Xuân Ấm

Chương 1: Thời gian chảy ngược




“Ngày mai về hãy bình tĩnh nói chuyện với Dịch Trạch, đừng có tùy hứng giống trẻ con như thế.”

Giọng nói ấm áp của mẹ vang lên bên tai Lý Nguyễn, đôi tay đang rửa bát của cô khẽ khựng lại, cô cúi đầu làm mái tóc đen nhánh che khuất hơn nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra sống mũi cao thẳng.

“Mẹ, chúng con không cãi nhau.”

Cô nhỏ giọng, âm thanh hơi khàn khàn.

“Con là do mẹ sinh, mẹ còn không biết tính tình của con sao?” Nguyễn Mẫn bất đắc dĩ liếc nhìn con gái, “Nếu không phải cãi nhau, con sẽ một mình chạy về nhà sao? Lần trước gọi điện thoại, còn nói tiết thanh minh cùng nhau trở về.”

Trong lòng Lý Nguyễn khẽ thở dài, cô ngẩng đầu nhìn bãi cỏ ngoài cửa sổ phòng bếp, giọng nói dù sa sút nhưng cực kỳ bình tĩnh.

“Mẹ, thực sự chúng con không có cãi nhau.”

Sau này có lẽ cũng sẽ không ầm ĩ…

Thực ra, nửa năm qua, cô và Đỗ Dịch Trạch chưa từng cãi nhau. Đối với cô mà nói, từ khi còn là thiếu nữ thì Đỗ Dịch Trạch chính là người cầu mà không được, bây giờ chính thức đến với nhau, tất nhiên cô sẽ chiều theo ý anh ta mọi lúc mọi nơi, làm gì có chuyện làm cao với anh ta…

“Được rồi, mẹ cũng không nói nữa, chỉ cần con sống tốt là được.” Nguyễn Mẫn dừng một lúc rồi mới nói tiếp, “Mấy ngày trước, dì Đỗ có nhắc với mẹ, đợi hai đứa con trở về sẽ thương lượng chuyện kết hôn.”

“Mẹ, việc này để sau hãy nói.” Lý Nguyễn lại cúi đầu xuống, lông mi thật dài che khuất ánh mắt.

“Con cũng không còn nhỏ nữa, vất vả lắm hai đứa mới ở bên nhau, con nên biết quý trọng… ” Nguyễn Mẫn nhớ tới khuôn mặt tươi cười trong nửa năm qua so với vẻ buồn bã trước đây của con gái, tuy trong lòng còn chút khó chịu, thế nhưng giống như lời con gái nói, bà không thể không thừa nhận người có thể làm con bé thực sự hạnh phúc có lẽ chỉ có mỗi Đỗ Dịch Trạch.

Mặc dù, vợ chồng bà không hài lòng Đỗ Dịch Trạch khiến cho con gái đau lòng nhiều năm như vậy, nhưng chỉ cần con gái vui vẻ, người làm cha mẹ như ông bà cũng không quá quan trọng.

“Mẹ, con biết…” Lý Nguyễn cảm thấy cổ họng nghẹn lại, không dám nói tiếp nữa.

Kỳ thực cô biết người mình cần xin lỗi nhất chính là cha mẹ… Thấy con gái đau lòng, sợ là trong lòng cha mẹ lại càng đau hơn.

Nhưng cuối cùng, cô vẫn khiến cha mẹ phải lo lắng…

Mà lần này, có lẽ cha mẹ cũng sẽ thất vọng, nhưng thất vọng một lúc còn tốt hơn là đau cả đời…

Lý Nguyễn cúi đầu nhìn thư từ chức trên tay, trong lòng chợt trở nên hoảng hốt.

Cô điền tất cả nguyện vọng đại học đều là khối ngành tài chính, chỉ vì chuyên ngành của Đỗ Dịch Trạch là thương mại quốc tế. Từ khi cô bắt đầu biết yêu, tất cả ánh mắt và tâm tư đều xoay quanh Đỗ Dịch Trạch. Ngay cả chọn chuyên ngành đại học cũng là để giúp đỡ anh ta trong tương lai.

