Xin Chào, Con Mèo Của Tôi!

Quyển 11 - Chương 2




Sáng sớm thức dậy, trong lòng Đường Tiểu Mễ thật thành kính đi tới Đại Chiêu Tự, Lhasa.

Đại Chiêu Tự ở Lhasa được xây dựng rất sớm nhất, đến nay đã có hơn 1.400 năm lịch sử, Phật giáo ở Tây Tạng có địa vị vô cùng thần thánh, bình thường cổng chính các chùa chiền đều mở cửa hướng Nam, nhưng cửa Đại Chiêu Tự lại mở hướng Tây. Ở phía trên Bảo Điện, tượng Chim bằng đồng được sửa chữa rất độc đáo, ngôi sao Bảo Bình, Con nai vàng, bánh xe phép thuật, nguy nga lộng lẫy.

Nhìn trước cửa chùa, đông đảo các tín đồ đến từ bốn phương tám hướng thành tâm dập đầu sát đất quỳ lạy trước Bảo Điện. Đường Tiểu Mễ cẩn thận quan sát động tác dập đầu của bọn họ: chắp tay trước ngực giơ cao khỏi đầu, tiếp tục dời qua mặt, trước ngực, sau đó toàn thân phục xuống, hai tay vươn về trước, cái trán khẽ chạm mặt đất, cầu nguyện trong đầu, miệng không ngừng tụng kinh, lặp lại như thế. Đây có lẽ là phương thức cầu nguyện thành tín nhất trên thế giới.

Đường Tiểu Mễ đi tới con đường bên cạnh - tám con đường trống trải, ban đầu nàng vòng quanh Đại Chiêu Tự, khách hành hương ngày này qua ngày khác, năm này qua khác, hiện tại đã trở thành nơi thăm viếng lớn nhất Tây Tạng. Theo dòng người hối hả đi bộ trên con đường rộng rãi, nàng nhìn thấy có tín đồ cầu nguyện, khách hành hương dập đầu, du khách nhàn nhã tham quan, những đám người mặc quần áo khác nhau với mục đích khác nhau, đan xen nhau di chuyển trên đường.

Một mình đi lại, rất nhiều khuôn mặt xa lạ lướt qua nhau. Khuôn mặt dù thân thiết hay không, trên từng ánh mắt, từng gương mặt nở nụ cười. Thụy Dương, em bỗng nhiên rất nhớ anh.

Chùa Salad là một trong ba ngôi chùa lớn ở Lhasa, lúc Đường Tiểu Mễ vừa tới nơi này, mới nhìn dường như đi vào trong một làng mạc, lưng dựa núi lớn, phòng ốc chằng chịt, chặt chẽ mà không chen chúc, hỗn tạp mà không loạn. Theo đường nhỏ đi vòng qua một cái sân, xung quanh yên tĩnh, thỉnh thoảng truyền đến mấy tiếng chó sủa. Đến gần giữa trưa ánh mặt trời chiếu xuống chói mắt, vừa đi vào bên dưới bóng râm của tàng cây, lập tức gió mát phất phơ, nhiệt độ chênh lệch rõ ràng.

Chuyển vào một gian viện bình thường, nhà gạch xưa cũ, bức tường màu trắng loang lổ màu đất, bên trong cửa gỗ mơ hồ truyền ra tiếng tụng kinh, có thể là vị Lạt Ma nào đó đang chăm chỉ tụng niệm. Góc tường dưới cửa sổ, những loài hoa dại đang nở rộ. Màu trắng và màu tím đan xen nhau, tươi đẹp mà cô độc, chính là màu sắc nàng thích. Gió nhẹ lướt qua, đóa hoa mộc mạc trong bùn đất, lá cây màu xanh biếc, non mịn, chập chờn dưới ánh mặt trời như điệu múa cô đơn.

Tiếp tục đi xung quanh ngôi chùa, mặt trước sâm nghiêm sừng sững tường cao chót vót, những tảng đá thô ráp, rắn chắc ngay ngắn xếp chồng lên nhau, bên dưới rộng rãi, trên cao thu hẹp lại theo cấu trúc hình thang làm cho toàn bộ kiến trúc nhìn từ trên cao càng được phóng đại, có vẻ long trọng và trang nghiêm. Bên cạnh, có một cánh cửa dẫn đến một cái sân khác, bước vào cánh cửa mở rộng, đình viện bốn phía sắc màu rực rỡ, là nơi ở của Lạt Ma. Giữa Viện có một tháp màu trắng, nhìn như là một tháp nước, ba Lạt Ma đang cười nói với nhau, múc nước giặt áo. Trong viện khắp nơi tràn đầy không khí sinh hoạt, so với sự sâm nghiêm bên ngoài bức tường cao, thật sự chênh lệch rất rõ ràng.

Gần tối, Đường Tiểu Mễ lại đi Chùa Ngọc Trai. Dân bản xứ hành tốt bụng đã cùng đồng khuyên nàng không nên vội vàng khởi hành như vậy, rất dễ dàng bị sốc với thời tiết Cao Nguyên, vào lúc nghiêm trọng, thậm chí nguy hiểm tính mạng, Đường Tiểu Mễ cười cười, cũng không để trong lòng.

Chùa Ngọc Trai cách nội thành Lhasa khá xa, nằm ở Thành Tây trên một sườn núi, Chùa Ngọc Trai là ngôi chùa có qui mô lớn nhất Tây Tạng. Ngọc trai, tiếng Tạng có nghĩa là "Gạo đống", trong viện có rất nhiều Lạt Ma, phối hợp với chùa Salad và chùa Cam Đan, được xem là "Lhasa tam đại tự".

Đường Tiểu Mễ từ từ đi dọc theo lối đi trên sườn núi lên chùa. Đường núi tất cả đều là đường dốc. Vượt qua mấy khúc quẹo, Đường Tiểu Mễ bắt đầu vừa đi vừa ngừng, hơi thở cũng nặng nề. Thở gấp, Đường Tiểu Mễ quan sát bốn phía, chùa Ngọc Trai dựa vào thế núi dựng lên tầng tầng, đường tắt dọc ngang, từng tầng xếp lên nhau, xa xa nhìn giống như một lớp vẩy, cũng giống như một tòa sơn thành. Hoàng hôn buông xuống, ánh nắng chiều chiếu vào chỗ cao trên tường viện, phát ra màu vàng kim, càng đồ sộ, uy nghi.

Trong chùa không có du khách, một mình nàng đi lại trong con hẻm nhỏ giữa các bức tường cao, bốn phía tĩnh lặng, ánh sáng lúc sáng lúc tối như lạc vào mê cung. Đi tới đại điện – một không gian mở rộng phía bên ngoài chùa, dõi mắt nhìn lên dãy núi cùng tầng tầng lớp lớp mái chùa nơi này, kiến trúc ngôi chùa nổi bật hơn so với các chùa khác, càng đồ sộ, nguy nga, thanh thế to lớn, không hổ là chùa có qui mô lớn nhất ở Tây Tạng.