Xích Ái Sát Thủ

Chương 151: Cuộc họp phán định




Đây là một tòa nhà cổ kính, bên trong có cấu trúc thoáng đãng rộng rãi, hành lang gấp khúc, tương đối xa hoa, nhưng dường như đã được tu sửa nhiều lần, đặt những thứ này ở bên cạnh danh hiệu người sáng lập tập đoàn Kada thì có vẻ hơi tầm thường một chút.

“Bình thường nhà của anh cũng đông người như vậy sao? Hay là vì tôi nên bọn họ mới đến, nếu là như vậy thì tôi sẽ cảm thấy rất vinh hạnh.” Nhìn quanh bốn phía, Phong Triển Nặc chỉ nhìn thấy vài người đầy tớ, chuyện này rất kỳ lạ.

Trên đường đến phòng khách hắn còn quan sát được không ít chi tiết, “Trong ấn tượng của tôi thì những người có địa vị như vậy thì thường rất biết hưởng thụ, yêu thích những thứ có thể biểu hiện thân phận của bọn họ, nhưng tôi lại không thấy được điểm này từ trên người của cha anh.”

“Từ ngày mẹ của tôi qua đời thì ông ấy liền trở nên trầm mặc ít nói, tòa nhà này là khi công ty vừa thành lập thì ông ấy đã dùng khoản tiền kiếm lợi đầu tiên để mua về, rất có ý nghĩa kỷ niệm, ông ấy thích nơi này nên chưa từng dọn ra ngoài, về phần hôm nay…” Feston đi vào phòng khách.

Trong phòng có một lò sưởi đang được sử dụng ở trên vách tường, củi lửa đang thiêu đốt, bắn ra những tia lửa nhỏ bé, phòng khách thật ấm áp, ngoại trừ ở giữa có một chiếc ghế sô pha đơn thì còn có hơn mười chiếc ghế dựa được đặt xung quanh một cái bàn hình chữ nhật.

“Xem ra chúng ta vừa cắt ngang một cuộc hội nghị.” Không cần Feston trả lời thì Phong Triển Nặc vẫn có thể nhìn thấy đáp án ở trước mắt.

Khi đi vào phòng khách này, tuy không có ai nghe thấy nội dung mà hai người thấp giọng nói chuyện với nhau nhưng bộ dáng thì thầm vẫn rất rõ ràng, ở mặt ngoài những người khác đều tự trò chuyện nhưng đều ngầm để ý đến hành động của hai người kia, đương nhiên không bỏ lỡ hình ảnh trước mặt, bọn họ trao đổi những ánh mắt ra hiệu với nhau. Christopher Kada ngồi vào chiếc ghế sô pha đơn, sau khi mọi người đều ngồi xuống thì ông ấy thẳng thắn lên tiếng, “Nếu cha không nói muốn gặp người bạn này của con thì con sẽ không trở về đúng không, Feston?”

Không có ý trách móc nặng nề nhưng cũng không phải là điều mà một người cha sẽ nói khi hoan nghênh đứa con của mình trở về, Feston dường như không cảm thấy bất ngờ, có lẽ hắn đã quen với việc này, chỉ bình thản mỉm cười, “Nếu muốn con trở về chỉ vì thảo luận vấn đề tiếp nhận vị trí chủ tịch thì con không cần thiết phải trở về.”

Ngồi đối diện với cha ruột của mình, Feston cầm lấy ly rượu Whisky do người đầy tớ bưng lên, “Con là FBI, con thích tra án, con không có hứng thú đối với thương trường.”

Ngắn gọn rõ ràng, quyết đoán như lúc phá án, ánh lửa trong lò sưởi chiếu rọi lên mặt của Feston, nét mặt nhìn nghiêng cực kỳ giống ông Kada.

“Con thích thách thức, chẳng lẽ sự cạnh tranh khốc liệt trên thương trường cũng không đủ để khiêu chiến niềm hứng thú của con hay sao?” Christopher Kada nhẹ nhàng gõ cái tẩu lên bàn, nhanh chóng có người tiến lên bỏ thêm thuốc lá sợi vào cái tẩu cho ông ấy, ông ấy chậm rãi rít vài hơi.

“Con cũng không có hứng thú để kết hôn với một cô gái xa lạ.” Khi nói những lời này thì Feston nhìn sang bên cạnh, Phong Triển Nặc bình thản ngồi đó, tựa như một người khách được mời đến.