Kết quả cũng đúng như cô mong muốn.

Đỗ Dịch Trạch vừa tốt nghiệp đại học liền bắt tay vào lập nghiệp, mà cô từ năm thứ ba đại học đã bắt đầu đến hỗ trợ cho công ty chỉ ba nhân viên vừa mới thành lập của anh ta, khởi điểm là thực tập sinh không công, về sau là kế toán thu chi, cuối cùng một mình cô đảm đương vị trí Giám đốc Tài chính, cô đi từng bước cực nhọc mà không hối hận.

Đúng vậy, cô đã từng vì Đỗ Dịch Trạch mà không oán không hối…

Lý Nguyễn ngẩng đầu, nhìn dòng chữ lớn ngoài văn phòng quản lí nhân sự, đáy lòng toàn là chua chát. Đã từng không oán không hối, vậy mà bây giờ chỉ còn lại sự vắng lạnh, vướng mắc nhiều năm nhưng ít nhất cô còn có thể kịp vui mừng!

Hoảng hốt trong mắt dần dần rút đi, nhường chỗ cho sự kiên định dứt khoát, Lý Nguyễn cắn cắn môi, cô đưa tay gõ nhẹ cửa phòng làm việc.

“Mời vào.”

Lý Nguyễn nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, cô đặt thư từ chức trên bàn Mạnh Tử Dịch.

“Đây là thư xin từ chức của tôi, mọi công việc tôi sẽ bàn giao xong trong tháng này, mùng một tháng sau, tôi sẽ không đi làm nữa.”

Lý Nguyễn bình tĩnh nói xong, ánh mắt rời khỏi khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp của Mạnh Tử Dịch, trong lòng có chút bùi ngùi.

Hiện tại vẫn còn kịp, cô mới 28 tuổi, cuộc đời còn dài, cô còn có thời gian và hy vọng, nhưng còn Mạnh Tử Dịch, liệu trong tương lai cô ta có hối hận hay không?

Ánh mắt Mạnh Tử Dịch di chuyển từ khuôn mặt bình tĩnh của Lý Nguyễn qua phong thư màu trắng trên mặt bàn, trong lòng cô ta lướt qua vô số suy nghĩ, nhưng cuối cùng lại chỉ khẽ thở dài một tiếng, dùng ánh mắt xót xa nhìn Lý Nguyễn.

“Tại sao đột nhiên cô lại… Vừa rồi tôi còn nói chuyện điện thoại với Dịch Trạch, cũng không thấy anh ấy đề cập đến việc cô muốn từ chức. Tôi biết người đáng lẽ nên rời đi phải là tôi… Không phải tôi không muốn đi, tóm lại tôi vẫn còn một số việc phải làm. Cô cũng biết từ khi thành lập công ty, tôi vẫn luôn làm cùng Dịch Trạch, cho nên không thể mặc kệ mọi thứ để rời đi…”

Giọng nói của Mạnh Tử Dịch tương đối dịu dàng, phù hợp với khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp, lại có chút u buồn, khiến cho người ta không khỏi mềm lòng.

Nghĩ đến Đỗ Dịch Trạch đi thành phố B công tác, bận đến mức không có thời gian gọi điện thoại cho bạn gái là cô, vậy mà lại có thời gian nói chuyện cùng Mạnh Tử Dịch… Khóe miệng cô giật giật, lộ ra nụ cười yếu ớt. Cô cảm thấy bản thân mình đã thay đổi, giờ lại có thể mỉm cười với Mạnh Tử Dịch, mà nụ cười ấy không hề mỉa mai hay chán ghét.

Thậm chí đối với Mạnh Tử Dịch, cô còn có chút thương hại.

Cô đã sớm rút lui, nhưng còn Mạnh Tử Dịch? Có lẽ vẫn sẽ còn dây dưa mà hỗn loạn cả một đời…

“Cô đi hay không là việc của cô. Còn tôi từ chức là việc của tôi.”

