Xuân Hoa Thu Nguyệt Liễu Bất Liễu

Chương 32




Hôm sau, Bắc Thần Quang Vũ dậy thật sớm, hôm nay hắn tính đi ra ngoài, muốn đi tìm bến đồ ở mũi phía đông của Phỉ Lạc chủ đảo, xem xem có thể gặp tộc nhân của Khuê tộc hay không, nếu đã đi xa thật xa đến Phỉ Lạc, cũng nên đi thăm hỏi tiểu bằng hữu Đồng Hà kia một chút; đương nhiên, thuận tiện thoát khỏi Tể Lãng Thần Tinh quấy rầy, không thể trêu vào thì đi trốn đi?

Chuẩn bị một ít lễ vật thăm hỏi, Bắc Thần Quang Vũ mặc chỉnh tề xuống lầu vào tiền thính, vừa lúc thấy Mộc Định Vân chuẩn bị ra ngoài.

Mộc Định Vân ngẩng đầu thấy Bắc Thần Quang Vũ một thân chỉnh tề đi ra, cười nói: “Thế nào, Vương gia hôm nay không tiếp tục ở dịch quán hưu sinh dưỡng tức, lại chuẩn bị ra ngoài?” Hắn giễu cợt Bắc Thần Quang Vũ vì tránh né Tể Lãng Thần Tinh, dùng cái cớ khí hậu không quen phải tĩnh dưỡng cả ngày nằm ở dịch quán.

Bắc Thần Quang Vũ hai mắt cười như trăng rằm, bên má lộ ra lúm đồng tiền mờ mờ, giơ ngón trỏ lắc lắc, ra vẻ nghiêm trang nói: “Không, tiểu vương mấy ngày gần đây thân thể khôi phục không tồi, cho nên hôm nay phải ra ngoài thăm bạn.”

Mộc Định Vân nhướng lông mi, “Thăm bạn?”

“Đúng vậy, thăm bạn.” Bắc Thần Quang Vũ cười tủm tỉm xoay xoay chiếc nhẫn ngọc bích trên ngón út tay phải, “Một tiểu bằng hữu đã lâu không gặp.”

Mộc Định Vân cười khẽ ra tiếng, lắc lắc đầu, hơi nghiêm mặt nói: “Để hai thị vệ đi theo ngươi đi.”

Mặt nhăn cái mũi nhíu, Bắc Thần Quang Vũ nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Được rồi.”

Kết quả Mộc Định Vân phái hai hoàng gia cấm vệ bộ dạng cao lớn cường tráng, khổng võ hữu lực.

Bắc Thần Quang Vũ sờ sờ cằm, chỉ chỉ hoàng gia cấm vệ vẻ mặt trầm túc như cái tháp sắt đứng phía sau hắn, nhìn Mộc Định Vân nói: “Mộc đại nhân, ngươi có biết là bọn họ sẽ che khuất phong thái của tiểu vương không?”

Mộc Định Vân liếc hắn một cái, ánh mắt lộ ra ý cười, nói: “Vi thần lại cho rằng bọn họ phụ trợ cho Vương gia càng ngọc thụ lâm phong, tuấn dật tiêu sái.”

“Như vậy......” Bắc Thần Quang Vũ hạ mắt nghĩ nghĩ, mới nói, “Kia tiểu vương đành phải cố sức tiếp nhận thôi.”

Mộc Định Vân khen ngợi gật đầu, nói: “Vương gia anh minh.”

Hai người đùa giỡn lém lỉnh xong, đều tự ra cổng lên xe ngựa.

Xe ngựa một đường chạy về hướng đông, được chừng nửa giờ, rốt cục tới bến đò mũi cực đông của Phỉ Lạc chủ đảo. Bắc Thần Quang Vũ từ mã xa xuống, duỗi thắt lưng một chút, ngẩng đầu nhìn biển rộng xanh lam mênh mông vô bờ cùng những con thuyền lui tới nơi bến tàu, phát hiện nơi này không chỉ là một bến đò bình thường, mà còn là một bến tàu cho thuyền đánh cá, không ít thuyền đánh cá rời bến bắt cá thắng lợi trở về, mang đến không ít hải sản tươi ngon, các ngư dân đem từng giỏ từng giỏ cá tôm cua từ trên thuyền lên bến tàu, cách bến tàu không xa còn có một khu chợ buôn bán hàng hải sản, trong không khí mang theo vài phần mùi cá, thật náo nhiệt.

Bắc Thần Quang Vũ cũng không sốt ruột tìm người, chắp tay phía sau, bước đi thong thả, nhàn nhã đi vào khu chợ dạo chung quanh, hai thị vệ rất có trách nhiệm theo sát phía sau hắn hai ba bước.

“Tiểu huynh đệ, đến nếm thử cá của ta nè, cá tươi mới vừa đánh lên, ngọt lại tươi!” Một vị trung niên đại thúc đứng bên quầy cá thét to với Bắc Thần Quang Vũ.

