Xin Sư Thúc Kiềm Chế

Chương 60: Phân liệt




“Cô nói, tiểu nha đầu Đỗ gia kia có quan hệ gì với Nguyệt Ly Phong nhỉ?” Tiêu Vũ Nặc và Ninh Chiêu Nhiên đi phía sau, hai người nhìn bốn người đi trước không xa, thì thầm nói.

“Không biết, ta cứ tưởng ta biết hết tất cả những chuyện của Sở Lương Âm, nhưng xem ra vẫn còn rất nhiều chuyện ta không biết.” Ninh Chiêu Nhiên tức giận là điều hiển nhiên, nhưng nàng rất muốn biết vì sao tiểu nha đầu Đỗ Ý Lăng kia vừa nhìn Nguyệt Ly Phong đã sợ hãi như chuột thấy mèo thế, hơn nữa bọn họ chỉ mới gặp nhau lần đầu, chẳng lẽ Nguyệt Ly Phong đáng sợ như vậy sao.

“Ha ha, cô cũng tự mình đa tình lắm đấy.” Tiêu Vũ Nặc cười cười nói.

“Đi chết đi, da mặt dày vô liêm sỉ.” Ninh Chiêu Nhiên trợn mặt nhìn hắn một cái, lần nữa nhìn mấy người đi đằng trước, tự mình tìm tòi.

Từ lúc leo ra khỏi Song Khuyết, Mạc Thành Hiêu vẫn im lặng suốt dọc đường đi, đôi mắt rũ xuống giống như đang suy nghĩ điều gì đó, một tay cầm kiếm, một tay cầm hộp đựng đoạn kiếm kia, chỉ có đôi chân vẫn đi về phía trước.

Từ đầu đến cuối hắn vẫn không nghĩ ra được, một người như Sở Lương Âm làm sao có thể quen biết nhiều người như vậy, nếu không phải tiền bối tinh anh thì cũng là nhân vật được mọi người kính trọng. Ngay cả tiểu nha đầu Đỗ gia may mắn sống sót cũng ỷ lại vào nàng.

Mạc Thành Hiêu hắn tự nhận không thua kém bất cứ kẻ nào, thế nhưng, lúc này đứng ở đây, ở giữa rất nhiều người, trong khoảnh khắc hắn cảm giác bản thân mình còn thua kém cả một ma nữ thần giáo. Một loại cảm giác mất mát chưa từng có cứ quanh quẩn trong lòng từ lúc leo lên Song Khuyết, khiến cả người hắn rất khó chịu. Đặc biệt khi chứng kiến trong tay nữ nhân kia là kiếm Long Ngâm. Nàng ta là người thô tục thấp kém, không có chút gì là đoan trang cần có của nữ nhân, quả thực chính là nữ nhân bỏ đi, nhưng đồ bỏ này lại không sợ trời không sợ đất, bất luận kẻ nào cũng phải sợ nàng ba phần, ngay cả phụ thân hắn cũng phải nhường nhịn nàng, càng nghĩ hắn càng cảm thấy như có ổ lửa trong lòng, nhất định phải bùng nổ.

Đi băng qua khu rừng sẽ đến dốc đá nơi bọn họ nhảy xuống, Sở Lương Âm đầu tàu gương mẫu đi trước, ôm lấy Đỗ Ý Lăng, nhảy lên một cái, từ trên vách đá xuất hiện dây leo, thỉnh thoảng có thể nhảy hơn cả trăm mét.

Bên dưới có mấy người ngẩng đầu nhìn nàng, chưa đến hai phút, hai người các nàng đã biến mất khỏi tầm nhìn, rất nhanh lên phía trên.

Hoành Hạ nhìn Nguyệt Ly Phong, “Công tử, chúng ta lên đi.” Hắn thật sự đói đến cả người co rúm lên, nếu không ăn lót dạ kịp thời, hắn sẽ chết mất.

Nguyệt Ly Phong không lên tiếng, bắt lấy cánh tay Hoành Hạ, cả người Hoành Hạ cách mặt đất một khoảng, được Nguyệt Ly Phong bám víu lấy dốc đá, hắn không hề có chút sức lực nào giúp đỡ, hoàn toàn dựa vào khả năng của Nguyệt Ly Phong để leo lên dốc đá.

Đợi sau khi Nguyệt Ly Phong và Hoành Hạ leo lên phía trên, đã không thấy bóng dáng Sở Lương Âm và Đỗ Ý Lăng đâu cả, bọn họ tự nhiên cũng không đợi người phía sau, trực tiếp đi dọc theo con đường nhỏ.

Quả nhiên, Sở Lương Âm và Đỗ Ý Lăng đã có mặt ở đó, chiều rộng đường mòn dốc đá chỉ chừng một bàn chân, nếu sơ sẩy một chân cũng sẽ rơi ngay xuống vực.

Hoành Hạ đói bụng đến choáng váng não, lại đi trên con đường nguy hiểm như vậy, càng cảm thấy choáng.

May mà có Nguyệt Ly Phong đi phía sau, đặt một tay lên bả vai của hắn, để hắn có thể yên tâm đi tiếp.

Đỗ Ý Lăng đi phía trước Hoành Hạ, mặc dù cách một khoảng, nhưng nàng quay lại vẫn có thể thấy Hoành Hạ. Bắt gặp bộ dạng vừa cẩn thận vừa khó chịu của hắn, không khỏi châm chọc, “Đúng là đần độn.”

“Cô….” Hoành Hạ biết nàng ta đang nói mình, định phản bác, vừa mở miệng đầu đã say sẩm, mắt nổ đom đóm.

“Ta làm sao? Ta rất tốt, không cần phải để người khác lôi kéo.” Đỗ Ý Lăng cũng không quay đầu lại nhìn, vừa thưởng thức gió mát vừa nói.

“Được rồi, nói ít vài câu thôi.” Sở Lương Âm mở miệng, thành công khiến Đỗ Ý Lăng từ bỏ ý định châm chọc Hoành Hạ.

Đỗ Ý Lăng bĩu môi nói, “Lúc trước tỷ có ngại hiềm khích đâu.”

“Họ Nguyệt kia, một chút nữa xuống núi, ngươi và Mạc Thành Hiêu cùng nhau trở về đi, nói rõ sự tình về đoạn kiếm này. Ngươi đường đường là Nguyệt công tử thấu tình đạt lý, Mạc Thiên Tuyệt nhất định sẽ tin lời ngươi, cho nên ngươi cứ đại diện Tùng Vụ môn.”

Đuôi mắt Nguyệt Ly Phong bất ngờ khẽ động, “Vậy còn cô?” Sở Lương Âm đã nói chuyện không khách khí, hắn cũng không cần phải khiêm nhường làm gì. Chỉ có điều vừa nghe giọng nói của Nguyệt Ly Phong, Đỗ Ý Lăng lập tức tỏ ra hơi hoảng sợ, nhưng bản thân vẫn cố gắng cương trực.