Đương nhiên cô biết Mạnh Tử Dịch sẽ từ chức không lâu sau đó, dù sao vị hôn phu giàu có của cô ta không thích cô ta xuất đầu lộ diện. Cho nên ngoài miệng thì cô ta nói xin lỗi, nhưng tốc độ từ chức lại rất nhanh, nhanh đến nỗi khiến những người làm việc kỳ cựu ở công ty Đỗ Dịch Trạch phải bất mãn.

Lúc trước chính cô đi theo Đỗ Dịch Trạch chẳng qua là mong muốn đơn phương, làm việc liều mạng không cần tiền lương cũng muốn vào công ty của anh ta. Nhưng Mạnh Tử Dịch không phải như vậy, cô ta đã là đối tác từ lúc Đỗ Dịch Trạch lập nghiệp, cũng là mối tình đầu cầu nhưng không có được mà Đỗ Dịch Trạch luôn tâm tâm niệm niệm*. Đã thế mối tình đầu sang năm sẽ gả cho người khác, từ đây liền trở thành nốt chu sa** trên ngực anh ta.

* Tâm tâm niệm niệm (心心念念) (thành ngữ): luôn luôn nghĩ đến

** Nốt ruồi chu sa (朱砂痣): Trong “Hoa hồng đỏ, hoa hồng trắng” Trương Ái Linh có viết thế này: “Có lẽ bất kỳ người đàn ông nào đều từng có hai người phụ nữ như thế này trong đời, ít nhất là hai. Cưới một đóa hồng đỏ, lâu dần, nàng thành vết máu muỗi trên tường, còn hồng trắng vẫn là ánh trăng sáng. Cưới đóa hồng trắng, nàng như hạt cơm dính trên áo, còn hồng đỏ là nốt ruồi chu sa trên ngực.” Hồng đỏ như sắc đỏ nồng nàn, mãnh liệt. Khi chưa có hồng đỏ, với người đàn ông hồng đỏ là nốt ruồi son rực rỡ, diễm lệ in hằn nơi lồng ngực gần nhất với trái tim, không thể xóa mờ. (Trích)

Có một câu nói thật sự rất phù hợp trong hoàn cảnh này: Thứ gì quá dễ dàng đạt được, ngược lại sẽ không biết quý trọng.

Tình yêu cũng giống như thế.

“Vậy nhé, tạm biệt.”

Lý Nguyễn nhìn Mạnh Tử Dịch một cái, cô nhàn nhạt nở nụ cười rồi nhàn nhã rời khỏi phòng làm việc của cô ta.

Trong chớp mắt bước ra khỏi phòng làm việc của Mạnh Tử Dịch, Lý Nguyễn đột nhiên cảm thấy toàn thân thoải mái, giống như bệnh cũ lâu năm được chữa khỏi.

Hóa ra đây chính là hy vọng khi được sống lại.

Khóe miệng Lý Nguyễn mang theo ý cười, cô bước nhanh tới phòng làm việc của mình.

Hóa ra thoát khỏi việc này đơn giản hơn nhiều so với trong tưởng tượng của cô!

Chỉ cần vừa nghĩ tới tương lai sẽ không còn Đỗ Dịch Trạch, sẽ không còn Mạnh Tử Dịch, cô lập tức cảm giác sức sống vô biên đang lan tràn khắp cơ thể. Hiện tại cô còn trẻ như vậy, có vô số thời gian cùng năng lượng bắt đầu làm lại từ đầu!

Lúc nhận được điện thoại của Đào Tinh Tinh, Lý Nguyễn đã tan làm, thấy tên người gọi hiển thị trên màn hình điện thoại di động, cô nhìn rất lâu mới nghe máy.

Đào Tinh Tinh, người duy nhất có thể coi là bạn thân trong cuộc đời cô lại bị cô lãng quên. Cẩn thận tính toán thì cô và Đào Tinh Tinh đã hơn mười năm không liên lạc, lâu đến mức cô hoàn toàn không nhớ nổi về sau cô ấy thế nào, ở đâu, gả cho ai. Cô không hề có tin tức, cô thậm chí còn không tham gia một buổi họp lớp nào. Thế nên sau này không có một người bạn liên lạc với cô.

