dương  thuê, diện tích khoảng 20 mét vuông, không có cửa sổ, chỉ có một cách cửa nhỏ. Bên cạnh cửa là một cái bàn gỗ cũ mua ở chợ đồ cũ, bên trên có một cái máy tính để bàn, ngoài ra còn phối hợp với một chiếc ghế văn phòng màu đen mới đến 70%, chính là khu vực làm việc chủ yếu. Ngoài ra, ba cái giá làm bằng sắt cao cao được treo trên ba mặt tường, bưu kiện chuyển phát nhanh chi chít được phân loại đặt ở trên, ở một góc khác trên nền đất xi măng là bưu kiện chuẩn bị phải gửi đi.
 
Mấy bưu kiện chuyển phát nhanh điều là Tô Dương nhận, nhưng căn phòng dưới tầng hầm quá oi bức, anh ấy ở mấy phút liền không chịu nổi, bèn để lại điện thoại cần dùng cho công việc rồi đi tìm Hứa Thiếu Huy.
 
Gửi chuyển phát nhanh thực sự không phiền phức, bọc bưu kiện xong, điền phiếu chuyển phát, sau đó đem phiếu chuyển phát cắt thành ảnh, từ trong wechat chuyển tiếp cho người gửi chuyển phát nhanh thì được rồi.
 
Nhưng mà, Tô Mạt vừa mới đi làm, vì vậy cực kỳ cẩn thận, dè dặt. Đợi sau khi Tô Dương rời đi, cô chăm chú nhìn vào địa chỉ cắt ảnh trong wechat, cúi đầu, ngồi xổm xuống điền phiếu chuyển phát ở trên thùng, vì nóng, trên người toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
 
“Nhận chuyển phát nhanh.”
 
Đột nhiên, một giọng nam truyền đến.
 
Âm thanh này vô cùng dễ nghe, hơi trầm, ngọt ngào, rơi vào trong tai vừa dứt khoát vừa ngắn gọn, lại còn rất khách sáo, khiến người ta cảm thấy rất lịch sự.
 
“Được.”

 
Tô Mạt đáp lại một tiếng, theo đó ngẩng đầu nhìn qua.
 
Ngay cả giữa hè, ánh sáng ở căn phòng dưới tầng hầm cũng không đủ. Trong căn phòng chuyển phát nhanh treo một chiếc đèn tiết kiệm năng lượng nhưng vẫn mờ tối. Bên ngoài là một cửa hàng trái cây rau củ, nhiều sáng hơn nhưng ánh sáng vẫn đủ, chàng trai phản chiếu vào tầm mắt cô trông rất cao, khí chất sạch sẽ.
 
Anh mặc áo sơ mi màu trắng, quần kaki dài màu sáng. Vì trời nóng, hai cúc áo trên cùng mở ra, đường nét xương quai xanh và cổ hiện ra từ sau cổ áo hình chữ V, tinh tế lại thoải mái. Hai tay áo xắn lên quá khủy tay, để lộ ra trong không khí cánh tay thon dài đều đặn, đôi tay tùy ý buông lỏng xuống, khớp xương rõ ràng, trắng hơn những người con trai thông thường ... ...
 
Đến đây mấy ngày, Tô Mạt  chưa từng nhìn thấy người trẻ tuổi nào đẹp trai lại xuất chúng như vậy, sau khi ngẩn ra mấy giây, cảm thấy hai má đều nóng bừng lên.
 
“A... ... 4 số cuối của di động”
 
Cô đứng dậy, vừa mở miệng, ngữ điệu lắp bắp một chút.
 
Người đàn ông đứng bên cửa, trả lời bằng giọng nói nhàn nhạt.
 
“Đợi một lát.”
 
Tô Mạt rất nhanh tìm được chuyển phát nhanh, cẩn thận đối chiếu số chuyển phát và số đuôi di động, ánh mắt sau khi lướt qua phát hiện tên người nhận là của một cô gái. Ngập ngừng 2, 3 giây, cô bĩu môi suy nghĩ, đưa mắt nhìn qua, âm cuối lên cao, trước hết hỏi một câu: “Người nhận?”
 
“Sở Khê.”
 
“Gửi anh.”
 
Cô đưa chuyển phát nhanh ra, người đàn ông hơi cúi đầu, đưa tay qua nhận lấy.
 
Thùng giấy hình chữ nhật, một nửa được chiếu sáng, một nửa kia bị bao phủ bởi ánh sáng lờ mờ của căn phòng, phân cách thành hai nửa ánh sáng khác nhau, hoàn toàn khác biệt, vừa vặn giống như hai người họ: Một người ở trong bóng tối, một người ở ngoài ánh sáng.