Xuân Ấm

Chương 47: Đào hoa mới nhú đã héo rũ




Lúc Lý Nguyễn đi ra ngoài thì thấy có một cô bé đang ngồi xổm ở bồn hoa cạnh cửa, cô thấy kỳ lạ nên nhìn thoáng qua.

Nói là cô bé nhưng thật ra là vì Lý Nguyễn cảm thấy mình đã nhiều tuổi, còn người ta mới chừng hai mươi nên vẫn còn rất tươi trẻ.

Cô gái tầm hai mươi tuổi, khuôn mặt trắng nõn, đôi môi hồng nhạt, Lý Nguyễn thấy cô gái này hơi quen, hình như là ở cùng một tầng. Cô gái kia thấy có người đi ra bèn nhanh chóng ngẩng đầu nhìn một cái, sau khi thấy Lý Nguyễn lại từ từ cúi đầu xuống.

Ngay lúc đó, Lý Nguyễn thấy được vẻ thất vọng trên gương mặt cô gái.

Chắc là đang đợi ai đó.

Trong đầu Lý Nguyễn chợt lóe lên ý nghĩ đó, cô bước nhanh hơn đi ra ngoài. Bây giờ cô không có thời gian quan tâm đến chuyện không đâu của người khác, chính cô còn đang lo lắng sốt ruột đây này.

Mẹ Cố Kỳ Nguyên sắp đi bổ túc ở nước ngoài về, tối hôm qua cô lật tới lật lui trong tủ quần áo, suýt chút nữa chôn ở trong đấy luôn mà vẫn không tìm được bộ quần áo nào phù hợp. Đúng lúc hôm nay là chủ nhật, cô đã hẹn trước với Đào Tinh Tinh cùng đi dạo phố mua quần áo.

Lý Nguyễn bước nhanh đến cửa khu chung cư mà không biết người cô gái trẻ tuổi sau lưng cô đang tâm tâm niệm niệm, vừa buồn rầu vừa mong đợi là người đàn ông sáng nay không chịu nghe lời lăn lộn trên người cô một trận.

Dư Ngu ngồi xổm vẽ vòng tròn nghĩ: Rõ ràng chủ nhật tuần trước có gặp được mà, dù chưa kịp nói hai câu thì người đã đi xa nhưng hiển nhiên cô đã tìm được quy luật, sao hôm nay mặt trời lên cao thế rồi mà anh ấy vẫn chưa ra?

Chẳng lẽ anh ấy không ở nhà? Anh ấy ra ngoài rồi sao? Không lẽ anh ấy bị bệnh rồi? Hay một mình anh ấy ở nhà đang sốt cao, mơ màng ngủ, khó chịu không dậy nổi?

Dư Ngu càng nghĩ càng thấy lo, ngẩng đầu nhìn lên tầng mình và Cố tiên sinh ở, trong lòng do dự: Lên gõ cửa? Không lên gõ cửa? Lên gõ cửa?…

Lúc Lý Nguyễn gặp Đào Tinh Tinh, cô rất ngạc nhiên. Một thời gian trước, Đào Tinh Tinh còn nói tìm được tình yêu mới, vẻ mặt hạnh phúc, nhưng hôm nay nhìn nét mặt Tinh Tinh có hơi tiều tụy.

“Tinh Tinh, cậu sao thế?” Lý Nguyễn kéo Đào Tinh Tinh ngồi xuống, các cô hẹn gặp nhau ở một quán cà phê, bây giờ lại là lúc ít khách, rất thích hợp để tâm sự.

“Nguyễn Nguyễn à.” Đào Tinh Tinh mới nói được một câu đã bĩu môi, hốc mắt cũng đỏ lên, “Tớ cãi nhau với anh ấy.”

Lý Nguyễn thở phào một nửa.

Cũng may chỉ là cãi nhau, không phải là chia tay. Bất kể là người yêu hay vợ chồng thì đều sẽ cãi nhau, đây không tính là chuyện lớn lắm.

Lý Nguyễn bình tâm, an ủi Đào Tinh Tinh, “Không sao đâu, chỉ là cãi nhau thôi mà. Nếu cậu sai thì cậu dỗ dành anh ấy, đàn ông đều dễ dụ lắm.” Lý Nguyễn nhớ tới người đàn ông nhà mình, khóe miệng hơi cười.