Bây giờ nhớ lại, những tháng năm xanh mơn mởn của cô vậy mà nghèo túng đến mức chỉ còn lại một Đỗ Dịch Trạch, may mắn, bây giờ Đào Tinh Tinh vẫn còn ở đó.

“Alo?” Lý Nguyễn kiềm chế kích động trong lòng, cô chần chờ nói.

“Nguyễn Nguyễn, tan làm chưa? Đi ăn cơm đi! Tớ biết học trưởng Đỗ đang đi công tác, hôm nay cậu có một mình, nhanh ra nhé! Tớ đợi cậu ở chỗ cũ!” Đào Tinh Tinh nhanh nhảu nói một hơi, giọng điệu thoải mái, không đợi Lý Nguyễn trả lời đã trực tiếp dập máy.

Dường như Lý Nguyễn vẫn cảm nhận được tiếng vang vọng trong điện thoại, cô vui vẻ cong khóe miệng.

Đào Tinh Tinh còn trẻ và tràn đầy sức sống như vậy, khiến cô cảm nhận rõ ràng mình đang sống!

Lúc Lý Nguyễn đến, Đào Tinh Tinh đã ăn xong một đĩa salad hoa quả và một khối chesecake, cô ấy đang cầm menu và do dự có nên gọi thêm một phần pasta hay không. Đào Tinh Tinh đang định gọi phục vụ, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Lý Nguyễn đẩy cửa bước vào.

“Nguyễn Nguyễn, trên đường bị kẹt xe ở đâu à? Sao bây giờ cậu mới đến?” Đào Tinh Tinh đang đói đến hoảng, khẽ nhíu mày phàn nàn.

“Ngại quá, tớ không đi xe cho nên đến chậm một chút.” Lý Nguyễn nhìn Đào Tinh Tinh nhỏ nhắn trước mắt, bởi vì trong lòng có quá nhiều cảm xúc, cho nên ánh mắt hơi run rẩy. Cô chầm chậm ngồi xuống, nhìn chằm chằm Đào Tinh Tinh đang cúi đầu lật xem menu một lúc lâu, sau đó mới cụp mắt nở nụ cười.

Cô đương nhiên sẽ không nói cho Đào Tinh Tinh biết cô đến muộn như vậy là vì nhất thời không nhớ “chỗ cũ” ở đâu. Vật đổi sao dời, cô đã tự hỏi không biết bao nhiêu năm rồi không bước vào nơi này, thật vất vả mới nhớ lại địa điểm tụ hội nhiều năm về trước hình như là nhà hàng “Duy Nùng Hồng Tửu”.

Đây là nhà hàng kiểu Tây đơn giản ở trong một con hẻm nhỏ yên tĩnh, cô ngồi lên chiếc xe taxi đầu tiên, tài xế rất xin lỗi nói: “Tôi không biết nhà hàng này ở đâu, cô có thể nói cho tôi vị trí đại khái được không?”

Cô bất đắc dĩ xuống xe, hồi tưởng thật lâu mới mơ hồ nhớ lại hình như là ở bên cạnh chùa Minh Ngộ. Về sau nơi đó bị phá dỡ do quy hoạch, ngoại trừ chùa Minh Ngộ còn tồn tại vì là di sản văn hóa, cũng không tìm lại được quãng thời gian như bây giờ…

Lý Nguyễn ngẩng đầu nhìn nhà hàng, rồi lại nhìn Đào Tinh Tinh vừa thân thuộc vừa xa lạ trước mặt, đột nhiên khóe mắt cô ươn ướt… Cô vội vàng cúi đầu và khẽ nhắm mắt.

Thời gian trôi đi, chút mềm mại nhất dưới đáy lòng dần thức tỉnh, mang theo trái tim ấm áp giống như thủy triều vọt tới, tưởng chừng như không thể chống đỡ.

Ngày hôm nay, ngay tại đây, tại dòng chảy ngược của thời gian, cô rốt cuộc có thể yên tâm mà đắm chìm…