Xem Pỏn Quá Nhiều, Tôi Bị Bắt Lên Đồn

Chương 3: Hoàn




(đội nón bảo hiểm dô đi mấy bà:>>)

—---

8

Chúng tôi bị người đàn ông xem mắt kia cắt ngang kế hoạch, dứt khoát không ra ngoài ăn nữa.

Tạ Thiên Dịch nói anh cũng biết nấu cơm, bảo tôi đến phòng khách nhà anh chờ trước.

Anh đi mua thức ăn ở tầng dưới.

Trong thời gian ở bên nhau, tôi chưa từng đến nhà anh lần nào.

Đây là lần đầu tiên đến đây, phong cách trang trí tối giản, đồ đạc trong phòng cũng không nhiều lắm.

Đều là những vật dụng bắt buộc và đồ nội thất.

Tôi ngồi trên sô pha, chờ Tạ Thiên Dịch mua đồ ăn trở về.

Nhưng đột nhiên tôi lại nảy ra một ý tưởng, tôi tới đột ngột như vậy, có lẽ anh vẫn chưa kịp dọn dẹp gì hết đi?

Tôi thấy trên mạng có rất nhiều người nói có một số chàng trai bề ngoài sáng sủa, trên thực tế rác chất đống trong nhà.

Không thấy gì ở phòng khách nên tôi đến cửa phòng ngủ của anh.

Mở cửa nhìn vào bên trong, tôi đột nhiên nắm chặt tay nắm cửa.

Trong phòng ngủ--

Tất cả đều là ảnh của tôi.

Từng cái cau mày, từng nụ cười.

Vui vẻ, giận dữ, buồn bã và sợ hãi.

Đầu giường, trần nhà, bàn làm việc, ngay cả tủ quần áo cũng là hình ảnh của tôi!

Tôi thấy một tấm bảng, không biết đã được người ta viết lên đó bao nhiêu lần...

Phông chữ đậm và lớn.

—Muốn gặp em.

Tôi giật mình tại chỗ, nhìn những bức ảnh này mà trong lòng dâng lên cảm xúc mà ngay cả tôi cũng không biết đó là gì.

Tôi đã quên gì?

Một con búp bê bjd đột nhiên xâm nhập vào tầm nhìn của tôi.

Búp bê nhỏ kia mặc một bộ giáp màu đen, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa.

Rất dễ thương, nhưng cũng rất quen thuộc.

Tôi đột nhiên nhớ lại quả thật tôi đã từng nhìn thấy con búp bê này!

Chính trong giấc mơ mà tôi thường mơ thấy trước đó.

Khuôn mặt của chúng giống hệt nhau!

Khác biệt ở chỗ đây là một con búp bê, còn con kia dù chỉ ở trong giấc mơ của tôi nhưng nó lại rất sống động.

Lúc này tôi mới thấy được bên dưới con búp bê kia có một dòng chữ.

"Điệp Luyến Hoa" phiên bản giới hạn đặc biệt - Dịch Càn Tạ.

Dịch Càn Tạ?

Tạ Thiên Dịch?

Đầu tôi đau như thể ai đó đang cầm máy khoan điện liên tục khoan vào đầu tôi.

Đầu bỗng nhiên đau.

Trong đầu tôi vang lên một giọng nói non nớt thanh thúy: "Yên Yên, em chọn anh rồi thì không được chơi nhân vật khác nữa!"

Giọng tôi cũng rất non nớt, nó vang lên trong đầu tôi: "Được rồi, em đồng ý với anh."

"Yên Yên, vì sao mỗi lần anh bị ức hiếp thì em đều có thể vừa vặn nhìn thấy?"

"Bởi vì em cực kỳ thích anh đó~."

"Yên Yên, em không cần anh nữa sao? Sao lâu rồi không tới tìm anh?"

"Xin lỗi xin lỗi, gần đây bị người nhà quản lý chặt chẽ, em sẽ cố gắng tranh thủ thời gian tìm anh!"

"Yên Yên, Yên Yên. Hình như anh sắp biến mất...".

Giọng nói của anh dần dần suy yếu, cuối cùng trở thành hư vô.

Tôi không biết điều đó có nghĩa gì, nhưng khi tôi phản ứng lại, nước mắt đã rơi đầy mặt.

Tôi đưa tay sờ, trên mặt đều là nước mắt.

