Xin Chào, Con Mèo Của Tôi!

Quyển 8 - Chương 6




Khu khách sạn biệt thự đảo Bali được thiết kế rất xinh đẹp, phòng của Đường Tiểu Mễ và Phó Thụy Dương là một gian biệt thự biển, hai phòng riêng biệt nhưng chung một phòng khách, cũng có cảm giác như ở nhà, điều đáng tiếc duy nhất là nơi này có chút ngăn cách, trong phòng không có TV, càng không thể lên mạng, ngay cả điện thoại di động cũng bị Phó Thụy Dương tịch thu, còn nói: thế giới hai người, không muốn bị quấy rầy.

Ban ngày hai người giống như hai đứa trẻ, ném cát lên người đối phương, chơi đùa mệt mỏi, trên tóc dính rất nhiều cát biển, liền trở về phòng của mình đi tắm gội. Trong bồn tắm đổ đầy nước, bọt sữa tắm nổi lên mặt nước, nàng nằm nửa người bên trong, trong tay khuấy lớp bọt chơi đùa, lại đưa ngón tay lên tỉ mỉ nhìn chiếc nhẫn Lam Bảo Thạch, trong lòng vô cùng hạnh phúc, nằm như vậy, dần dần, Đường Tiểu Mễ có chút buồn ngủ.

Phó Thụy Dương tắm xong đứng trên ban công hút xong điếu thuốc, phát hiện Đường Tiểu Mễ trong phòng vẫn chưa có động tĩnh, tắm cũng hơn một canh giờ, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi? Phó Thụy Dương có chút lo lắng, gõ gõ cửa phòng của nàng, không có tiếng trả lời, vừa đẩy ra nhìn, chăn đặt ở một nơi thật chỉnh tề, nhìn lại cửa phòng vệ sinh, không ngờ còn đóng thật chặt. Nhẹ nhàng gõ cửa: "Tiểu Mễ".

Đường Tiểu Mễ đang ngủ mơ màng, cảm giác có người gõ cửa, vừa mở mắt nhìn, mình còn ngâm trong nước, ý thức có chút hỗn loạn không rõ, vươn tay ra, có lẽ ngâm nước đã lâu, cũng nổi lên vết nhăn. Bên ngoài truyền đến giọng nói của Phó Thụy Dương có chút lo lắng, Đường Tiểu Mễ vội từ trong bồn tắm đứng lên, có chút lảo đảo bước ra khỏi bồn tắm đứng trên đất, trên sàn nhà đều là bọt nước xà phòng mà nàng mới chơi đùa, vốn đã rất trơn, một giây kế tiếp, "Phanh" một tiếng, Đường Tiểu Mễ liền cùng sàn phòng tắm tiếp xúc thân mật.

Đứng ở ngoài cửa Phó Thụy Dương trong lòng kinh hoảng, cho là Đường Tiểu Mễ ở bên trong xảy ra chuyện gì, không hề gõ cửa nữa, cửa cũng không có khóa trái, xoạch một tiếng mở ra, bốn con mắt mở to, hai người đưa mắt nhìn nhau. Đường Tiểu Mễ té ngồi trên sàn phòng tắm, bộ mặt nước đọng, ngẩng đầu nhìn Phó Thụy Dương, dáng vẻ có chút ngơ ngác, nước trên mặt theo cổ chảy xuống từng dòng, lướt qua xương quai hàm, chậm rãi xuống phía dưới. Quan trọng nhất là Đường Tiểu Mễ vội vã từ bồn tắm ra ngoài, nàng đang khỏa thân. Cái gì nên nhìn cũng đã nhìn, không nên nhìn cũng đã nhìn.

Lần trước ở tiệc rượu, Đường Tiểu Mễ mặc sườn xám, Phó Thụy Dương xác định nàng có một vóc người làm người khác tức giận, chỉ là hiệu quả như thế nào cũng không so sánh được với loại nhìn trực tiếp như bây giờ. Không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, giọng nói trở nên khàn khàn: "Em. . . . . . Em tắm tiếp đi".

Nói xong Phó Thụy Dương liền không nhịn được đấm một quyền và mặt hắn, cái này nói nhảm sao? Mặt Đường Tiểu Mễ mặt lập tức nóng lên, kêu cũng kêu không ra tiếng, cầm khăn lông che trước ngực, ngăn được phía trên lại không ngăn được phía dưới, thấy Phó Thụy Dương còn ngẩn người tại đó mắt nhìn chằm chằm vào mình, hận không thể đưa tay móc con ngươi của hắn ra, nàng lại không thể kêu lên, vừa thẹn vừa giận, vừa giùng giằng bò dậy, vừa lắp bắp nói: "Anh...anh, anh còn đứng nhìn!"

Rõ ràng là đang chỉ trích, nhưng nghe vào tai Phó Thụy Dương có vẻ thẹn thùng vô cùng, có một cảm thụ đặc biệt.

Phó Thụy Dương vội cầm một cái khăn tắm khác bao bọc quanh người Đường Tiêu Mễ, đỡ lấy nàng, trong miệng nhỏ giọng mắng: "Thế nào lại ngốc như vậy".

Da thịt ấm áp, cảm giác thật mềm mại tinh tế, mang theo mùi thơm ngát của sữa tắm, nhất thời Phó Thụy Dương cảm giác có chút thích thú, âm thầm khinh bỉ mình, không phải là không từng chưa thấy qua thân thể của phụ nữ, không biết khi nào lại để cho hắn trở thành như vậy, thậm chí không khống chế được?

Bị Phó Thụy Dương đỡ lấy, trái tim Đường Tiểu Mễ phù phù nhảy loạn, da mặt ửng hồng vì xấu hổ, muốn tránh bàn tay của Phó Thụy Dương, ai ngờ lại bị hắn nhích lại gần, từ phía sau ôm nàng, đôi tay bắt được cánh tay của nàng, ôm nàng thật chặt, giọng nói có chút khàn khàn trầm thấp: "Tiểu Mễ. . . . . ."

Đường Tiêu Mễ ngưng giãy giụa, để mặc cho Phó Thụy Dương ôm, giống như là phản ứng tự nhiên, nàng thích loại cảm giác này.