Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào

Chương 88-1: Linh Khí thứ ba




Hà Thất chờ cho đến khi Trần Ngư và các bạn ăn cơm xong mới xuất hiện, chở Trần Ngư về biệt thự nhỏ nhà họ Lâu.

trên xe, Trần Ngư hỏi Hà Thất “Trợ lý Hà, hai Linh Khí còn lại xác định được địa điểm chưa?”

Trước đó, Trần Ngư đã dặn Lâu Minh, có tin tức về hai Linh Khí còn lại thì bất cứ lúc nào cũng phải báo cho cô biết.

“Tôi cũng không biết, nhưng Mao đại sư và bộ trưởng Lâu đều đến.”

“Vậy chắc là có tin rồi.” Trần Ngư nghe thấy Mao đại sư và bộ trưởng Lâu đều đến thìchắc chắn là có tin tức về Linh Khí. Nghĩ đến việc chẳng mấy chốc nữa mà sát khí trênngười Lâu Minh sẽ được thanh trừ hết, mỗi tế bào trong người Trần Ngư đều muốn nhảy cẫng lên.

Hà Thất nhìn trong kính chiếu hậu vẻ vui mừng phấn khởi của Trần Ngư, lại nghĩ đến Tam thiếu nhà mình bẻ gãy đũa trên bàn cơm, hai mắt Hà Thất đảo vòng, bắt đầu tán gẫu “Tiểu thư Trần Ngư đã gặp mẹ của Tam thiếu chưa?”

“Chưa ạ.” Trần Ngư thật thà lắc đầu, sau đó nghĩ nghĩ rồi nói thêm “Mẹ anh Ba hình như ít đến thăm anh ấy thì phải.”

“Thực ra Lâu phu nhân là người quan tâm đến Tam thiếu nhất, nhưng mà hai năm trước đột nhiên sức khỏe của Lâu phu nhân không được tốt.” Hà Thất nói “cô cũng biết thể chất của Tam thiếu nên anh ấy không cho Lâu phu nhân đến biệt thự, chỉ nóichuyện qua điện thoại thôi.”

“thì ra thế … Nhưng mà sẽ nhanh tốt thôi. Chờ đến khí tìm được Linh Khí, hoàn toàn làm sạch sát khí trên người anh Ba là anh Ba có thể về thăm bác gái rồi.”

“Đúng vậy.” Hà Thất gật đầu “Kể từ khi biết sát khí trên người Tam thiếu sắp được giải quyết, Lâu phu nhân vô cùng vui mừng. Gần đây bà còn đang vội vàng tìm kiếm bạngái cho Tam thiếu nhà chúng tôi nữa đó.”

“Bạn gái?” Mặt Trần Ngư biến sắc.

“Đúng vậy a.” Hà Thất mắt nhìn phía trước, trong giọng nói lộ vẻ vui sướng từ đáy lòng “Lúc trước, khi sát khí của Tam thiếu còn chưa được giải quyết, Lâu phu nhân cũng đã tìm một người rồi, hình như là thiên kim (con gái) nhà thị trưởng nào đó. Lúc đó, Tam thiếu lấy lý do chuyện sát khí để từ chối Lâu phu nhân, nhưng còn lần này, chắc là chẳng còn lý do gì nữa rồi.”

Hà Thất lặng lẽ liếc nhìn lên kính chiếu hậu, quả nhiên phát hiện sắc mặt Trần Ngư đãthay đổi, trong lòng thầm đắc ý, tiếp tục ‘ném bom’ “Chắc là chẳng bao lâu nữa, biệt thự nhỏ sẽ có nữ chủ nhân.”

Sau đó Hà Thất còn nói gì đó nữa nhưng Trần Ngư đã không còn nghe thấy gì nữa, trong đầu cô tràn đầy ý nghĩ anh Ba có thể có bạn gái, như cuồng phong quét qua thổi cả người cô tan tác tơi tả.

Mẹ anh Ba giới thiệu bạn gái cho anh Ba chắc chắn là nhìn đẹp hơn cô. anh Ba lại hiếu thảo như thế, mẹ anh Ba thích chì chắc anh Ba sẽ thích, với lại … Mình và anh Ba hình như hơn kém hơi nhiều tuổi, anh Ba và mẹ Lâu có thể cảm thấy mình quá nhỏ, quá ngây thơ, có phải không … có phải không ta?

Trần Ngư càng nghĩ càng cảm thấy sức cạnh tranh của mình hơi thấp thì phải.

Cứ nghĩ như thế một đường, cho đến khi về đến biệt thự, vẻ mặt Trần Ngư vẫn còn mất hồn mất vía. Hà Thất thấy thì nói thầm một tiếng, không biết là cậu ta có kích thích quá mức hay không.

“Thi Thi …” Lâu Minh thấy Trần Ngư bước vào, lại thấy sắc mặt không tốt của cô, vốn chỉ định lên tiếng hỏi thì lúc này Lâu Minh từ ghế sô pha đứng hẳn lên, đi đến bên Trần Ngư nhỏ giọng hỏi “Em sao thế? Sao sắc mặt lại kém như vậy?”

Trần Ngư ngửa đầu, nhếch môi nhìn chăm chú Lâu Minh.

“Có phải em bị bệnh rồi không?” Lâu Minh nói rồi đưa tay lên trán Trần Ngư thử nhiệt độ.

