Xin Chào, Con Mèo Của Tôi!

Quyển 7 - Chương 3




"Ông nội nói gì với anh?" Đường Tiểu Mễ ngồi kế bên vị trí tài xế, quay sang nhìn Phó Thụy Dương. Một lúc sau nàng mỉm cười, Phó Thụy Dương nắm thật chặt tay lái, im lặng không lên tiếng. Thì ra giữ bí mật cũng là một chuyện khổ sở, hắn nên làm thế nào để giảm tổn thương đến mức thấp nhất với nàng?

"Thụy Dương, em muốn đi Tuyền Lâm làm việc". Đường Tiểu Mễ nhìn ngoài cửa xe, hôm nay nhìn thấy ông nội, nhớ tới mấy năm nay nàng sống tùy tiện, thích gì làm nấy, ông nội chưa từng yêu cầu nàng điều gì nhưng kể từ lúc ông nội bắt đầu già yếu, không còn cương quyết, sắc bén nữa, ông nội rõ ràng trở nên hiền hòa như vậy, ông nội già thật rồi, nàng cũng nên trưởng thành chứ? Nàng không phải là người khác, nàng là con gái lớn của Đường gia, nàng là cháu gái Đường Kiếm.

"Tốt". Phó Thụy Dương chỉ nhẹ nhàng lên tiếng, nếu nàng đi Tuyền Lâm, với sự thông minh của nàng, sự kiện kia rất dễ dàng bị nàng phát hiện chứ? Nàng sẽ nghĩ sao? Nhưng hắn không thể phản đối, hắn hiểu lòng hiếu thảo của nàng. Trong nhất thời hai người cũng không nói chuyện, đây là lần thứ 2 bọn hắn chính thức ở chung một chỗ, sau lần đầu tiên xuất hiện tẻ ngắt.

Xe nhanh chóng đi về phía trước, ngoài xe đèn đường nhanh chóng lui về phía sau, Đường Tiểu Mễ nhìn hàng cây phía bên ngoài, đèn đường, kiến trúc, lui về phía sau, lui về sau nữa, trong lòng đột nhiên có chút không thực tế.

Phó Thụy Dương không xuống xe, chỉ quay cửa kính xe xuống, nhìn Tiểu Mễ vẫy tay, đèn đường chiếu trên thân xe bóng dáng loang lở. Trong nháy mắt, Đường Tiểu Mễ không thấy rõ nét mặt Phó Thụy Dương, trong lòng không khỏi hoảng loạn, vẫy tay lung tung, nhìn hắn quay cửa sổ xe lên, tấm thủy tinh từ từ che kín gương mặt của hắn, màu đỏ đèn xe sáng lên, chiếc cũ kỷ kia càng đi càng xa, cuối cùng, biến mất không thấy gì nữa.

Ngây người một lúc, xa xa truyền đến tiếng chạy bộ dồn dập, tòa Biệt thự Tây đơn nơi này là vùng giải phóng cũ, vẫn tương đối an tĩnh, một bóng dáng mảnh khảnh hướng nàng chạy tới, không đợi Đường Tiểu Mễ phản ứng kịp, một phát bắt được cánh tay của nàng, trốn được phía sau nàng: "Tiểu . . . . . . Tiểu thư, cứu tôi".

Giọng nói rất ngọt ngào, đây là cảm giác đầu tiên của Đường Tiểu Mễ. Còn chưa thấy rõ dáng vẻ cô gái này, hai người đàn ông vạm vỡ lại chạy đến trước mắt, dưới ánh đèn lờ mờ, Đường Tiểu Mễ chỉ có thể nhìn thấy trên người bọn họ sáng bóng dữ tợn, đôi mày thanh tú nhíu lên, hôm nay mặc dù thời tiết tháng tư không lạnh, nhưng không đến nỗi mặc áo sát nách chạy bên ngoài.

Cô gái sau lưng nắm thật chặt cánh tay của nàng, không dám làm một cử động nhỏ nào. Trong lỗ tai dường như bị mất thính giác tạm thời, chỉ thấy hai người kia thở hỗn hển, hình như có nước miếng chảy ra, Đường Tiểu Mễ buồn nôn, quay đầu đi chỗ khác, hất tay ra cô gái kia, cũng không quay đầu lại, xoay người hướng cổng nhà mình đi tới. Người phía sau hình như sửng sốt một chút bởi vì Đường Tiểu Mễ để mặc âm thanh kia.

"Tiểu thư, giúp tôi một chút thôi". Giọng nói dễ nghe, như cầu xin, có vẻ điềm đạm đáng yêu.

Hai người đàn ông vạm vỡ dường như phản ứng kịp, rống to: "Để cho chạy cô sao, thiếu nợ thì phải trả tiền!" Đưa tay muốn bắt lấy cô gái kia, Cô gái này lại hướng về phía Đường Tiểu Mễ chạy tới, vẫn cầm lấy cánh tay nàng trốn ra phía sau nàng.

Đường Tiểu Mễ lúc này mới nhìn rõ dáng vẻ cô gái này, rất đẹp, tóc dài xõa vai, mặc chiếc áo len cũ, đứng bên cạnh Đường Tiểu Mễ, dường như có chút xinh xắn, lanh lợi, cao khoảng 1m 60, những thứ trên cũng không che giấu được dung mạo xinh đẹp của nàng, tuổi chắc cũng trạc cở Tiểu Mễ, đôi mắt hạnh trong đêm tối có vẻ rất mê người, sóng mũi thật cao, đôi môi hoàn mỹ. Sợi tóc xẹt qua khuôn mặt Đường Tiểu Mễ, lưu lại một mùi thơm quen thuộc.

Trong nháy mắt hai người đàn ông đã đi tới bên cạnh Đường Tiểu Mễ, một đôi mắt ti hí, dữ tợn, cố tình bày ra bộ dáng hung hãn, với tình hình này, nếu là người bình thường phải rất sợ hoặc rất lo lắng, nhưng Đường Tiểu Mễ cố tình cười.

Hai người đàn ông hình như có chút lo lắng: "Cô...cô cười cái gì?"

Liếc mắt nhìn cô gái phía sau lưng một cái: "Cô nợ tiền của hắn?" cô gái kia nhìn Đường Tiểu Mễ, ngơ ngẫn gật đầu, ánh mắt mất tự nhiên liếc về phía hai người đàn ông này.

Hai người đàn ông này đột nhiên vươn tay bắt lấy Đường Tiểu Mễ, làm như muốn cướp túi đeo trên lưng của nàng, Đường Tiểu Mễ nhanh nhẹn lui về phía sau một bước, thu lại nụ cười, hỏi "Bao nhiêu tiền?"

Không chờ bọn họ trả lời, cô gái kia kinh sợ nói: "Bọn họ cho vay nặng lãi, tôi nợ hắn hai vạn". Dường như là lời giải thích, giọng nói đột nhiên hơi lớn, "Vốn không phải nhiều như vậy, bọn họ lãi mẹ đẻ lãi con".

Đường Tiểu Mễ nhẹ nhàng gật đầu, nhìn hai người đàn ông này, rồi nhìn cô gái kia nói: "Giúp thế nào? Báo cảnh sát sao?" Làm bộ, móc điện thoại di động ra.