“Ta muốn đến Lam Hải một chuyến, mấy tin tức báo tới đều nói kẻ khả nghi biến mất ở làng chài phụ cận Tương Châu Lam Hải, ta phải đi xem thế nào.” Nếu quả thực là do người bên ngoài làm, vậy sẽ hơi rắc rối.

Nguyệt Ly Phong lắc đầu, “Có Tiêu công tử và Mạc nhị công tử, Mạc minh chủ sẽ không nghi ngờ. Ta đi với cô, dù sao ta cũng sốt ruột muốn tìm tung tích Lục sư thúc.” Đây là lần đầu tiên hai người bình tĩnh thảo luận một chuyện. Có lẽ đây là việc quan trọng, vừa vặn Vân Liệt Triệu là người bọn họ quan tâm nhất, cho nên, không hề có khiêu khích hay châm chọc nữa.

Hoành Hạ nhìn bóng dáng Sở Lương Âm trước mặt, cảm thấy kinh ngạc, hơn nữa thái độ của Nguyệt Ly Phong cũng khiến hắn có chút bất ngờ, không biết lúc hai người bọn họ rơi xuống bên dưới đã xảy ra chuyện gì, nói chuyện hòa bình không có mùi thuốc súng như vậy, hắn vẫn chưa thấy quen lắm.

“Tùy ngươi. Nhưng ngươi phải nhớ lời ngươi đã nói, ngươi tìm đường của ngươi, ta tìm đường của ta.” Mặc dù Sở Lương Âm không ép buộc Nguyệt Ly Phong cái gì, nhưng vẫn giữ một khoảng cách với hắn, biểu lộ rõ tư tưởng nước sông không phạm nước giếng.

“Rất hợp ý ta.” Nguyệt Ly Phong cười nhạt trả lời, nhìn dáng dấp của hắn, xem ra đề nghị của Sở Lương Âm rất đúng ý của hắn.

Đỗ Ý Lăng đi phía trước chu mỏ nhăn mũi, làm bộ mặt nhăn nhó đủ kiểu, nhưng cũng chỉ dám len lén làm, đối với người kia, nàng từ đầu đến đuôi vẫn cảm thấy khủng bố, nhớ tới chuyện trước kia, nàng như rơi xuống hầm băng vậy.

Từ đường nhỏ nơi vách đá đi xuống, từ từ đến gần non xanh nước biếc. Đỗ Ý Lăng càng thêm hưng phấn, Hoành Hạ thấy ánh mặt trời cũng tỉnh táo hơn, cảm giác đói bụng khiến tay chân hắn co rút lại.

Cuối cùng đi hết đường nhỏ, Đỗ Ý Lăng lập tức nhảy xuống, Hoành Hạ cũng nóng nảy chạy về phía trước, hắn nhất định phải là người đầu tiên chạy đến xe ngựa, sau đó tìm cái gì để ăn.

“Ngươi chạy đi đâu thế hả?” Hoành Hạ chạy vọt qua mặt Đỗ Ý Lăng, Đỗ Ý Lăng bất mãn bước vài bước đuổi theo, mở to hai mắt nhìn hắn chằm chằm.

Hoành Hạ bày ra bộ dạng không thể chọc vào, thở dài nói: “Đỗ tiểu thư, ta đói bụng, muốn tìm xem có gì ăn không.”

Đỗ Ý Lăng hừ nhẹ, “Chết đói hả, đáng đời ngươi.”

“Ặc, sao cô vô lý thế, ta tự nhận mấy năm trước cũng đâu có bắt nạt cô.” Hoành Hạ không phục nói, một bên vẫn chạy đến chỗ xe ngựa, một bên phản bác.

Đỗ Ý Lăng né tránh Nguyệt Ly Phong, nhưng bước chân cũng tương đối nhanh đi theo Hoành Hạ, “Hừ, có bắt nạt ta hay không trong lòng ngươi tự hiểu rõ. Người xấu nhất định xuống địa ngục, các người cứ chờ sau này xuống địa ngục đi.” Nàng không nể mặt nguyền rủa, lời nói hết sức cay nghiệt.

“Thôi quên đi, ta không nói nhiều với cô, ta đói bụng lắm rồi phải ăn cái gì đã.” Trời sắp tối rồi, hắn đã hai ngày không ăn uống gì, có trời mới biết cảm giác của hắn lúc này thế nào.

“Này đừng có đi, bản tiểu thư phải đem hết nợ nần trước đây ra tính sổ một phen.” Đỗ Ý Lăng đuổi theo sau, bộ dạng nhất quyết không bỏ qua.

“Nguyệt công tử có phải cảm thấy sợ không? Hạnh nhi hiện tại không giống với trước đây, nàng có thể sử dụng thành thạo mãn thiên tinh trên cổ tay, cho nên Nguyệt công tử phải cẩn thận, từng giây từng phút một chú ý tính mạng của mình. Lỡ như sợ hãi trong lòng Hạnh nhi biến thành sát ý, đến lúc đó mạng nhỏ của Nguyệt công tử cũng không còn.” Sở Lương Âm nhìn Đỗ Ý Lăng chạy lăng xăng nói.

Nguyệt Ly Phong đi một bên nhàn nhạt nhìn Sở Lương Âm, ánh mắt hờ hững nói, “Năm đó ta cứu nàng, nếu người cứu không phải là ta chỉ e nàng ta đã mất mạng từ lâu. Cho dù có sở đồ, cũng là thứ nên được, nàng ta hẳn phải cảm ơn ta mới đúng.” Giọng nói Nguyệt Ly Phong lạnh lùng, mặc dù khóe môi cong lên nụ cười, nhưng nhìn thế nào cũng thấy lạnh lẽo.

Sở Lương Âm hừ lạnh một tiếng, mang theo trào phúng nói, “Đó là suy nghĩ của ngươi sao? Thật kỳ lạ, vậy ngươi quên năm đó để nàng ở băng thiên tuyết địa, suýt nữa đã chết vì lạnh cóng sao. Nói không chừng nàng còn có thể cảm ơn ngươi, để nỗi chân trần chạy trốn khỏi nơi đó, suýt chút nữa còn mất luôn đôi chân.” Giọng điệu Sở Lương Âm lạnh lẽo, nhớ tới năm đó nhìn thấy bộ dạng của Đỗ Ý Lăng, oán khí trong lòng nàng lại dâng lên.

Nguyệt Ly Phong không có hành động gì, ánh mắt lạnh đạm nói, “Bây giờ không phải rất khỏe mạnh sao? Nếu không có ta, cũng đâu tới lượt cô làm chuyện tốt, cho nên, cô phải cảm ơn ta mới phải.” Nụ cười ấm áp như gió, nhưng vẫn hiện ra vài phần tà ý.

