Xin Lỗi Em, Anh Đã Yêu Anh Ấy

Chương 37: Đậu đũa




đêm căng như dây đàn bầu vặn cứng, cảm xúc vì thế chỉ được gảy nhẹ cũng rung lên những nguồn rung động mênh mang. Tan lõang vào những cõi mê hoặc, để rồi tư tưởng chợt bị sặc, ho rũ rượi lên những miền khao khát.

Oanh đã hồi phục lại dần dần. Chị im lặng hơn trước, tận tụy và thỉnh thỏang vẫn hay khóc một mình. Oanh đã thay đổi hẳn kể từ khi đứa con rứt ruột của chị bị chết. Bà mẹ chồng cũng không dám nói nhiều, dù sao bà cũng tin rằng không thể thay đồi tình cảm của con dâu thật nhanh trong một sớm một chiều.

Một hôm bác Nhụ bảo Hiên:

– thế mày cứ định ngủ ngoài này mãi à? Phải vào mà ngủ với vợ đi chứ!

– Mẹ! cô ấy đả hòan người đâu mà mẹ nói. – Chẳng hiểu sao Hiên lại nói dối mẹ. Chính anh cũng biết mình không được bình thường. Gần Hà thì anh rạo rực nhưng gần Oanh anh chẳng hề có bất cứ rung động nào.

– Ô hay! Thì mày phải vào trong nhà. Ngọt nhạt với người ta chứ! Mồm đâu không biết há ra. – Bà mẹ mắng con. Với bà thì chuyện nam nữ ăn nằm đơn giản như người ta quẳng rạm vào cối rồi lấy chày mà giã.

Mẹ nói có lý. Hiên còn biết anh nợ một lời hứa: Chúng mình sẽ làm lại từ đầu, mà anh đã nói với Oanh hôm nọ. Nhưng mà khó, anh chẳng biết phải làm sao? Oanh thì nguội lạnh. Cô ấy hình như giống một ni cô đang sống trong một cổ am chứ không phải người thường. Hiên vốn đã không có cảm xúc với phụ nữ, giờ lại đối diện với Oanh như một bà vãi già trong lòng đã hòan tòan diệt dục. Anh biết mình đang bơi ngược dòng, nan đề rất khó giải quyết.

Một ngày Oanh nói với bà Nhụ:

– con sẽ thu dọn về nhà mẹ con.

Bà Nhụ đang chẻ rau muống, định chiều nay ăn với riêu cua, chợt nhổm ngay dậy:

– Sao lại thế?

– Con đã suy nghĩ rất kỹ rồi. – Oanh nói giọng rất điềm tĩnh.

Bà Nhụ đứng ngay lên. Bà vội ra nàh sau gọi Hiên, vừa lúc ấy Hiên cũng đang vác một cây chuối về cho mẹ băm rau ra nấu cám lợn. Bà Nhụ nói luôn với con trai:

– cái Oanh nó đang đe dọn về nhà mẹ đẻ nó. Mày phải về nhà nói chuyện với nó ngay. Liệu thế nào thì liệu đấy.

Đêm ấy dưới ánh trăng khuya, Oanh phân trần với chồng:

– em đã suy nghĩ kĩ. Anh và mẹ rất tốt với em. Nhưng em đã nghĩ… em sẽ về nhà mẹ em.

– Về là về thế nào? – Hiên bực bội.

– Em sẽ về sống với mẹ em. Cụ đã cho phép rồi.

– Nhưng anh không muốn thế! – Hiên chẳng hiểu sao mình lại nói ra như vậy. Có nhiều lúc anh đã từng không muốn ngày nào cũng phải nhìn Oanh đau khổ.

– Em ở đây chỉ khiến cho anh mất thời gian…. thú thật, em thương anh. Cũng chính vì thương anh nên em không muốn kìm hãm cuộc đời anh nữa.

Nói xong Oanh òa lên khóc.

– Ai kìm hãm ai? – Hiên ôm chầm lấy vợ. Những giọt nước mắt của người phụ nữ bao giờ cũng khiến người đàn ông mủi lòng.

– Anh còn trẻ, anh đã có người yêu! – Oanh nấc lên.

– Anh chẳng có người yêu nào cả. – Khi nói câu này, Hiên chợt nghĩ ngay đến Hà. Anh biết mình đang nói dối.

– Đừng nói dối em! Đừng thương hại em. – Oanh lấy tay gạt nước mắt.

– Oanh! Đừng nghĩ vậy mà.

– Nhưng em không thể không nghĩ. Anh đã tốt với em rất nhiều. Em không thể ích kỷ. Giờ thì em mới biết thế nào là hy sinh, là tình yêu thật sự. Em đã khóc, đã thèm được anh ôm ấp. Anh khác anh Hiện nhiều lắm. Am đến với anh Hiện chỉ vì những lời ngon ngọt và em đã quá tin vào anh ấy. Anh không nói nhiều. Việc anh làm đã khiến em cảm động.

Lời nói của Oanh khiến cho Hiên rung động thật sự. Anh cũng không ngờ được rằng nước mắt của người con gái và những câu nói chân thành, nhất là những câu nói tỏ ra họ là người yếu đuối đã khiến cho Hiên cảm thấy mình có trách nhiệm. Bất chợt anh thấy có một luồng cảm xúc chạy ngang qua cơ thể của mình. Một định hình chưa rõ lắm? Nhưng rất gần với cảm giác mà anh luôn có được khi anh gần bên Hà.

Thì ra, cuối cùng Hiên đã rung động trước tâm tình của một người phụ nữ.