Khi tay Lâu Minh chạm vào trán Trần Ngư thì cô chợt tỉnh người lại, giơ tay của mình lên cầm chặt lấy tay Lâu Minh đang để trên trán cô.

“Hả?” Lâu Minh kinh ngạc cúi đầu.

Trần Ngư nhếch môi, vẻ mặt tủi thân đang muốn mở miệng nói thì Mao đại sư ngồi bên bỗng lên tiếng hói “Trần tiểu hữu làm sao vậy?”

“cô ấy không sao.” Lâu Minh thu tay lại, trả lời Mao đại sư xong mới quay sang nói nhỏvới Trần Ngư “Em có muốn lên phòng nghỉ ngơi một chút không?”

Trần Ngư lắc đầu, đi theo Lâu Minh vào phòng khách, đến chỗ Mao đại sư và bộ trưởng Lâu đang ngồi, chào hỏi rồi cũng ngồi xuống.

Hai người đều phát hiện cảm xúc của Trần Ngư không cao nhưng cũng không tiện mở miệng hỏi.

Mặc dù Lâu Minh còn nghi ngờ nhưng cũng không thể trước mặt hai người mà dò hỏicô. Sau khi xác định Trần Ngư không bị sốt, Lâu Minh nhịn xuống, định đợi đến khi Mao đại sư về thì sẽ hỏi cô.

Mao đại sư thấy mọi người đã có mặt đầy đủ thì mới lên tiếng “Hôm nay tôi đến là để báo với mọi người là địa điểm của Linh Khí thứ ba đã được xác định.”

So với hai Linh Khí trước, Linh Khí thứ ba để giải mã được địa điểm thì phức tạp hơn, vì trong tư liệu không đề cập đến tên địa danh hay một từ ngữ liên quan nào. Cuối cùng chuyên gia chỉ có thể đưa ra nhận định sơ bộ có khả năng Linh Khí thứ ba có liên quan đến vật phẩm phong thủy nào đó. Vì thế nên bộ trưởng Lâu đã nói với Mao đại sư để ông rà soát trong giới huyền học.

Mao đại sư đã liên hệ với mấy bậc thầy về phong thủy để hỏi tin tức, trong buổi sáng nay đã có kết quả.

“Nó ở đâu?” Bộ trưởng Lâu kích động.

“Ở dãy núi Kỳ Sơn.”

Núi Kỳ Sơn? Trần Ngư sững người, hình như Lục Ninh đã nói với cô là giải thi đấu Huyền Linh được tổ chức ở núi Kỳ Sơn, không thể nào lại trùng hợp như vậy chứ?

“Dãy núi Kỳ Sơn sao? Có vị trí cụ thể không để tôi sắp xếp người đi tìm.” Bộ trưởng Lâu vội kêu lên.

“Bộ trưởng Lâu, ngài đừng vội, nghe tôi nói xong trước đã, Linh Khí thứ ba này sợ là người bình thường không thể lấy được.” Mao đại sư vừa cười vừa nói.

“Tại sao vậy?” Lâu Minh cũng không nhịn được tò mò hỏi.

“Qua hai món Linh Khí đã tìm được, bao gồm cả thanh kiếm đồng, tôi phát hiện có mộtđiểm chung.”

“Mấy vật đó đều trong mộ cổ của các triều đại trước.” Lâu Minh nói.

“Đúng thế, người xưa tìm nơi đặt huyệt mộ, đặc biệt là những người có thân phận cao quý sẽ tìm đến những nơi có phong thủy cực kỳ tốt.” Mao đại sư nói “Linh Khí thứ ba càng như thế. Dưới lòng đất của dãy núi Kỳ Sơn có năm nguồn linh mạch xuyên qua, ở nơi năm nguồn linh mạch giao nhau tại thành một trận pháp linh lực vô cùng to lớn, chúng tôi gọi là Ngũ Linh hội tụ.”

Mao đại sư tiếp tục nói “Tương truyền nơi Ngũ Linh hội tụ là nguồn gốc của môn phái lớn trong giới huyền học chưa rõ tên, về sau không biết vì sao lại dần dần suy tàn, người kế thừa cũng biến mất. Nhưng vì linh khí nơi Ngũ Linh hội tụ không phải là tầm thường, kết giới bảo vệ ngôi chùa trên núi không vì môn phái xuống dốc mà biến mất.”

Mao đại sư thấy mọi người chăm chú lắng nghe thì tiếp tục nói “Khoảng năm trăm năm trước, một vị đại sư trong giới huyền học đến núi Kỳ Sơn du lịch, ngẫu nhiên thấy trong dãy núi có linh quang lấp lóe (ánh sáng thần linh), biết là có pháp khí xuất hiện, tò mò đi vào bên trong tìm kiếm mới phát hiện kết giới ở đây.”

“Vì có kết giới nên người thường không vào được sao?” Lâu Minh hỏi.

“Đúng thế.” Mao đại sư gật đầu “Chẳng những người bình thường không vào được, mà người trong giới huyền học như chúng tôi cũng chỉ vào được khi kết giới mở ra.”

“Vậy lúc nào thì kết giới được mở ra?” Bộ trưởng Lâu cau mày hỏi.

“Mười năm mở ra một lần!”

“Mười năm!” Bộ trưởng Lâu lo lắng nhìn qua Lâu Minh, mặc dù ông không nói gì nhưng ai cũng đều hiểu ý ông muốn nói, thân thể Lâu Minh không thể đợi được mười năm nữa.

(còn tiếp)