Sở Lương Âm nhất thời không nói gì, quay đầu nhíu mày nhìn Nguyệt Ly Phong, “Nguyệt Ly Phong. Nói thật nếu ngươi cứ để lộ mặt thật của mình đi, bà đây còn nhìn ngươi thuận mắt. Rõ ràng là một con sói, lại thích giả vờ làm một con cừu, ngươi không cảm thấy rất tẻ nhạt à?” Nàng nói xong liền phất tay áo sãi bước đi nhanh hơn, Nguyệt Ly Phong châm chọc nhìn bóng lưng nàng, ánh mắt khiến người ta khó hiểu, ánh nắng chói chan thế nhưng chiếu đến phương hướng này lại có chút ũ rũ không thôi.

“Hoành Hạ, thất sư thúc, cuối cùng các người đã trở về.” Bốn chiếc xe ngựa đợi ở đây đã hai ngày, nhìn thấy bọn họ quay lại, Nhĩ Tương là người đầu tiên chạy tới, nhìn thấy Đỗ Ý Lăng ở phía sau đuổi theo Hoành Hạ có hơi sửng sốt một chút, làm sao nhìn người này quen quen thế nhỉ?

Đỗ Ý Lăng nhìn thấy bộ dạng khả ái của Nhĩ Tương cũng không có thiện cảm, hừ nhẹ một tiếng, để hai tay trước ngực, bày ra bộ dạng đại tỷ hỏi, “Thế nào, không nhận ra ta à?”

Nhĩ Tương ngớ người ra một lúc, sau đó như bừng tỉnh, “A a a, cô là Đỗ tiểu thư?” Hắn biết, nhưng mà từ sau khi nàng mất tích, công tử cũng không đi tìm nữa.

Đỗ Ý Lăng híp mắt hừ lạnh, “Coi như ngươi thức thời, hừ.”

“Công tử, người đã trở lại. Có khát nước không? Có đói bụng không?” Nhĩ Tương nóng nảy đưa nước cho Nguyệt Ly Phong, Hoành Hạ nóng nảy tự mình rót nước uống, cho tới bây giờ hắn cũng không nghĩ uống nước có thể ngon đến như thế, vừa uống một ngụm nước cả thế giới như được sống lại.

“À, Thất sư thúc, nước đây.” Nhĩ Tương rót một chén nước, vừa cung kính vừa sợ sệt đưa cho Sở Lương Âm.

Đỗ Ý Lăng nhìn bộ dạng thận trọng của Nhĩ Tương, cảm thấy rất tức cười, nhưng nghĩ Sở Lương Âm rất uy phong, tất cả mọi người đều sợ tỷ ấy, sau này nàng cũng phải như vậy, phải để mọi người vừa thấy nàng liền sợ hãi, không ai dám bắt nạt nàng nữa.

Ninh Chiêu Nhiên, Tiêu Vũ Nặc và Mạc Thành Hiêu đi tới, tất cả đều có người hầu riêng chạy tới hầu hạ. Ninh Chiêu Nhiên lúc đói bụng rất xấu tính, người đánh xe trẻ tuổi nhanh chóng đưa thức ăn và nước uống cho nàng, cũng không quên đưa một phần cho Sở Lương Âm. Sở Lương Âm giống như đại gia tự nhiên cầm lấy, thuận tiện chia một phần cho Đỗ Ý Lăng.

Đỗ Ý Lăng cầm miếng bánh ngọt ăn, cảm thấy đây chính là món ăn ngon nhất trên đời, nhưng vẫn thu liễm, nháy mắt bắt đầu quan sát đám người này, nhìn tới nhìn lui cũng không thấy ai vừa mắt. Nguyệt Ly Phong dọa người, tốt nhất vẫn là Sở Lương Âm.

“Trời đã tối, Tiêu công tử, Mạc nhị công tử, mời hai vị đem đoạn kiếm và lời Kiếm Thánh nói trở về Lan Châu trình báo. Hi vọng hai vị nói đúng sự thật, không thêm mắm thêm muối vào.” Sở Lương Âm nhạt nhẽo nói.

Tiêu Vũ Nặc nhún nhún vai, vén một góc áo bào nhảy lên xe ngựa, hắn trông có vẻ rất mệt mỏi.

“Sở nữ hiệp không cần phải lo lắng, mọi người sẽ không ăn lung tung.” Mạc Thành Hiêu nhìn Sở Lương Âm, sắc mặt lạnh lùng, lời nói mang theo ý tứ khác.

Bất quá lúc này Sở Lương Âm cũng chẳng có tâm trạng để ý đến phản ứng của hắn, hừ một tiếng liền xoay người nhảy lên xe ngựa Ninh Chiêu Nhiên, Đỗ Ý Lăng đi theo sau lưng, Hoành Hạ và Nhĩ Tương liếc mắt nhìn nhau, bọn họ không biết kế tiếp sẽ đi đến nơi nào, rõ ràng, Sở Lương Âm sẽ không quay lại Lan Châu. Nhưng mà hai người bọn họ biết Nguyệt Ly Phong sẽ đi tìm Vân Liệt Triệu, không lẽ lần này lại định đi cùng với Sở Lương Âm.

“Sở Lương Âm, lại đây.” Ninh Chiêu Nhiên đem tờ giấy đưa cho Sở Lương Âm, vừa nhận lấy đọc thử, sắc mặt đại biến.

“Có chuyện gì vậy?” Nguyệt Ly Phong bước đến, nhìn sắc mặt Sở Lương Âm cũng biết đã có chuyện xảy ra.

Mạc Thành Hiêu ở bên kia cũng nhìn sang, không biết bọn họ nhận được tin tức gì.

Sở Lương Âm cầm tờ giấy kia một lúc lâu, sau đó nặng nề hít một hơi thật sâu, đem tờ giấy đưa cho Nguyệt Ly Phong, “Ngươi xem đi.”

Nguyệt Ly Phong tiếp nhận tời giấy, đọc sơ qua một lược, ánh mắt cũng thay đổi, “Lại có chuyện này.”

“Đúng vậy, xem ra tên hung thủ này đã nổi lên mặt nước rồi. Hơn nữa khẩu khí cũng lớn thật, không những giết chết người nhà mình còn làm bị thương người của chúng ta, bản tiểu thư phải đòi lại món nợ này.” Ánh mắt Ninh Chiêu Nhiên hiện ra ngoan độc, đây là điều bọn họ không ngờ tới.

“Kim thiền thoát xác(*), kế sách này đúng là rất hay. Nhưng mà người táng tận lương tâm như thế bà đây mới gặp lần đầu.” Đỗ Ý Lăng kéo tay Sở Lương Âm, nhìn sắc mặt bọn họ thay đổi, nàng cũng có mấy phần bất an.

(*) Kim thiền thoát xác: Ve sầu lột xác, sử dụng bộ dạng mới để làm quân địch bất ngờ trở tay không kịp. Điển cố liên quan: Trong chiến tranh chống Nguyên năm 1286, quân Trần trong khi triệt thoái đã cho thuyền rồng giả chèo ra biển để dụ quân giặc đuổi theo, trong khi đó vua Trần xuôi vào Nam tập hợp binh lực phản công.