Phong Triển Nặc quả thật là một người khách, chẳng qua thân phận có một chút đặc biệt, Christopher Kada lại lưu ý đến ánh mắt của Feston, “Con nói rất thẳng thắn, tốt lắm, như vậy chúng ta có thể thẳng thắn một chút.” Ông ấy hơi nhoài người ra phía trước, cầm tẩu thuốc chỉ vào Phong Triển Nặc, “Con nói cho cha biết có phải bởi vì cậu ấy mà con không muốn kết hôn với người con gái khác hay không, mà theo cha nhìn thấy thì cậu ấy là đàn ông, cũng giống như con.” Những lời này khuếch tán theo làn khói mà ông ấy nhả ra, làm cho bầu không khí trở nên bất thường, câu hỏi của Christopher Kada rất thẳng thắn, thẳng thắn đến mức không ai có thể lường trước.

Tất cả tầm mắt đều đồng loạt nhìn về một người, Feston thản nhiên thừa nhận, “Con không hề có cảm giác với phụ nữ.”

Sau một trận ồ lên thì hắn liền nói tiếp, “Hôn nhân chính trị không thích hợp với con, muốn con kết hôn với một cô gái chẳng khác nào lừa gạt cô ta, con sẽ không yêu cô ta, cũng sẽ không làm cho cô ta có hạnh phúc, sự kết hợp như vậy chỉ là vô nghĩa mà thôi.”

Tiếng ồ lên càng rõ ràng, “Vậy con là vì hắn mới từ chối cuộc hôn nhân này sao, cha biết chuyện gì đã xảy ra ở Monaco, con là vì cậu ấy nên mới làm như vậy sao?” Khi mọi người đang châu đầu ghé tai xì xầm thì tiếng chất vấn của Christopher Kada lại xuyên thấu hết thảy tạp âm.

Đây quả thật giống như bị thẩm phán, ông ấy lược bỏ chi tiết về Monaco và Bailey Olivia mà chỉ tập trung vào mấu chốt của vấn đề.

Phong Triển Nặc quan sát vẻ mặt của vài người ngồi đối diện với hắn, bởi vì chuyện này liên quan đến mình nên hắn định mở miệng thì cánh tay liền bị Feston đè lại. fynnz.wordpress.com

Feston lắc đầu đối với hắn, sau đó chuyển hướng sang Christopher Kada, “Đáng lý con sẽ nói với cha đó là vì cậu ấy, nhưng trên thực tế chuyện đó không liên quan đến cậu ấy, cho dù có người này tồn tại hay không thì con cũng sẽ không lấy một cô gái mà mình không yêu, cha cảm thấy thế nào, cha nghĩ rằng con sẽ làm như vậy hay sao?”

Phong Triển Nặc biết đáp án là phủ định, thay vì cho rằng Feston trả lời như vậy để tránh cho hắn khỏi bị chỉ trích, không bằng nói rằng Feston đang nói ra sự thật, nếu không phải là người mà Feston thật lòng yêu thương thì bất luận kẻ nào cũng không thể cưỡng ép người này làm chuyện mà mình không muốn.

Cũng giống như cuộc gặp gỡ bất ngờ trước kia của bọn họ, nếu không phải không thể kháng cự sự rung động dưới đáy lòng thì Feston tuyệt đối sẽ không tự rước lấy rắc rối mà trêu chọc vào một tên tội phạm như vậy.

Đây là lời đối thoại giữa hai cha con, đôi mắt màu xám của Feston như bốc lửa, Christopher Kada rít cái tẩu, hết ngụm này đến ngụm khác, sau đó hừ lạnh một tiếng, “Cha không biết con có hứng thú với đàn ông.”

“Chỉ có bà ấy biết, con nghĩ bà ấy vẫn chưa kịp nói cho cha.” Bà ấy ở trong miệng của Feston là ám chỉ đến ai thì Christopher Kada liền lập tức hiểu được, bàn tay cầm cái tẩu trở nên run rẩy.

Phong Triển Nặc ở ngay bên cạnh Feston nên có thể phát hiện ánh sáng chợt lóe trong mắt của Feston, đáng lý không nên nhắc đến mẹ của hắn ngay lúc này, Feston biết nhưng vẫn nói ra, hơn nữa còn vì thế mà cảm thấy hối hận.

Phong Triển Nặc dùng sức nắm tay của Feston dưới gầm bàn.