Mà đầu óc tôi giống như bị người ta mạnh mẽ đục ra một cái lỗ hổng, nhét hết những kí ức vốn nên thuộc về tôi vào trong đầu tôi!

Tôi nhắm mắt lại trong đau đớn.

Không biết qua bao lâu, lúc mở mắt ra lần nữa tôi cảm thấy vô cùng chua xót.

Trái tim đập mạnh từng nhịp thình thịch.

Tôi nhớ ra mình đã quên gì rồi...

Cuối cùng tôi cũng biết, tại sao Tạ Thiên Dịch lại đau lòng như vậy khi biết được tôi không nhớ anh ấy!

Bởi vì tôi thực sự quên anh, quên đi những kỷ niệm giữa chúng tôi.

9

Tạ Thiên Dịch vốn tên là Dịch Càn Tạ, là một nhân vật trong trò chơi "Điệp Luyến Hoa".

Hồi cấp 2, cấp 3 có rất nhiều người chơi game này, tôi đã chơi nó từ lúc mới mở server cho đến lúc sập.

Trong trò chơi này có hơn một trăm nhân vật để nhận nuôi, sau khi nhận nuôi, cốt truyện tiếp theo sẽ lấy nhân vật này làm trọng tâm.

Bạn có thể thường xuyên mua quần áo hoặc đồ ăn cho nhân vật ấy.

Tôi không hề chạy theo xu hướng chọn nhận nuôi những nhân vật nổi tiếng.

Có một nhân vật, cảm giác tồn tại của anh ấy rất thấp, thậm chí cũng không có nhiều cốt truyện liên quan đến anh, không ai chọn anh.

Nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã thích điểm này, một nhân vật không được nhiều người yêu thích.

Giống như tôi vậy.

Tôi mua quần áo cho anh, giúp anh giải quyết những khó khăn trong cốt truyện.

Tuy nhiên, tối hôm đó tôi bận làm bài tập về nhà, không có thời gian để chơi game.

Nửa đêm mới hơn mười hai giờ, trong đầu tôi bỗng nhiên vang lên một tiếng non nớt của thiếu niên.

"Yên Yên, có phải em không thích anh hay không?"

Tôi sợ hãi đến thiếu chút nữa đã báo cảnh sát nhưng ngay sau đó tôi phát hiện.

Đó không phải là ma.

Mà là nhân vật tôi nuôi - Dịch Càn Tạ.

Anh ấy chỉ là một kẻ đáng thương không có miếng ăn trong thâm cung.

Đột nhiên thức tỉnh ý thức của chính mình, còn có thể nói chuyện với tôi.

Tôi đã cứu và giúp anh ấy nên anh ấy đã tôn sùng tôi như một vị thần.

Tôi cảm thấy như vậy không công bằng, vì vậy tôi muốn đối xử tốt với anh ấy hơn.

Thế nên, ngày thường miễn là không có bài tập về nhà tôi sẽ chơi với anh, trò chuyện với anh.

Thậm chí lúc rảnh rỗi còn trêu chọc anh, thay quần áo con gái cho anh.

Anh quay đầu, vẻ mặt không được tự nhiên nhưng vẫn sẽ ngoan ngoãn nghe lời tôi xoay người cho tôi xem.

Anh thực sự rất dễ thương.

Nhưng cha mẹ tôi phát hiện ra sự khác thường của tôi, dù điểm số của tôi không thay đổi nhiều, nhưng họ vẫn sợ tôi bị ảnh hưởng.

Trong giai đoạn quan trọng nhất, họ không dám có một chút sơ suất.

Vì vậy, họ tịch thu điện thoại di động của tôi, yêu cầu tôi học tập chăm chỉ.

Lần đó tôi ở trong phòng ngủ, vùi đầu vào gối khóc rất lâu.

Chờ đến khi học hết 12 tới kỳ nghỉ hè mẹ tôi mới cho tôi chạm vào điện thoại di động.

Chuyện đầu tiên tôi lấy được điện thoại di động chính là nhanh chóng nhìn xem Dịch Càn Tạ thế nào.

Nhưng điều tôi thấy là tràn ngập tin tức về việc "Điệp Luyến Hoa" bị gỡ khỏi hệ thống.

Trò chơi đóng cửa, không còn cốt truyện mới.