“Nếu hung thủ thật sự là y, như vậy cũng rất khó đối phó. Chỉ biết hung thủ là y, còn tung tích hiện tại ở đâu vẫn là một ẩn số.” Nguyệt Ly Phong cũng bất ngờ, hắn không nghĩ chuyện này là do tự người trong nhà ra tay.

“Ta mặc kệ hắn ở chỗ nào, khó đối phó ta cũng không quản, ta chỉ muốn biết y đã mang Vân Liệt Triệu đi đâu? Bắt làm con tin sao?” Sở Lương Âm nhíu mày, nàng chưa thấy người nào tàn nhẫn như vậy.

“Đừng nói nữa, hay là đi tìm ca ca ta đi. Tin tức này do huynh ấy truyền tới, chúng ta cứ đến bàn bạc với huynh ấy.” Ninh Chiêu Nhiên đề nghị.

“Hắn ở đâu?” Trên thư cũng không nói hiện tại Ninh Tùy Phong ở chỗ nào, nhưng mà đã hơn một ngày, hắn còn tra được cái gì nữa đây.

Ninh Chiêu Nhiên nhún nhún vai, “Ra khỏi Vụ Sơn đi rồi tính, bây giờ cô hỏi ta, ta cũng không biết.”

Sở Lương Âm gật đầu một cái, sau đó đi lên xe ngựa Ninh Chiêu Nhiên, Đỗ Ý Lăng cũng lên theo, Ninh Chiêu Nhiên có chút không vui, nhưng cũng chẳng nói gì.

Nguyệt Ly Phong xoay người trở lại xe ngựa của mình, Hoành Hạ và Nhĩ Tương như lọt vào trong sương mù, nhưng cái gì nên làm thì làm, chỉ có điều bây giờ, hình như bọn họ phải đi theo Sở Lương Âm rồi, haizz.

Lên xe ngựa, Đỗ Ý Lăng liền ngồi bên cạnh Sở Lương Âm, Ninh Chiêu Nhiên ngồi đối diện, vừa ăn vừa uống, từ nhỏ đến lớn nàng cũng chưa từng nhịn đói lâu như vậy, đây là lần đầu tiên. Cảm giác đói bụng thật sự rất đáng sợ.

Đỗ Ý Lăng nhìn Ninh Chiêu Nhiên, khẽ nhướng mày, gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy khinh bỉ. Đứa bé này còn nhỏ nhưng tâm cao khí ngạo (ý chỉ kiêu ngạo thường nói về tính cách của những con người có tài), ánh mắt nhìn người cũng rất cay nghiệt, Ninh Chiêu Nhiên so với nàng cũng chẳng là gì.

“Mộ Dung Tử Tề? Người này không phải rất bình thường sao, gặp qua một lần cũng không thấy có vấn đề.” Sở Lương Âm nhớ lại trước đây từng gặp Mộ Dung Tử Tề, nàng cũng không có ấn tượng gì nhiều, thoạt nhìn y rất tầm thường không có tính cách gì nổi bật, quả thực còn tưởng y không phải là một trong ba vị công tử của Mộ Dung phủ.

“Ta cũng vậy, thấy y bình thường hơn cả bình thường.” Ninh Chiêu Nhiên cũng thấy khó tin, là y sao? Chẳng qua thi thể kia là giả, nói vậy việc này là do y làm rồi.

“Gia Cát cũng ở Lan Châu, không biết hắn có phát hiện thi thể Mộ Dung Tử Tề là giả hay không.” Tin tức này là do Ninh Tùy Phong truyền tới, thi thể Mộ Dung Tử Tề có vấn đề cũng là do hắn điều tra ra, Gia Cát Vô Phạm luôn ở Lan Châu, còn có ý định đưa tiễn một nhà Mộ Dung phủ từ già đến trẻ mấy trăm miệng người một đoạn đường, chẳng biết hắn có chú ý tới những điều kỳ quặc không.

“Chắc cũng không biết.” Ninh Chiêu Nhiên rũ mắt, che giấu thần sắc nơi đáy mắt, trong lúc bất chợt chẳng hiểu sao, thức ăn trong miệng mất hết tư vị.

“Mộ Dung gia? Muội nhớ mấy năm trước phụ thân có dẫn muội đến Mộ Dung gia.” Đỗ Ý Lăng đột nhiên nói.

“Muội từng đến đó sao? Vậy có nhớ điều gì không?” Sở Lương Âm khoát tay lên vai nàng hỏi.

Đỗ Ý Lăng híp mắt, cẩn thận nghĩ lại, say đó như nhớ ra được điều gì, hai mắt sáng ngời, “Thân thể Đại công tử không được tốt lắm, nhưng mà Tam đệ của hắn cũng có bệnh.” Đỗ Ý Lăng rất nghiêm túc ngẩng đầu nhìn Sở Lương Âm, nàng tuyệt đối không nhớ nhầm được.

“Mộ Dung Tử Tề có bệnh? Bệnh gì?” Mọi người đều biết Đại công tử Mộ Dung gia trời sinh ốm yếu, nhưng lại không biết Mộ Dung Tử Tề có bệnh?

Đỗ Ý Lăng lắc đầu, “Muội không biết, ngược lại muội nhớ rõ đêm hôm đó Mộ Dung bá bá rất tức giận, hạ nhân nhà bọn họ rất lo sợ, phụ thân luôn ở bên muội, không cho muội ra ngoài chơi một mình.” Vừa nhắc đến phụ thân, Đỗ Ý Lăng thở dài, sắc mặt ảm đạm hẳn đi.

“Nghiêm trọng vậy sao?” Sở Lương Âm và Ninh Chiêu Nhiên nhìn nhau, các nàng cũng chưa từng nghe chuyện này có xảy ra ở Mộ Dung gia.

“Ừm, muội nhớ không sai đâu.” Đỗ Ý Lăng khẳng định.

“Tìm ca ca của cô, bảo hắn ta điều tra thử xem.” Bản lĩnh điều tra tin tức của Ninh Tùy Phong cực kỳ lợi hại, chuyện thế này phải làm phiền hắn rồi.

Ninh Chiêu Nhiên nhíu mày, sau đó cười giảo quyệt nói, “Hay cô nói chuyện với huynh ấy đi. Trong thời gian này có nhiều chuyện như vậy, hại bản tiểu thư quên luôn chuyện của các người.” Nàng vẫn không buông tha ý định làm mai Sở Lương Âm cho Ninh Tùy Phong.

Sở Lương Âm hừ lạnh một tiếng, “Cô nhàm chán tới trình độ cao nhất rồi đấy.”

“Việc này không nhàm chán, ta là vì chung thân đại sự của huynh ta, bản tiểu thư cực khổ bao nhiêu cũng cam tâm tình nguyện.” Cái này gọi là phù sa không chảy ra ruộng ngoài.