“Cậu đừng làm giá quá, cho rằng chỉ có con trai mới cần phải đi dỗ con gái. Giờ là thời đại nào rồi, phụ nữ cũng có thể chủ động dỗ dành người yêu. Bây giờ đàn ông tốt khó kiếm, nếu cậu tìm được đúng người rồi, thì đừng dễ dàng vì một chuyện nhỏ mà cãi nhau rồi đòi chia tay. Là người thì đều có khuyết điểm, người tiếp theo chưa chắc đã tốt hơn người hiện tại.” Lý Nguyễn dẫn dắt từng bước, nói ra kinh nghiệm của mình.

“Không phải đâu, Nguyễn Nguyễn. Tớ cảm thấy đây không phải lỗi của tớ.” Đào Tinh Tinh khịt mũi, trong lòng cảm thấy rất oan ức, “Mấy hôm trước chúng tớ hẹn ăn cơm, bạn học anh ấy gọi điện kêu anh ấy tới, tớ nói muốn đi cùng, thế mà bị anh ấy mắng cho một trận.”

Lý Nguyễn im lặng, nghĩ đến vị kia nhà mình hoàn toàn là kiểu tương phản, anh chỉ hận không thể lúc nào cũng trói cô lại mang theo ra ngoài. Chẳng lẽ đàn ông khác nhau sẽ có sở thích khác nhau?

Nhớ đến cuộc cãi nhau mấy hôm trước, Đào Tinh Tinh không kiềm được nước mắt, “Anh ấy nói tớ không tin tưởng anh ấy, muốn giám thị anh ấy. Anh ấy còn nói công việc đã bận rộn lắm rồi, hẹn hò với tớ để thư giãn, không phải để tớ làm khó dễ anh ấy.”

Lý Nguyễn thở dài, đưa khăn tay cho Tinh Tinh lau nước mắt.

“Cậu nói đi Nguyễn Nguyễn, đây là lỗi của tớ sao? Anh ấy nói chưa muốn công khai thì tớ không công khai, ngay cả tên tớ cũng không dám nói cho cậu biết. Cái gì tớ cũng nghe theo anh ấy, nhưng anh ấy ngay cả dẫn tớ theo gặp bạn bè cũng không đồng ý.”

Đào Tinh Tinh nghẹn ngào. Lý Nguyễn rất đau lòng nhưng nhất thời cô cũng không biết nên khuyên Tinh Tinh thế nào.

Nói thật lòng, cô cảm thấy người đàn ông kia không thích Tinh Tinh.

Dù kinh nghiệm cô có hạn, nhưng cô vẫn biết, nếu một người đàn ông thích bạn, sẽ nỗ lực đem bạn gia nhập vào cuộc sống của hắn, làm quen với bạn bè và người nhà của hắn, giống như bạn trai của cô vậy.

Cô muốn nói với Tinh Tinh, loại đàn ông đó không cần cũng được.

Nhưng nhớ đến Đào Tinh Tinh rất thích người ấy, nghe Đào Tinh Tinh kể lại, trước kia hắn ta đối xử với Tinh Tinh không tồi, người kia lớn hơn Tinh Tinh mấy tuổi, thành thục chững chạc, lịch sự hào phóng, cũng chịu chi tiền vì Tinh Tinh.

Dù đàn ông chịu chi tiền cho phụ nữ chưa chắc là vì yêu, nhưng nếu đã yêu thì nhất định không keo kiệt với người phụ nữ của mình.

Lý Nguyễn nghĩ Đào Tinh Tinh đã buồn thế rồi mà vẫn không muốn chia tay với người bạn trai đầu tiên này. Hẳn ngay từ đầu ý định của cô ấy là tiến thẳng đến hôn nhân rồi.

“Tinh Tinh, cậu khóc xong thì coi như chuyện đã qua.” Lý Nguyễn lại rút thêm tờ khăn giấy lau mặt cho Đào Tinh Tinh, nước mắt cô ấy như được mở van chảy mãi không ngừng, “Có thể anh ta cảm thấy chưa đến lúc, cậu nên thử nói ra suy nghĩ của cậu với anh ta.”

Lý Nguyễn đắn đo khuyên nhủ Đào Tinh Tinh.

Đào Tinh Tinh nghẹn ngào lắc đầu, “Nguyễn Nguyễn, anh ấy thậm chí còn không nghe điện thoại của tớ, tớ gửi tin nhắn cũng không trả lời. Rốt cuộc tớ đã làm sai điều gì vậy, Nguyễn Nguyễn? Sao anh ấy lại đối xử với tớ như thế?”

Lý Nguyễn hơi ngẩn ra, trong lòng càng không thích người đàn ông kia.