“Jessica, đáng lý cô ấy nên sớm nói cho cha biết, cha sẽ không cần phải chờ mong có ngày được ẳm cháu.” Christopher Kada thấp giọng nói, mơ hồ trong cổ họng có một cái vòng được tháo ra, ông ấy dường như đang thở dài.

“Con xin lỗi.” Feston nhẹ nhàng nói.

Người đàn ông lớn tuổi ngồi ở đối diện khẽ khoát tay, dường như bị đả kích cho nên mất đi hứng thú nói chuyện, nhiệt độ trong lò sưởi dần dần dâng lên, tiếng gỗ cháy vang lên tách tách, những người ngồi xung quanh đều có sắc mặt khác nhau, đều tự suy tư trong lòng.

Dám đem chuyện riêng để lên mặt bàn mà thảo luận, không e dè những người khác ở đây, Phong Triển Nặc xem như đã lĩnh hội được, “Ông ấy là cha của anh, ngoại trừ cùng họ Kada thì những điểm khác cũng rất tương tự.” Khi mọi người khe khẽ nói nhỏ thì những lời này của Phong Triển Nặc cũng dừng bên tai của Feston, Feston không nói gì thêm, chỉ là nghiêng tai lắng nghe, Christopher Kada đang nheo mắt nhìn bọn họ.

Greg dùng tiếng cười để xoa dịu bầu không khí, “Hôm nay hiếm thấy mọi người tụ họp cùng nhau, trước tiên đừng nói đến những chuyện này nữa, bên ngoài lạnh muốn chết cống, không bằng chúng ta uống trước một ly đi.”

Hắn lắc chuông, người đầy tớ đi lên rót rượu cho mọi người, một vài cái ly trống lại được rót đầy, mà Christopher Kada cũng không có ý kiến gì khi Greg tự tiện ra lệnh, điều này dường như chứng tỏ có chuyện gì đó đang biến hóa.

“Christopher, đây là ý gì, Feston là con trai của anh, đương nhiên là người kế thừa, chẳng lẽ anh muốn chuyển nhượng vị trí kia cho Greg hay sao? George, chắc là anh cảm thấy cao hứng lắm phải không, Greg là con của anh, hiện tại anh hẳn là người cao hứng nhất, Feston coi trọng một người đàn ông, hừ!” Ngay khi mọi người đang khe khẽ nói nhỏ thì có một người đàn ông trung niên với cái mũi đỏ chót chỉa vào người đàn ông lớn tuổi ở bên cạnh Greg, George Kada, người bị chỉ điểm rõ ràng có tính cách khác biệt với anh hai của mình là Christoper Kada.

“Wesley, nói chuyện nên có chừng mực một chút! Cho dù là tạm thời hay vĩnh viễn thì hiện tại Greg vẫn là người quản lý tập đoàn, tập đoàn Kada đang kiếm được lợi, chẳng lẽ như vậy vẫn chưa đủ hay sao? Bởi vì cậu không có con cho nên cậu không muốn nhìn thấy con trai của tôi có được vinh quang này, quản lý dòng máu của gia đình chúng ta…”

“Anh nói đúng, đây là dòng máu của Kada, tôi làm sao có thể an tâm giao cho một tên nhóc miệng còn hôi sữa, ngay cả một chút việc nhỏ nhặt mà nó còn làm không xong…” Đang định nói tiếp thì bị George quát to, “Wesley!”

Một tiếng hô to làm cho người đàn ông trung niên tên Wesley thanh tỉnh không ít, hắn mở ra đôi mắt như say lại không say, xung quanh đều im lặng, George Kada đang trừng mắt giận dữ nhìn hắn, vì thế hẳn lập tức tỉnh táo trở lại, ngậm miệng không dám nói tiếp. fynnz810

Greg thản nhiên nhìn ly rượu trong tay, bầu không khí thật kỳ lạ.

“Nếu không có gì khác thì chúng con đi trước.” Feston đứng lên, Phong Triển Nặc vẫn đang ngồi trên ghế quan sát cuộc họp hiếm thấy này, hắn liền bị Feston túm dậy, hắn đưa ra một kết luận, hóa ra mọi người đến đây chỉ vì gặp một người, cha của Feston.

Feston dường như không thích nói chuyện với những người này, nhưng Christopher Kada lại lên tiếng, “Con đứng lại, còn có người bên cạnh con nữa.”

Phong Triển Nặc dừng bước, Feston quay đầu lại.

Không biết Christopher muốn nói cái gì, những người khác đều im lặng, còn Christopher lại đối mặt với ánh mắt của hai người kia, đột nhiên hỏi, “Nghe nói cậu là một sát thủ?”