Đỗ Ý Lăng ngồi đằng kia, bộ dạng cực kỳ xem thường Ninh Chiêu Nhiên, “Trên đời này người xứng đôi với Sở tỷ tỷ cũng chỉ có hoàng đế, huynh cô là ai? Có lợi hại hơn hoàng đế không?”

“Tiểu nha đầu, không được ăn nói lung tung, nếu để huynh ấy nghe được, huynh ấy chắc chắn sẽ dùng một tay bóp chết người.” Sắc mặt Ninh Chiêu Nhiên ngoan độc, cố tình hù dọa Đỗ Ý Lăng.

“Hừ, vậy thử xem rồi biết.” Nàng ngược lại không chút sợ hãi, trái lại hiện tại nàng đang cần tìm người luyện tập một chút đây.

Mặt trời ngả về tây, bóng đêm dần dần bao phủ nơi nơi, bốn chiếc xe ngựa khoan thai rời khỏi Vụ Sơn. Trong đêm con đường Vụ Sơn trở nên rộng hơn, bầu trời trên đầu như thu nhỏ lại.

Hoành Hạ đánh xe đi theo sau xe ngựa Tiêu Vũ Nặc, xe ngựa Tiêu Vũ Nặc vẫn còn đốt đèn. Gió khẽ đung đưa khiến rèm xe tung lên, có thể thấy ánh sáng bên trong. Vừa nhìn Hoành Hạ đã không khỏi bĩu môi, lần đầu tiên có người ý tứ hơn cả công tử.

Trong xe ngựa, Nguyệt Ly Phong nhắm mắt lại ngồi một bên, Nhĩ Tương ngồi đối diện hắn, tuy trong xe ngựa tối thui, nhưng hắn vẫn có thể mắt rõ gương mặt Nguyệt Ly Phong.

Đối với sự xuất hiện của Đỗ Ý Lăng, Nhĩ Tương cũng rất bất ngờ, mấy năm trước, nàng đột nhiên mất tích, khi đó bọn họ còn ở phương bắc Đại Tề, tuyết rơi rất nhiều. Bọn họ tìm nàng rất lâu cũng không thấy, cứ tưởng nàng đã mất mạng.

“Công tử, Đỗ tiểu thư và Thất sư thúc có quan hệ như thế nào vậy? Sao các nàng có vẻ thân quen thế?” Cuối cùng Nhĩ Tương không nhịn được nên hỏi.

“Không biết.” Tuy Nguyệt Ly Phong nhắm mắt, nhưng không ngủ, chẳng qua chỉ nghỉ ngơi thôi, lời Nhĩ Tương hỏi hắn đều nghe rõ.

“Công tử có hỏi năm đó Đỗ tiểu thư đã đi đâu không? Sao lại đi tới Song Khuyết?” Nhĩ Tương cảm thấy việc này ắt hẳn có liên quan đến Sở Lương Âm, nhưng mà liên quan thế nào thì hắn không rõ lắm.

“Không biết.” Câu trả lời của hắn vẫn ngắn gọn như trước, Nhĩ Tương âm thầm thở dài, biết rõ ở chỗ này hỏi cái gì cũng không tiện.

Bất quá, năm đó công tử nhặt Đỗ Ý Lăng từ bên ngoài trở về rất nha, Đỗ Ý Lăng rất ngoan ngoãn nghe lời, mặc dù tính tình hơi tiểu thư, nhưng bị ăn khổ nhiều như vậy, rất đáng thương. Chẳng hiểu sao nàng đột nhiên mất tích, hơn nữa còn đi rất vội vàng, ngay cả giày cũng không mang, khi đó bên ngoài tuyết dày ba thước, trời đông lạnh lẽo, thật sự không biết rốt cuộc là vì sao.

Xe ngựa nối đuôi nhau, đi đến một trấn nhỏ gần Vụ Sơn, trong trấn có vài khách điếm, ngày thường có không ít người lui tới.

Một nhóm bốn chiếc xe ngựa dừng lại trước cửa một khách điếm, không giống như ở Vụ Sơn, những người nổi tiếng tới đây, nếu không phải mang theo nhiều người, có lẽ chẳng ai nhận ra bọn họ là ai.

Ba người Ninh Chiêu Nhiên, Sở Lương Âm và Đỗ Ý Lăng nhận hai giang phòng, Đỗ Ý Lan tự nhiên đi theo Sở Lương Âm, Ninh Chiêu Nhiên nhìn nàng giống như cái đuôi bám người, hết sức chướng mắt.

“Ây ôi, cuối cùng cũng thấy được cái giường bình thường.” Vừa vào phòng Đỗ Ý Lăng lập tức nhào đến bên giường lớn, cả người như dán chặc vào giường vậy.

Sở Lương Âm nhìn nàng không khỏi phì thường, đáng lẽ gương mặt lạnh lùng cứng nhắc bởi vì việc này mà nụ cười hòa nhã đi mấy phần, “Muốn ngủ sao? Sẽ để muội ngủ đủ giấc nhưng trước hết nên đi rửa mặt cái đã.” Buông kiếm, nàng lấy tờ giấy bên hông ra, ngồi một mình bắt đầu nghiên cứu.

Đỗ Ý Lăng từ trên giường nhảy xuống, đi đến bên cạnh Sở Lương Âm, nhìn tờ giấy trên tay nàng, hơi bĩu môi, ngồi đặt mông ngồi xuống, một tay chống cằm nói: “Sở tỷ tỷ cũng không cần phải gấp gáp như vậy. Võ công tỷ cao cường như vậy, Lục sư ca ắt hẳn cũng không kém, tỷ đừng lo lắng.” Mặc dù nàng từ trên núi xuống bắt đầu phiêu bạc giang hồ, nhưng lúc này lại hệt như người bạn tri kỷ nhỏ, an ủi Sở Lương Âm.

Sở Lương Âm nghiêng đầu nhìn nàng cười cười, “Muội lớn rồi, người tốt hay người xấu chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra, tỷ cũng không cần lo lắng sau này muội bị người ta bắt nạt. Nhưng mà, mai này nói chuyện vẫn phải chú ý chừng mực, cho dù muội vô tâm, nhưng người nghe nhất định để tâm. Lỡ họ giở trò sau lưng, muội cũng trở tay không kịp, đến lúc đó thua thiệt là bản thân.” Sở Lương Âm giống như trưởng bối dạy dỗ nàng. Đỗ Ý Lăng hết sức nghiêm túc lắng nghe.