Người kia tuổi cũng không nhỏ nữa, trong nhà không thể nào không giục hắn kết hôn. Nếu thật lòng yêu nhau thì hắn phải nhanh chóng dẫn theo bạn gái về nhà chứ?

Lúc này Lý Nguyễn rất hối hận vì lúc trước không quan tâm nhiều đến hôn nhân của Đào Tinh Tinh.

Đào Tinh Tinh vất vả mãi mới kiếm được bạn trai, thoát khỏi hàng ngũ gái ế, cô không thể bảo cậu ấy quay về làm gái ế được. Chính Lý Nguyễn cũng đã kết hôn, cô rất hy vọng bạn thân có thể tìm được bến đỗ hạnh phúc, nhưng hiện tại cô chưa xác định được, người đàn ông kia chỉ là cẩn thận quá mức hay là không hề muốn kết hôn với Tinh Tinh.

Được Lý Nguyễn khuyên nhủ một lúc, cuối cùng Đào Tinh Tinh đã ngừng khóc, đồng ý với Lý Nguyễn cô sẽ cố gắng nói chuyện với người yêu, nếu thực sự không hợp thì cùng lắm chia tay thôi.

Bị vấn đề của Đào Tinh Tinh làm phiền lòng, Lý Nguyễn không còn tâm trạng đi dạo phố, cô chỉ chọn một bộ váy hợp mắt rồi tâm sự nặng nề về nhà.

May mà lúc ăn tối, Đào Tinh Tinh gọi điện thoại tới.

“Nguyễn Nguyễn, anh ấy nhắn tin cho tớ, bảo rằng mấy hôm nay anh ấy đi công tác, chỗ đó tín hiệu không tốt lắm. Anh ấy còn bảo mấy hôm trước là lỗi của anh ấy, không nên to tiếng với tớ, đợi ngày mai anh ấy về thành phố H thì cùng nhau ăn cơm.” Tiếng Đào Tinh Tinh cười ngượng ngùng truyền ra từ điện thoại, ” Xin lỗi đã làm cậu lo lắng.”

Cúp điện thoại, Lý Nguyễn vẫn chưa yên tâm, cô quyết định ngày mai phải moi được tên người kia từ Đào Tinh Tinh để Cố Kỳ Nguyên điều tra. Nếu cùng là đồng nghiệp trong công ty thì luôn có người biết được tính cách của hắn. Tính cách Tinh Tinh đơn thuần, nếu đối phương nhân phẩm không tốt, cô sợ trước sau gì Tinh Tinh cũng sẽ bị thiệt thòi.

“Nguyễn Nguyễn, ông xã gọi em về nhà ăn cơm.”

Lý Nguyễn lấy lại tinh thần, nhìn vẻ mặt lo lắng của ông xã, áy náy cười lấy lòng, “Xin lỗi anh, vừa rồi em nghĩ đến việc của Tinh Tinh. Anh vừa nói gì thế?”

“Bạn em so với ông xã còn quan trọng hơn sao?” Cố Kỳ Nguyên mặt không cảm xúc nhìn Lý Nguyễn, “Cô ấy sẽ đổ rác cho em sao? Cô ấy sẽ ủ ấm chăn cho em hả?”

Lý Nguyễn nhịn cười, nhìn Cố Kỳ Nguyên đang ghen với bạn cô, “Đương nhiên ông xã quan trọng hơn rồi. Nguyên Nguyên, lúc nãy anh nói gì vậy? Nói lại lần nữa được không?”

Cố Kỳ Nguyên hừ một cái rồi mới nói, “Anh nói cuối tuần này chúng ta đi mua nhẫn cưới đi, đặt làm riêng một đôi thì càng tốt.”

“Nhẫn cưới sao?”

“Đúng vậy, chúng ta không thể mang theo giấy đăng ký mỗi ngày được. Sau này em có thể đeo nhẫn cưới cho người khác xem.” Cố Kỳ Nguyên nhớ đến quảng cáo nhẫn cưới trên TV lúc nãy, tính toán trong lòng.

Thế mà bây giờ anh mới nhớ ra chuyện này, thật ngốc quá mà!

Lý Nguyễn cúi nhìn ngón tay trống không một lúc, sau đó chậm rãi gật đầu, “Được thôi.”

Lúc này Cố Kỳ Nguyên mới thỏa mãn cười, “Em thích nhẫn kiểu nào? Anh muốn mua hai cái giống nhau, nhưng nhẫn nam mà gắn viên kim cương lớn lên thì dị lắm, hay chúng ta mua nhẫn khảm kim cương đi, khảm kim cương vỡ xung quanh, bên trong nhẫn khắc tên chúng ta.”