Và tôi... không liên lạc được với Dịch Càn Tạ nữa, chỉ thấy một câu anh đã để lại trong điện thoại di động của mình.

"Yên Yên, Yên Yên. Hình như anh sắp biến mất...".

"Em sẽ luôn nhớ anh chứ?"

Cũng chính là khoảng thời gian đó tôi bị mất hồn mất vía, một lần ra ngoài vô tình ngã trúng một tảng đá trong vành đai cây xanh.

M á u chó thật chớ, vậy mà lại bị mất trí nhớ...

Nhưng sự tồn tại của Dịch Càn Tạ tựa như chỉ có tôi biết.

Tôi mất trí nhớ, vậy nên không còn ai biết được nữa...

Sau đó tôi giống hệt cuốn tiểu thuyết mà mình đã đăng, cả ngày trống rỗng, cuối cùng dành tất cả năng lượng của mình vào việc học.

Thành công thi đậu vào 985.

Không hề nhớ gì về Dịch Càn Tạ.

Mãi đến khi gặp Tạ Thiên Dịch.

Có tiếng mở cửa trong phòng khách.

Tôi cẩn thận cầm lấy búp bê BJD của Dịch Càn Tạ, quay đầu lại.

Đối diện với ánh mắt hoảng hốt của Tạ Thiên Dịch khi mở cửa phòng ngủ ra.

Anh nhìn thấy con búp bê trong tay tôi, cổ họng hơi lăn lộn

Câu đầu tiên khi mở miệng chính là: "Yên Yên, anh không phải bi3n thái...".

Anh đang đề cập đến việc dán đầy hình tôi trong phòng ngủ, sợ tôi hiểu lầm anh.

Tôi lau khóe mắt, cố ý hỏi: "Sao anh lại có được nhiều ảnh của em như vậy?"

Ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào tôi, lại bởi vì không quen nói những lời âu yếm thẳng thắn nên anh không được tự nhiên quay đầu đi, lộ ra lỗ tai đỏ bừng: "Bởi vì... Anh rất nhớ em, muốn gặp em, giống như bây giờ vậy."

"Em tin anh mà, Dịch Bảo~" Tôi giang hai tay với anh: "Lại đây ôm em một cái có được không?"

Ánh mắt anh dừng lại, hàng mi đen không ngừng run rẩy.

Dừng hai giây mới đột nhiên quay đầu lại nhìn tôi: "Yên Yên, Yên Yên?"

Tôi cười: "Em ở đây, anh còn không mau tới ôm em?"

Đôi mắt anh nhìn tôi không chớp mắt, sau đó đột nhiên nhào vào lòng tôi.

Thân hình lớn như vậy hệt như một chú chó khổng lồ.

Đột nhiên yếu đuối đến bất ngờ.

Dường như còn có tiếng thút thít nữa.

Tôi cảm thấy buồn cười đến đau lòng.

10

Tạ Thiên Dịch quay đầu lại, biểu tình không được tự nhiên giải thích: "Người vừa khóc không phải là anh đâu."

Tôi không nhịn được cười ra tiếng: "Ừm ừm, là em vừa mới khóc, người gào thét cũng là em luôn."

Khuôn mặt của anh tối sầm lại.

Tôi mỉm cười một lần nữa.

"Làm sao anh đến được thế giới thực vậy?"

Anh gãi đầu: "Anh cũng không biết, chỉ là lúc tỉnh lại đã ở trong bệnh viện, anh đã là Tạ Thiên Dịch, không phải Dịch Càn Tạ, khi đó anh muốn tìm em, nhưng em đã sớm không còn ở thành phố A, anh không tìm được em."

Anh nói rất tủi thân.

Lời nói lại ngắn gọn.

Nhưng tôi biết, một nhân vật trò chơi giả tưởng muốn tìm được tôi ở thế giới con người thì sẽ có bao nhiêu khó khăn.

"Sau đó anh tìm được em, anh phát hiện khuôn mặt này có năm sáu phần tương như khuôn mặt của anh trong trò chơi, nếu như em nhìn thấy anh nhất định có thể nhớ lại, lúc ấy anh đã đi ngang qua em cả trăm lần nhưng em vẫn không hề nhận ra anh."

Được rồi, sao càng nghe càng có vẻ ấm ức hơn thế này.

Lúc này mới nhớ tới, hai năm trước có một thời gian, tôi thường thấy một gương mặt quen thuộc lướt qua tôi.