“Muội đương nhiên sáng mắt sáng lòng, chỉ là năm đó không nhìn ra ý xấu của tên họ Nguyệt kia.” Nói đến đây, nàng có hơi hoảng sợ, nhìn vật gia truyền trên cổ tay, khi ấy phụ thân liên tục đeo trên tay. Sau khi trong nhà gặp chuyện, ông đã vội vàng đem nó đeo lên cổ tay nàng, nhưng nàng cũng không dùng đến. Không có người thân nàng biến thành một tên khất cái lang thang đầu đường xó chợ. Thế nhưng có một ngày nàng được một vị công tử có nụ cười ấm áp cứu, nàng tưởng đã gặp được người lương thiện, ông trời có mắt sẽ không để nàng chết. Nàng vô cùng cảm kích, quyết định sau này sẽ không sống cuộc sống của một tiểu thư nữa, chỉ cần ở bên cạnh công tử ấm áp kia là được.

Thế nhưng sau này nàng mới phát hiện, công tử đó là dạng người ‘mặt người dạ thú’, thu nhận nàng không phải bởi vì thương xót nàng, mà bởi vì trên người nàng có vật gia truyền. Nàng còn nhớ rõ khi vụng trộm nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của công tử kia, nàng đã bất giác nổi hết da gà.

Nghĩ đến chuyện trước kia, Đỗ Ý Lăng không kiềm chế phải ôm chặc hai tay, trong đôi mắt to đều là hoảng sợ.

Sở Lương Âm nhìn nàng, bỗng dưng nhíu mày, đưa tay vỗ lên vai nàng, “Không có chuyện gì, đừng sợ, sau này sẽ không xảy ra chuyện như thế nữa.”

“Sở tỷ tỷ, muội vẫn chưa nói cảm ơn tỷ, nếu không có tỷ, muội đã sớm chết.” Nếu như năm đó không phải Sở Lương Âm nhặt nàng từ trong tuyết trở về, có lẽ nàng đã sớm về gặp ông bà.

“Nếu muốn báo đáp tỷ, vậy phải sống thật tốt.” Sở Lương Âm cong môi cười, hoàn toàn khác xa với hình tượng ngày thường.

“Muội đương nhiên sống tốt rồi. Hừ, tuy rằng muội vẫn cảm thấy hắn rất đáng sợ, nhưng muội cũng tự biết bản thân, phải cách xa hắn càng xa càng tốt. Nhưng mà thù này không báo trong lòng muội không dễ chịu tý nào, cho nên, muội phải ra tay với kẻ khác.” Trong đầu chợt nhớ đến Hoành Hạ và Nhĩ Tương, chủ tử độc ác không ai bằng, hạ nhân cũng không hơn là bao. Đặc biệt là cái tên Hoành Hạ kia, nhớ năm đó Nguyệt Ly Phong nhặt nàng về, vẻ mặt Hoành Hạ rõ ràng là ghét bỏ, hừ hừ.

“Đừng đi gây sự lung tung, ngày mai tỷ định đi đến Tương Châu, muội phải đi với ta. Báo thù là chuyện nhỏ, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, bây giờ muội vẫn còn non lắm, đợi khi nào muội cứng cáp, muốn báo thù thế nào cũng được.” Một lần nữa cúi đầu nhìn mảnh giấy trong tay, trên tờ giấy liệt kê tất cả manh mối từ lúc Vân Liệt Triệu mất tích cho đến bây giờ. Nguyệt Ly Phong, Mạc Thiên Tuyệt và Ninh Tùy Phong ba người này điều tra đều có một điểm chung đó là, lần cuối cùng hung thủ xuất hiện là ở làng chài ven cạnh Tương Châu Lam Hải, cho nên, chuyến đi này nàng nhất định phải đi.

“Đi chứ, muội xuống núi tất nhiên phải đi theo tỷ rồi. Tỷ gấp gáp tìm Lục sư ca, muội nhất định giúp tỷ.” Đỗ Ý Lăng nói, vỗ vỗ lên tay Sở Lương Âm, làm ra vẻ người lớn, nhưng mà vẫn không thành thục lắm.

“Được rồi, mau rửa mặt đi ngủ.” Sở Lương Âm bật cười, dường như nàng cũng không phát hiện hôm nay nàng cười rất nhiều lần.

“Tiểu thư, giáo chủ có nói việc này không cần cô nhúng tay vào, ngài còn nói không muốn cô với Sở nữ hiệp đi đến Tương Châu.” Trong này sát vách bên kia, người thiếu niên đánh xe đứng ở bên mép giường, thận trọng báo cáo.

Ninh Chiêu Nhiên ngồi bên giường, hai chân tréo nguẩy, trong tay cầm đồ ăn vặt, nghe người thiếu niên kia nói một câu, cũng vờ như không biết.

“Tiểu thư, cô có nghe không? Giáo chủ không muốn cô tham dự.” Vị thiếu niên kia hết cách, thật ra hắn không biết thế nào, nhưng mà hôm qua bồ câu đưa tin truyền đến mệnh lệnh của giáo chủ, dặn hắn phải giám sát tiểu thư chặt chẽ, hắn không thể không tuân lệnh.

“Được rồi, đừng ồn, ta tự có tính toán.” Ninh Chiêu Nhiên phất tay một cái, linh hoạt suy nghĩ. Ninh Tùy Phong không muốn nàng tham dự việc này, có lẽ hắn biết Mộ Dung Tử Tề không phải là người dễ đối phó, trước kia toàn bộ người trong võ lâm cũng không phát hiện bản lĩnh của Mộ Dung Tử Tề lại lớn đến vậy. Hắn lo lắng nếu nàng tham dự sẽ gặp nguy hiểm, nhưng việc này liên quan đến ma giáo bọn họ, cũng bởi vì bằng hữu, cho nên, về tình hay lý, nàng cũng muốn xen vào.

Vị thiếu niên nghẹn lời, việc hắn cần nói hắn đều đã nói, tính tình Ninh Chiêu Nhiên thế nào, hắn đương nhiên hiểu. Nếu nàng đã quyết định, ai cũng không khuyên được. Ây ôi, sắp bị ánh mắt của giáo chủ trợn nhìn rồi, vừa nghĩ đến đã thấy phát rét.

Bên trong mấy gian phòng cách đó không xa, Hoành Hạ và Nhĩ Tương đứng một bên, Nguyệt Ly Phong mặc trường sam màu trắng ngồi bên cửa sổ, đôi mắt nhỏ hẹp nhìn ra ngoài, không biết hắn đang nhìn gì, hoặc có lẽ chưa từng nhìn gì cả.

“Công tử, Đại công tử và lão gia lại ầm ĩ việc ra riêng, hơn nữa mấy khoản mục của các cửa hàng đều có vấn đề, người có muốn trở về xem thử không?” Việc cần phải xử lý có rất nhiều. Nguyệt gia lại xảy ra chuyện, trước đây thỉnh thoảng công tử còn trở về một chuyến, đám người kia cũng không dám làm chuyện mờ ám. Khoảng thời gian này, công tử bề bộn nhiều việc, Lục sư thúc lại mất tích, đám người kia bắt đầu ngứa tay ngứa chân. Tưởng làm chuyện xấu thì công tử không biết sao, bộ không biết mọi thứ rành rành ra đó à.

