Xe Bánh Rán

Chương 27




Sau khi tan học, Lục Lộ không mở hàng, mà gọi Doãn Lương đến Kempinski ở trung tâm thành phố, tầng cao nhất phía đông, một phòng hạng sang có thể ngắm cảnh biển lúc mặt trời lặn đằng xa say đắm lòng người.

Vào phòng, Doãn Lương ném ba lô xuống, đi qua mấy cánh cửa mới phát hiện chiếc giường lớn trắng muốt trải đầy cánh hoa hồng, cạnh giường có một thùng rượu, trong thùng thiếu một bình sản xuất cùng năm.

Lục Lộ im lặng khui rượu, kĩ thuật rất nhuần nhuyễn, cậu không cần ly, dùng miệng nốc thẳng mấy ngụm, mặt đỏ bừng bừng xoay đầu lại.

“Phòng đắt như vậy.” Doãn Lương trông thấy khóe mắt của cậu ửng hồng, đi lên, “Cậu lấy tiền ở đâu?”

Lục Lộ nở nụ cười, vừa đắng vừa chát.

“Cậu lại đi tìm Hoàng Hải nữa à?” Doãn Lương cố ý chế nhạo cậu, buộc cậu nói thật, “Chê tớ ra tay keo kiệt đúng không, thảo nào dây dưa mãi chẳng cho chịch, Hoàng Hải tốt rồi cậu cứ quay về tìm nó đi, tớ không cản.”

Lục Lộ ngấn lệ trừng hắn, cố giả vờ bản thân mạnh mẽ, móc di động của Doãn Lương ra khỏi túi, dữ dằn ném qua.

Doãn Lương lập tức tiếp được: “Sao nó lại ở chỗ cậu, tớ tưởng làm mất ở nhà trọ luôn rồi chứ.”

Hắn sợ Hoàng Hải để lộ chuyện, mở khóa kiểm tra wechat trước, đứng đầu giao diện tin nhắn chính là cục cưng honey, hắn nhanh chóng ấn vào, có khoảng mười bảy mười tám tin nhắn gởi đi, ắt hẳn là Lục Lộ:

[Cô là ai? Có quan hệ gì với Doãn Lương?]

[Hai người hẹn hò rồi à?]

[Hai người đang ở đâu thế hả?]

[Tôi nói cho cô biết, tôi mới là người yêu của cậu ấy!]

[Trả lời đi chứ, tội gì mà không trả lời!]

[Rốt cuộc cả hai đang ở đâu, mau để Doãn Lương tiếp điện thoại!]

Doãn Lương có thể tưởng tượng ra giọng điệu Lục Lộ ngay lúc đó, phẫn nộ, ghen ghét, khổ sở, vừa nghĩ đến âm thanh bất lực gần như tuyệt vọng của cậu, ngực cứ như bị dao cùn cứa vào, đau rát khôn nguôi.

Cuối cùng Hoàng Hải hồi đáp một tin nhắn, là chat voice.

Doãn Lương mở ra, chế độ riêng người nói, căn phòng xa xỉ rộng lớn như vậy bỗng nhiên xuất hiện tiếng phình phịch vô liêm sỉ.

Doãn Lương ngây dại, kinh hoàng nhìn Lục Lộ.

Lục Lộ khóc rồi, khóc thật sự, giơ cánh tay che khuất mặt mình, cố gắng kìm nén, nhỏ giọng nức nở.

Là Địa Tạng và Hoàng Hải, Doãn Lương siết chặt di động, trên trán rỉ một lớp mồ hôi lạnh, bọn họ chơi hắn một vố cực đau, chẳng biết nên tiếp tục diễn sâu hay nên giơ tay đầu hàng nữa.

Lục Lộ chùi sạch nước mắt, miễn cưỡng kéo căng khóe miệng: “Doãn Lương, cậu lừa tớ lừa đến rất sảng khoái đúng không?”

Doãn Lương chưa lên tiếng.

“Ăn kẹo que với tớ xong, trở về thì tìm cô ta phóng đãng đúng không?”

Doãn Lương cúi đầu xuống.

“Cậu cho rằng tớ chỉ là đồ nhà nghèo bán bánh rán, thích cậu hết thuốc chữa, bất kể cậu làm cái gì tớ cũng luôn nhẫn nhịn đúng không?”

Doãn Lương ngẩng đầu nhìn thẳng vào cậu.

Lục Lộ nhếch miệng đoạn tuyệt: “Doãn Lương, là tớ lừa cậu trước.” Cậu cười phục thù, có chút thâm độc, có chút diễm lệ, “Phòng này là do tớ đặt, dùng số tiền chả đáng nhắc tới, chỉ cần tớ muốn, tớ có thể khiến bố cậu rời khỏi nhiệm kì năm sau!”

Rốt cuộc cậu đã chịu nói ra, Doãn Lương khẽ thở dài, tên nhóc bịp bợm gian xảo này.

“Lục Lộ bán bánh rán, Lục Lộ xin cậu giúp đỡ, Lục Lộ tùy cậu ức hiếp, tất cả đều là giả!” Lục Lộ cười nói những lời này, đáng nhẽ nên sảng khoái, vậy mà giờ đây mặt toàn nước mắt, “Hai chúng ta, kẻ tám lạng người nửa cân!”

“Lục Lộ ăn kẹo que.” Doãn Lương hỏi, “Cũng là giả sao?”

Lục Lộ lạnh lùng nói: “Doãn Lương, cậu là lần đầu tiên trong cuộc đời tớ, cũng là lần thật lòng cuối cùng.” Cậu gỡ khuy áo sơ mi ra, “Tớ trao hết sự ngây thơ cho cậu, từ nay về sau sẽ làm một cái xác không hồn.”

Doãn Lương nhìn cậu cởi sạch quần áo, trần trụi đứng ngay trước mặt hắn, bàn tay nắm chặt cái tuýp gì đó.

Doãn Lương muốn nhào tới ôm lấy cậu, khiến những chuyện giả dối, lừa gạt, mưu toan ấy, tất cả đều tan thành mây khói.

Lục Lộ bò lên giường, mặt hướng về phía hắn nằm xuống, mở rộng hai chân, vặn cái tuýp kia ra.

“Tới đây, để chúng ta được toại nguyện.” Cậu nói, “Sau đó đường ai nấy đi.”