Lần nào mặt mày cũng mong đợi, tựa như muốn nhìn thấy người nào đó.

Nhưng sau khi đi ngang qua tôi lại đặc biệt thất vọng.

Chẳng lẽ đó là anh?

Anh nói: "Sau khi anh biết em đến đây định cư, anh cũng đi theo."

Tôi đi qua sờ sờ đầu anh: "Vất vả rồi Dịch Bảo~"

Anh lập tức đỏ mặt, nhỏ giọng hừ một tiếng.

Đáng yêu ghê!!

Thích chớt mất!

Vào lúc này, không biết anh lấy bó hoa từ đâu ra, đưa nó cho tôi.

"Yên Yên, em nói tình yêu phải bắt đầu từ một bó hoa, vừa rồi anh chạy rất nhiều nơi mới tìm được nó, tặng em."

Tôi suy nghĩ một chút: "Em nói với anh lúc nào thế?"

"Tám năm trước, lúc em xem phim truyền hình đã nói với anh."

Tôi ngẩn ra, trong lòng dần dần được dòng nước ấm đổ đầy.

Anh vội vàng đứng dậy, nấu ăn cho tôi.

Bao nhiêu năm sống một mình, tôi biết nấu ăn mà anh cũng vậy.

Nhưng anh nói, trước đây tôi đã giúp đỡ và yêu thương anh ấy.

Cho nên anh cũng phải như vậy, không cho tôi động tay.

Tôi chiều theo ý anh.

Tôi cũng biết thì ra tên WeChat của anh cũng là viết tắt của chữ Remember Me: RM.

Ảnh trên vòng bạn bè cũng thế, đều đang cầu nguyện rằng tôi không quên anh.

Dòng đầu của chữ kỹ cũng là về tôi, Giang Nam là quê hương của nhân vật anh ấy trong "Điệp Luyến Hoa", nó ở ngay tại Giang Nam.

Không phải anh chưa từng đăng bài, chỉ là tất cả bài đăng chỉ hiển thị với mình anh.

Và mỗi một bài...

Tất cả đều liên quan chặt chẽ đến tôi.

Anh chưa từng quên tôi, luôn đuổi theo tôi.

Mà tương lai, tôi cũng sẽ không bao giờ quên anh.

Anh vụng về lại ngạo kiều, nhưng cũng chân thành đáng yêu, ân cần quyến rũ.

Ngoại trừ mỗi lần tôi và anh chơi game đôi kia, khi bị người nào đó chê cười.

Tôi sẽ cười nói với anh: "Cảnh sát Tạ, việc anh giám sát em, hình như không đúng với chức vụ của anh lắm thì phải?"

11

Mỗi ngày Tạ Thiên Dịch đều nấu cơm cho tôi, hại tôi mập lên mười cân.

Sau đó vẫn luôn duy trì cân nặng này không thay đổi.

Bởi vì Tạ Thiên Dịch không muốn tôi gầy đi, vì như vậy anh ấy sẽ cảm thấy mình đối xử tệ với tôi.

"Yên Yên, chúng ta xa nhau lâu như vậy, anh muốn đối xử tốt với em một chút, dù em có thế nào anh cũng thích hết, đừng nghe những người trên mạng nói, cứ chạy theo xu hướng trắng trẻo gầy nhỏ quá độ sẽ không tốt cho sức khỏe đâu Yên Yên à.”

"Yên Yên, em không nên ăn cơm bên ngoài, nó không ngon bằng đồ anh nấu mà còn không tốt cho sức khỏe nữa, nếu em không ăn đồ anh nấu, thì anh còn có ích lợi gì nữa đâu?

"Yên Yên, anh mua rất nhiều váy nhỏ cho em, trước kia em cũng thường xuyên mua quần áo cho anh, cho nên hãy để anh mua thật nhiều đồ cho em có được không?

"Yên Yên, em đã ăn cơm anh nấu, thì không thể ăn cơm người khác nấu nữa!"

Tôi bất đắc dĩ đỡ trán, thằng nhãi này sao dính người quá vậy?

Hơn nữa còn rất ngạo kiều.

Nhưng tôi cũng rất hưởng thụ haha!

Hôm nay bạn thân của tôi hẹn tôi đi ra ngoài ăn cơm, tôi nói một tiếng với Tạ Thiên Dịch, anh cũng đồng ý.