Đôi mắt Nguyệt Ly Phong hơi co giật, sau đó quay lại nhìn Hoành Hạ, trong tay hắn là lá thư viết đầy những chuyện đã xảy ra ở Nguyệt gia trong thời gian này.

“Gọi Thiên Uy đi trông coi. Bây giờ tìm Lục sư thúc quan trọng hơn.” Hắn nói, giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng trong lời nói có vài phần lạnh nhạt.

“Vâng. Nhưng công tử ơi, chúng ta phải đi cùng với Thất sư thúc sao?” Hoành Hạ có chút không vui, một Thất sư thúc là đủ rồi, hiện tại còn xuất hiện thêm một Đỗ Ý Lăng nữa, ây ôi.

“Lo lắng sao? Đừng lo, sẽ không đi chung đường đâu.” Hắn cười nhạt, chắc chắn đáp.

“Thật sao?” Hoành Hạ nghe xong hết sức vui vẻ, quay đầu tỏ vẻ thành công với Nhĩ Tương, Nhĩ Tương nhìn hắn một cái, nhún nhún vai, được rồi, xem như được cứu.

“Thiếu gia, ngày mai chúng ta trở về Lan Châu sao? Sau khi trở về người sẽ được ngâm mình trong suối nước nóng, ở đây tắm đơn giản là được rồi, điều kiện cũng không tốt, tắm rửa cũng thấy khó chịu.” Tiêu Vũ Nặc ngâm mình trong thùng nước nhắm mắt lại, người hầu ở phía sau chà lưng cho hắn, một bên làm việc một bên huyên thuyên.

“Ừm, ngươi làm tốt chuyện của mình đi, đừng nói nhiều nữa.” Tiêu Vũ Nặc nhắm mắt lười biếng nói, nước nhiễu tí tách ra bên ngoài.

“Vâng, nhưng người đi hết một ngày rưỡi, ngay cả nước cũng không có uống. Cả người đổ đầy mồ hôi, thối chết được.” Tên người hầu kia ranh mãnh nói, có lẽ do hắn đã quen được Tiêu Vũ Nặc nuông chiều, nên nói chuyện cũng không phân biệt kẻ trên người dưới.

“Ngươi mới thối đấy. Nhưng mà nói thật, chỉ cần có Sở Lương Âm ở đây khẳng định không có ngày nào tốt lành cả, ngày mai bản thiếu trở về Lan Châu. Mấy cô nương Di Hương Uyển ắt hẳn sẽ đợi bản thiếu đến ốm o cả người mất thôi, ây ôi.” Dường như nghĩ đến điều gì, Tiêu Vũ Nặc cười rộ lên lần nữa.

Người hầu bên cạnh một bên chà lưng một bên bày ra vẻ mặt không chịu nổi, “Đúng vậy, ở đây không có mỹ nữ vây quanh, thiếu gia tất nhiên khó chịu.”

“Thế nào? Tên tiểu tử nhà ngươi đang giễu cợt bản thiếu gia à?” Tiêu Vũ Nặc cười nói, đối với người hầu hay đùa giỡn này, hắn cũng không để bụng.

“Nô tài nào dám chứ!” Tên người hầu trả lời, nhưng giọng nói cũng hết sức khả ái.

Tiêu Vũ Nặc khẽ cười, không nói thêm gì nữa.

“Nhị công tử, ngày hôm qua từ lúc tên người hầu ma giáo nhận được thư từ con bồ câu màu hồng đưa tới, hắn đã nôn nóng bất an. Nô tài từng thử nhìn trên tờ giấy viết gì, nhưng không được. Hôm nay các người trở lại, tin tức kia Sở nữ hiệp và Nguyệt công tử đều đọc được, nhưng không cho Nhị công tử xem, đúng là đáng giận mà.” Tên người hầu Mạc phủ vừa pha trà cho Mạc Thành Hiêu vừa oán trách nói.

Mạc Thành Hiêu ngồi ở chỗ kia như tượng, cả người không nhúc nhích, nếu không phải còn hô hấp, người ta còn tưởng hắn đã chết. Nghe người hầu nói xong, Mạc Thành Hiêu cũng không có phản ứng nhiều lắm. “Tin tức của ma giáo không liên quan đến chúng ta. Đừng đi thăm dò, tránh cho người khác xem thường.” Trong đầu nghĩ tới vẻ mặt châm chọc của Sở Lương Âm, gương mặt không khỏi lạnh lẽo thêm mấy phần.

“Cũng không thể nói như vậy được, lấy tư cách là gia tộc đứng đầu trong võ lâm, chúng ta có lý do để hiểu rõ các môn phái, các gia tộc trong tay. Nhị công tử, người không được minh chủ xem trọng, vậy phải kiên trì nỗ lực mới đúng.” Tên người hầu này thoạt nhìn rất có địa vị, có một số việc nhìn thấy rõ ràng, lời nói càng giống như một người cố vấn.

Mạc Thành Hiêu ngước mắt nhìn tên người hầu kia, bất mãn nói, “Đừng nói nữa, ta tự có tính toán.”

“Vâng, Nhị công tử.” Tên người hầu liếc mắt nhìn sắc mặt Mạc Thành Hiêu một cái, sau đó thức thời câm miệng lại.

Một đêm cứ thế trôi qua, đợi đến khi mặt trời vừa mới ló dạng sau chân trời, Hoành Hạ và Nhĩ Tương nhanh chóng rời giường, định chuẩn bị bữa ăn sáng cho Nguyệt Ly Phong, nhưng lúc đi ngang qua phòng Ninh Chiêu Nhiên lại phát hiện cửa phòng mở lớn, bên trong không một bóng người.

Hoành Hạ và Nhĩ Tương liếc nhìn nhau một cái, sau đó đi ngang qua phòng Sở Lương Âm, phát hiện căn phòng của nàng cũng mở lớn cửa, bên trong không có ai, Sở Lương Âm và Đỗ Ý Lăng đều không thấy.

“Nhanh đi nói cho công tử biết.” Hoành Hạ đẩy Nhĩ Tương một cái. Nhĩ Tương gật đầu xoay người chạy nhanh về phòng Nguyệt Ly Phong.

Hoành Hạ sờ cằm suy đoán, thảo nào tối hôm qua công tử nói không cần lo lắng, hóa ra Thất sư thúc và Ninh tiểu thư đã sớm đi trước một bước.

Mặt trời nhảy ra khỏi đỉnh núi, đem cả một vùng bao phủ một lớp vàng kim, một chiếc xe ngựa phi nhanh như bay, roi da trên tay người đánh xe không ngừng dừng lại, giống như được gắn thêm đôi cánh vậy.

Trong xe ngựa, hai tay Đỗ Ý Lăng nắm chặt cửa sổ xe, cái mông nhấc ra khỏi mặt ghế ngồi, xe này chạy như điên vậy, hại mông nàng muốn nở hoa luôn.