Lý Nguyễn tưởng tượng hình dánh chiếc nhẫn Cố Kỳ Nguyên miêu tả, gật đầu cười.

Đợi đến khi gặp cha mẹ của Cố Kỳ Nguyên, nếu như không bị chê trách thì không chừng sẽ lên lịch ngày kết hôn luôn. Mẹ cô chỉ tiếc không thể gả con gái đi luôn, bà phải tổ chức một đám cưới long trọng tuyên cáo với thiên hạ: con gái bà cuối cùng cũng có người lấy.

Nếu cha mẹ Cố Kỳ Nguyên không phản đối, mẹ cô nhất định tổ chức đám cưới vào năm nay.

Chuông cửa kêu lên hai lần, thân thể Dư Ngu căng cứng, nỗ lực gạt bỏ lo lắng, tập trung nhìn chằm chằm cánh cửa. Cô không tự chủ được nghĩ, lúc Cố tiên sinh gặp mình sẽ có biểu cảm thế nào? Có phải rất ngạc nhiên, rất cảm động, rất ấm áp không?

Cô đợi từ sáng đến trưa, từ trưa đến tối, một mình ở nhà đứng ngồi không yên, càng nghĩ càng thấy chắc chắn Cố tiên sinh bị bệnh rồi. Cô kiên nhẫn đợi đến giờ, cuối cùng không nhịn được nữa, đến khi lấy lại tinh thần đã đứng trước cửa nhà anh. Dù cô không biết nấu ăn nhưng chắc nấu cháo cũng dễ thôi, vừa rồi cô còn cố tình tìm mấy công thức nấu cháo đơn giản để phòng bị.

Dư Ngu lắng tai nghe âm thanh trong nhà. Chỉ chốc lát, âm thanh bên trong từ xa thành gần, tiếng bước chân từ nhẹ thành nặng vang lên. Từng tiếng bước chân điềm tĩnh mà vững vàng, tựa như bước từng bước trong tim Dư Ngu.

Cửa mở, Cố tiên sinh mà cô mong ngóng cả ngày đang mặc quần áo ở nhà đơn giản, đi dép đứng trước cửa, hai mắt sáng rực chăm chú nhìn cô.

Cố tiên sinh không xảy ra chuyện gì cả, không giống như trong tưởng tượng của cô, một mình ở nhà khó chịu vì bị bệnh. Dư Ngu thở hắt ra, rồi cùng lúc cảm thấy cô bắt đầu hô hấp khó khăn, cô miễn cưỡng trưng ra nụ cười tự cho là đẹp nhất, hơi mang theo thẹn thùng, cúi đầu nhìn chằm chằm dép lê của anh.

Ngay cả đi dép thì dáng vẻ Cố tiên sinh cũng đẹp như vậy. Trước đó cô chỉ thấy dáng vẻ Cố tiên sinh mặc quần áo thể thao màu đen, đẹp trai ngút trời. Không nghĩ rằng, đổi bộ quần áo khác vẫn mê người như thế…

“Cố tiên sinh, sao sáng nay anh không chạy bộ vậy?”

Cố Kỳ Nguyên nhíu mày, ánh mắt giống như nhìn bệnh nhân tâm thần nhìn cô bé cúi đầu chỉ nhìn thấy đỉnh đầu trước mặt, nếu anh không nhầm, chắc người này ở nhà đối diện, anh đã thấy mấy lần.

Nhưng đầu óc cô gái này có bị sao không? Anh chạy hay không chạy bộ buổi sáng thì có liên quan gì đến cô ta? Mà anh từng chạy bộ buổi sáng sao? Lông mày Cố Kỳ Nguyên càng nhíu càng chặt.

Hình như anh chưa từng nghe nói người ở nhà đối diện đầu óc có vấn đề đi?

Dư Ngu đợi một lúc lâu mà chưa thấy Cố tiên sinh trả lời, không kiềm được xấu hổ kèm chút sợ hãi ngẩng đầu lên.

Có phải giọng mình bé quá nên Cố tiên sinh không nghe thấy không?

Dư Ngu định lặp lại lần nữa, bên trong lại vang lên tiếng bước chân khác.

“Cố Kỳ Nguyên, anh còn chưa đi vứt rác đâu.”

Rõ ràng là giọng phụ nữ.

Dư Ngu nhíu mày, nghi hoặc nhìn sang. Nhưng thân hình Cố Kỳ Nguyên đã chặn hết khe cửa.