Còn hôn lên bên mặt tôi một cái, chậm rãi nói: "Yên Yên về sớm chút nha, buổi tối anh làm đồ ăn cho em có được không?"

Tôi gật gật đầu: "Được."

Nhưng mà đi ra ngoài ăn với bạn thân nhiều quá, tôi thương lượng với bạn thân, hay là buổi tối cùng nhau mua đồ ăn giảm béo để ăn đi?

Cô ấy nói có sách mách có chứng, khiến tôi không thể từ chối.

Khi chúng tôi đứng ở cửa nhà hàng giảm béo, tôi mới nhớ bây giờ đã quá giờ làm việc.

Tạ Thiên Dịch đã tan tầm, có lẽ đã bắt đầu nấu cơm.

Tôi vội vàng gửi tin nhắn cho anh: [Dịch Bảo, bạn thân của em bảo em ăn bữa ăn giảm mỡ với cậu ấy, hay là buổi tối anh đừng nấu bữa cơm cho em nha? 】

Giọng Tạ Thiên Dịch rầu rĩ không vui: " Được rồi.".

Có vẻ như cũng không có chuyện gì lớn đâu ha?

Tôi yên tâm ăn một bữa ăn giảm béo với bạn thân của mình, chúng tôi vừa không muốn đói vừa muốn giảm cân, đành phải ra hạ sách này.

Tuy nhiên khi về nhà, tôi thấy một bóng dáng cao và thon dài trong nhà bếp.

Trên người anh đeo tạp dề có hình hoạt hình màu hồng, cơ bắp trên cánh tay có thể một quyền đ.ú.m bay người khác.

Khi mặc quần áo dáng người có chút gầy gò, lúc cởi qu@n áo ra lại trông có da có thịt hơn hẳn nha.

Đặc biệt là chiếc tạp dề này còn làm lộ cơ bắp của anh.

Nghe được tiếng của tôi, thân thể Tạ Thiên Dịch cứng ngắc trong chớp mắt.

Tôi cuống quít đi tới trước: "Anh sao vậy Dịch Bảo?"

Anh cố tình trốn tránh tôi, tôi đi tới đâu anh liền quay về phía ngược lại.

Cuối cùng tôi trực tiếp nâng mặt anh, làm anh không thể động đậy.

Phải nhìn tôi.

Lúc này tôi mới thấy hai mắt anh đỏ bừng, rõ ràng là vừa khóc xong.

“Anh sao vậy?"

Anh hừ một tiếng, giọng mũi rất nặng.

Lúc này tôi mới thấy những món ăn và một chiếc bánh nhỏ trên mặt bàn, cùng với kem và bột mì trên mặt anh.

Tôi cẩn thận thăm dò: "Hôm nay là sinh nhật của anh à?"

"Không đúng, em nhớ còn nửa năm nữa mới tới mà?"

Anh vẫn không để ý tới tôi, ánh mắt u oán.

Tôi càng thêm chột dạ: "Chẳng lẽ là sinh nhật em?"

Anh lau khóe mắt: "Là kỷ niệm 5 năm quen nhau của chúng ta!"

Tôi:...

Tôi thực sự không nhớ.

Nhưng tôi không ngờ Tạ Thiên Dịch sẽ nhớ rõ.

Anh lại tiếp tục hừ hừ: "Em ăn cơm người khác nấu, thì đừng mơ ăn cơm anh làm!"

Quá đáng yêu!!

Vừa kiêu ngạo lại đáng yêu, yêu quá chừng!

Tôi nâng mặt anh, bỗng nhiên kiễng mũi chân lên hôn lên khóe môi anh.

"Vậy giờ em có thể ăn chưa?"

Khuôn mặt của anh từ từ hiện ra ửng đỏ, từng chút một lan rộng đến vành tai.

"Nhưng em đã ăn rồi...".

Tôi khoát khoát tay: "Không sao cả, Dịch Bảo làm, em có thể ăn nhiều thêm một chút."

Anh không nhịn được nữa, lúc này mới lộ ra ý cười.

"Lần sau không được cho anh leo cây nữa!!"

Tôi cười nhéo nhéo mặt anh: "Vâng ạ~ lần sau còn dám ~"

Mắt thấy anh lại muốn hừ hừ, tôi vội vàng chạy tới hôn anh, thuận tiện dỗ dành anh ~

(End)