Đây là một quả bom, mà Christopher lại cứ thản nhiên ném ra, xung quanh bất chợt yên lặng, Phong Triển Nặc giống như nghe thấy dây thần kinh của mình hơi nhảy lên một chút, hắn nhướng mày rồi mỉm cười trả lời, “Đúng vậy, chỉ sợ là như thế, ngài Kada.”

Không ngờ là hắn lại có thể thản nhiên nói như vậy, Christopher Kada nhướng mày, tăng mạnh giọng điệu, “Cậu là sát thủ, mà Feston là FBI, hai người sống cùng nhau? Yêu nhau?”

Biết Feston chuẩn bị nói cái gì, lần này là Phong Triển Nặc đè lại cánh tay của Feston rồi đối mặt với người đàn ông lớn tuổi này, “Ông có thể nghi ngờ, nhưng nói thật, nếu không phải vì nguyên nhân này thì tôi đã sớm giết anh ấy.”

Hắn thản nhiên cười, ánh mắt lại đặc biệt sáng ngời, bộ đồ vừa người, trên tay là chiếc áo khoác, giống như một người mẫu trong quảng cáo, thái độ tự nhiên cùng với phong cách hơn người.

Hắn không hề giống một sát thủ, nhưng tất cả mọi người đều nghe thấy hắn thừa nhận, ngay khi mọi người đang kinh ngạc thì chỉ có Christopher Kada vẫn ngồi im bất động, dùng đôi mắt cẩn thận quan sát Phong Triển Nặc. Nghe Phong Triển Nặc thừa nhận tình yêu như vậy thì Feston liền cảnh cáo đối phương bằng một cái liếc mắt, “Đừng nói hưu nói vượn ở đây.”

“…Phải nói đây là lý do vì sao cho đến nay tôi vẫn không bắt cậu, cậu đã thay đổi triệt để, hiện tạo là một công dân tốt.” Có lẽ ngay cả Feston cũng không dám tin tưởng những lời này của mình.

Phong Triển Nặc nheo mắt bật cười.

Christopher Kada lại giống như phát hiện ra điều gì đó mới mẻ, “Con đang bảo vệ cậu ấy.”

Feston đang bảo vệ hắn.

“Ngài Kada, tôi xưng ông như vậy bởi vì ông là cha của anh ấy, ông nên biết chúng tôi sẽ bảo vệ người quan trọng nhất đối với chúng tôi.” Phong Triển Nặc không cảm thấy như vậy có cái gì kỳ lạ.

Mọi người đều đang nhìn Phong Triển Nặc và Feston, cho dù là nhìn lồ lộ nhưng vẫn chỉ lẳng lặng đánh giá.

Không cố ý làm ra động tác thân mật, hai người kia chỉ sóng vai đứng ở nơi đó, nhưng giữa bọn họ có một loại không khí khác biệt mà người ngoài không thể chen chân vào, chứng minh quan hệ của bọn họ quả thật như mọi người biết đến, khó có thể tưởng tượng nổi.

Cho dù Phong Triển Nặc có hứng thú muốn xem xét vẻ mặt biến hóa của những người này “Không có chuyện gì thì chúng tôi đi đây, tôi còn có chút chuyện cần phải xử lý.”

Feston nói đúng, nơi này thật vô vị.

Vừa mới dứt lời thì có vài người mở miệng, “Đợi đã!” Christopher Kada đột nhiên đứng lên, trầm giọng gọi lại con của ông ấy, “Feston, con muốn vì tên sát thủ này mà vứt bỏ quyền thừa kế hay sao? Cha phải nhắc nhở con, lần này là vĩnh viễn, con vứt bỏ quyền thừa kế tập đoàn Kada, bao gồm tất cả cổ phần công ty của con, có phải như vậy hay không? Hiện tại cha muốn nghe con nói cho cha biết.”

Feston đã đi đến cửa thì bỗng nhiên xoay người lại, ánh mắt sáng rực như bốc hỏa, “Con đã sớm vứt bỏ nó, nó là của cha, không phải của con! Mẹ của con, vợ của cha, chỉ vì tập đoàn Kada này mà cha lơ là bỏ mặc bà ấy, con cho rằng nó căn bản không cần thiết phải tồn tại!”

……….

P/S: Thật ra dùng xưng hô *tôi với ông* cho Feston và Christopher thì lạnh lẽo quá, dù sao thì bác Chris cũng là người tốt.