Ninh Chiêu Nhiên ngáp liên tục, sáng sớm bị Sở Lương Âm kéo dậy, căn bản không được ngủ ngon.

“Từ Vụ Sơn đến Tương Châu cũng phải mất hai ba ngày, đại tỷ à, ta nói cô không cần phải liều mạng như vậy chứ.” Đối diện với sắc mặt căng thẳng của Sở Lương Âm, mặc dù trông rất trấn tĩnh, nhưng Ninh Chiêu Nhiên liếc mắt vẫn có thể thấy rõ nàng đang rất nôn nóng.

“Sao không thể gấp được chứ, hôm qua Hạnh nhi đã nói chuyện của Mộ Dung Tử Tề, tuy muội ấy không nhớ rõ lắm, nhưng tối qua ta thử phân tích một chút, ta nghĩ Mộ Dung Tử Tề bị phân liệt nhân cách.” Đêm qua Sở Lương Âm đã suy nghĩ rất lâu, mặc dù Đỗ Ý Lăng nói không rõ ràng lắm, nhưng dựa theo những gì nàng phân tích, Mộ Dung Tử Tề tuyệt đối là người phân liệt nhân cách.

“Phân liệt nhân cách là gì?” Ninh Chiêu Nhiên như lọt vào trong sương mù, hoàn toàn không hiểu những gì Sở Lương Âm đang nói.

Sở Lương Âm nhíu mày, “Nói một cách đơn giản, là trong thân thể một người có hai người.”

“Hả? Vậy không phải là trúng tà sao?” Ninh Chiêu Nhiên mở to hai mắt.

Đỗ Ý Lăng hừ một tiếng, “Sở tỷ tỷ nói phân liệt nhân cách chứ không phải trúng tà.” Tuy rằng nàng không hiểu phân liệt nhân cách là gì, nhưng nghe thế nào cũng thấy kiến thức này rất cao siêu, tuyệt đối chẳng phải là trúng tà đơn giản như vậy.

“Nói như vậy, ta đã thấy một Mộ Dung Tử Tề rất bình thường. Ở Mộ Dung gia, y là một kẻ tầm thường, không có chí tiến thủ, hơn nữa bất luận là nhân vật có tiếng trên giang hồ hay thanh niên tài giỏi, chẳng ai quen biết y cả. Đối với việc tồn tại của y ở Mộ Dung gia, có thể nói là có cũng được không có cũng được. Có lẽ y bị áp lực, cũng có thể là do bên ngoài tạo áp lực cho y, vì vậy đưa tới việc y xuất hiện nhân cách thứ hai. Thường thì nhân cách thứ hai sẽ hoàn toàn tương phản với tính cách của y, giống như tính cách y rất ôn hòa nghiêm túc, như vậy nhân cách thứ hai sẽ là một người nóng nẩy khoe khang. Thích thể hiện bản thân, thích ngự trị những kẻ khác, thậm chí là vô cùng tàn nhẫn.”

“Phiền toái đến vậy sao? Nếu quả thực như vậy, Mộ Dung Tử Tề giết chết một nhà lớn bé, nói cách khác là do nhân cách thứ hai độc ác tàn nhẫn của y gây nên?” Ninh Chiêu Nhiên nghe qua có hiểu đôi chút, nhưng vẫn còn rất mơ hồ.

Sở Lương Âm gật đầu, “Hạnh nhi có nói, lúc phụ thân mang nàng đến Mộ Dung phủ, có nghe hạ nhân nói Tam thiếu gia lại giết người gì gì đó. Cho nên, ta đoán, Mộ Dung Tử Tề quả thực bị phân liệt nhân cách.”

“Vậy y có thể kiểm soát bản thân được không? Nếu như y không khống chế được, vậy Lục sư ca của Sở tỷ tỷ không phải gặp phiền phức sao?” Đỗ Ý Lăng cũng vì nàng lo lắng suy nghĩ.

“Ta không biết, người bị phân liệt nhân cách, có thể biết nhân cách thứ hai của mình cũng có thể không. Nhưng nhân cách thứ hai lại biết. Nếu như người đo nhu nhược, vậy nhân cách thứ hai sẽ cho rằng nhân cách thứ nhân nhu nhược vô năng, nhưng nếu nhân cách thứ hai yếu thì dù làm gì cũng bị nhân cách thứ nhất ngăn cản.” Nàng nói tiếp, thế nhưng hai người nghe thì hoàn toàn không hiểu. Chỉ biết chắc vấn đề này rất phức tạp, không dễ dàng giải quyết như các nàng tưởng.

Sở Lương Âm giương mắt, đột nhiên thấy vẻ mặt mờ tịt của Ninh Chiêu Nhiên và Đỗ Ý Lăng, mới ý thức được lời nàng nói hai người bọn họ có thể không hiểu. Nhún nhún vai nói, “Thôi quên đi, nghe không hiểu chẳng sao, ta biết là được rồi.” Nàng còn nhớ rõ, người bị phân liệt nhân cách sẽ thay đổi theo tính cách. Võ công Mộ Dung Tử Tề bình thường, thế nhưng dựa theo vết tích y gây ra ở Mộ Dung phủ, cộng thêm đoạn kiếm kia, nàng phỏng đoán nhân cách thứ hai của Mộ Dung Tử Tề nhất định có võ công rất cao cường. Quan trọng nhất là thủ đoạn độc ác, hạ thủ không lưu tình.

Cứ như vậy, nàng liền lo lắng cho Vân Liệt Triệu. Tên kia thích nhất là tìm người ta so tài, vừa nhìn thấy Mộ Dung Tử Tề, hắn nhất định sẽ muốn tỷ thí, nhưng hắn là loại người phải làm mới chịu dừng, nàng thật lo hắn gặp chuyện không may.

“Xem ra ta phải cho ca ca ta biết, cô cũng nói việc này rất phiền phức, như vậy dặn huynh ấy cẩn thận mới được.” Ninh Chiêu Nhiên thò tay vén rèm xe lên, bảo người thiếu niên đánh xe mang giấy và bút đến.

Nhưng mà đến lúc cầm giấy bút lại không biết viết thế nào, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Sở Lương Âm, dứt khoát đẩy giấy bút đưa cho nàng nói, “Viết đi, ca ca hiểu là được, nãy giờ cô nói gì ta cũng không biết.”

Sở Lương Âm trợn mắt một cái, chẳng qua chỉ là nhắc nhở một chút, nhưng mà nhắc nhở thế nào đây? Không lẽ nói với hắn tên kia bị phân liệt nhân cách? Hừ chắc chắn lão Đại đọc xong cũng không hiểu.

Bỗng nhiên, trong đầu nàng lóe sáng, sau đó cười một tiếng, cây bút trong tay khẽ động, vẽ một chữ như nước chảy mây trôi, nếu Ninh Tùy Phong đủ thông minh sẽ hiểu ra thôi.