Cô không hề nghe nói Cố tiên sinh ở cùng với mẹ…

“Tý nữa anh vứt. Vừa có người gọi cửa, anh ra mở cửa đã.” Cố Kỳ Nguyên quay đầu trả lời, anh đang nghĩ nên đóng cửa luôn không.

“Hả, ai đó?” Lý Nguyễn thấy Cố Kỳ Nguyên đứng trước cửa, không có ý để người kia vào nhà thì cảm thấy có chút kỳ quái. Ngoại trừ bạn học Cố Kỳ Nguyên lần trước tới, đến bây giờ cô chưa từng thấy ai khác đến chơi.

Tim Dư Ngu nhảy dựng lên, hoảng loạn cúi đầu, trong lòng như có hươu con chạy loạn.

Đúng rồi, trong lòng Cố tiên sinh, cô là người như thế nào?

“Hình như là nhà đối diện. Bà xã, em ngồi yên đó để anh đi vứt rác.” Cố Kỳ Nguyên nói một nửa thì thấy Lý Nguyễn cầm túi rác anh vừa để bên cạnh lên liền vội vàng ngăn lại. Cố Kỳ Nguyên nhìn thân hình cứng ngắc của người ngoài cửa, ngay cả giọng nói cũng không nhỏ lại, “Bà xã, hình như người này đầu óc có vấn đề, có cần phải gọi cho quản lý không?”

Dư Ngu đột nhiên ngẩng đầu, khuôn mắt tái nhợt không dám tin, trong lòng hoảng loạn lùi về sau, hai tay bịt chặt miệng, chỉ lộ ra đôi mắt to trong veo như nước đầy kinh hãi.

Bà xã? Đầu óc có vấn đề?

Có phải cô nghe nhầm không?

Dư Ngu trợn mắt, chỉ thấy Cố tiên sinh lùi sang bên cạnh, lộ ra khuôn mặt một cô gái trẻ tuổi có hơi quen quen, cô gái kia còn cười dịu dàng với mình.

“Cô bé, em đừng đế ý đến anh ấy, anh ấy mới có vấn đề.” Nói xong, chỉ thấy cô gái kia quay đầu trừng Cố tiên sinh, còn đưa tay đánh anh ấy một cái, nhưng Cố tiên sinh không hề tức giận mà còn cười cười ôm eo người kia, “Em có việc gì không? Đều là hàng xóm với nhau cả, nếu em muốn mượn thứ gì cứ nói.”

Đôi mắt Dư Ngu mở càng to, hết nhìn Cố tiên sinh rồi lại nhìn cô gái kia, cổ họng cô nghẹn lại, kinh hãi trong lòng làm đầu cô choáng váng.

“Nhất định mình đang mơ..nhất định là thế.” Dư Ngu tự lẩm bẩm, lùi lại một bước, “Không được, mình muốn về giường đi ngủ!”

Nói xong, cô vội vàng chạy về nhà, lạch cạch mở cửa xông vào nhà.

Lý Nguyễn trợn tròn mắt, “Thế là sao?”

Cô không thân quen với hàng xóm xung quanh, chẳng qua nghĩ cô bé đối diện tới để mượn xì dầu, hành tỏi gì đó, không nghĩ tới đối phương phản ứng mạnh như thế.

“Anh đã bảo đầu óc có vấn đề rồi mà em không tin.” Cố Kỳ Nguyên đắc ý liếc Lý Nguyễn, dùng một tay đóng cửa lại.

“Nếu có vấn đề thật thì anh cũng không nên nói thế trước mặt cô bé chứ.” Lý Nguyễn liếc xéo Cố Kỳ Nguyên một cái.

“Em nói là, thích anh ở trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu?” Cố Kỳ Nguyên nhíu mày, vẻ mặt dò hỏi nhìn Lý Nguyễn.

Lý Nguyễn liếc anh, không còn gì để nói, “Anh biết lời nói dối tốt đẹp không?”

“Ý em là sau này anh có thể nói với em những lời nói dối tốt đẹp?” Cố Kỳ Nguyên vẫn nhíu mày.

Lý Nguyễn không nhịn được cười, đánh anh một cái không nhẹ, “Anh dám!”

“Đúng thế, em đoán đúng rồi. Anh không dám thật.” Cố Kỳ Nguyên cười, “Muốn đi vứt rác với anh không?”

“Cố Kỳ Nguyên, anh mấy tuổi rồi hả? Đi vứt rác còn cần người đi cùng.” Lý Nguyễn tiếp tục đánh.

~ Hết chương 47 ~