Bắc Thần Quang Vũ xoay người nhìn lại, thấy trên cái quầy cá kia, bày mấy đuôi cá to, trên một cái thớt sạch sẽ, vị trung niên đại thúc kia đã thái vài lát cá hơi mỏng màu đỏ hồng có đường gân giao nhau, bên cạnh có nước tương, đang cười tủm tỉm nhìn hắn, mời hắn dùng thử.

Bắc Thần Quang Vũ đi đến trước quầy cá, cười nhìn vị đại thúc kia đeo bao tay da, chỉ lộ ra nửa bàn tay, tiếp nhận đôi đũa đại thúc đưa, gắp một lát cá, chấm nước tương bỏ vào trong miệng, quả nhiên thơm ngon non mịn, gật gật đầu, nói: “Không tồi, vị thật ngon!” Nói xong, lại không chút khách khí vươn chiếc đũa gắp vài miếng chấm nước tương ăn.

Đại thúc thật cao hứng, nói: “Con cá này rất hiếm lạ, không dễ đánh, ta cũng chỉ đánh được một giỏ nhỏ, tiểu huynh đệ nếu thích, không ngại liền cùng đại thúc đến thuyền đánh cá lấy đi?”

Bắc Thần Quang Vũ mỉm cười gật gật đầu, nói: “Vậy làm phiền đại thúc dẫn đường.”

“Đồng Kết, ngươi trông hàng một chút!” Đại thúc hô to với một người trẻ tuổi cũng mang bao tay để lộ nửa bàn tay ở phía sau quầy cá.

Đồng Kết cao giọng đáp lời, xoay người bưng một giỏ cua biển ra, trên gương mặt búp bê tuấn tú có một đôi mắt to đen láy, tươi cười như hoa. Cậu thấy Bắc Thần Quang Vũ, lơ đãng nhìn lướt qua chiếc nhẫn ngọc bích trên ngón út tay phải của hắn, ánh mắt sáng lên, cao hứng chào hỏi Bắc Thần Quang Vũ: “Xin chào đại nhân!”

Bắc Thần Quang Vũ đối với tiểu tử thích cười này rất có hảo cảm, cũng cười phất tay với cậu, nói: “Chào ngươi, Đồng Kết!”

Bốn người ra khỏi chợ, vào bến tàu, theo đường đê bằng đá đi một đoạn, lên một con thuyền đánh cá cũ nát.

Bắc Thần Quang Vũ nhìn hai thị vệ như tháp sắt phía sau, nhìn đại thúc nói: “Đại thúc, hai vị phía sau ta là người trong nhà ta, có thể......”

Đại thúc cười ha hả khoát tay cướp lời hắn, nói: “Người của tiểu huynh đệ đại thúc tin được.”

Bắc Thần Quang Vũ mỉm cười, trong lòng đối với người Khuê tộc tín nhiệm mình rất là cảm động.

Thuyền đánh cá nhỏ lắc lắc lắc lắc, rất nhanh rời xa bến tàu náo nhiệt ồn ào náo động kia, hòa vào biển rộng mênh mông vô bờ. Một đường đi, biển rộng mờ mịt không có tọa độ gì, Bắc Thần Quang Vũ đã không còn cảm giác về phương hướng nữa. Thuyền đi được chừng nửa giờ, đã thấy được một hòn đảo nhỏ hiện ra trên mặt biển bé như sao trên trời, hòn đảo có vẻ nhỏ, cảnh sắc lại không tồi, khiến người ta càng thêm quáng mắt.

Thuyền đánh cá nhỏ đi qua hòn đảo, bất tri bất giác từ hướng sông hòa vào biển mà lướt tới. Nước sông trong suốt, có thể nhìn thấy đá cuội mượt mà cùng lục tảo phập phềnh dưới đáy nước, thỉnh thoảng còn có mấy con cá bơi qua; hai bờ sông cây xanh rậm rạp, bãi cỏ trên bờ, hoa dại nở đủ mọi màu sắc, chim hót ríu rít.

Qua đi chừng hai ba khắc, thuyền đánh cá dừng trước một thác nước thật lớn, bốn người lên bờ, đại thúc đem thuyền giấu sau bụi cây rậm rạp, buộc chặt.

Bắc Thần Quang Vũ ngẩng đầu nhìn thác nước đồ sộ kia cùng cầu vồng bảy sắc khi ánh mặt trời chiếu qua hơi nước, hít thật sâu một hơi không khí ẩm ướt tràn ngập hơi nước này, tán thưởng nói: “Nơi này thật sự là đào hoa nguyên!”

“Hoa đào?” Đại thúc vừa cười ha hả vừa ý bảo bọn họ theo ông đi về phía trước, lại nói, “Tiểu huynh đệ, chúng ta không có hoa đào, nhưng lại có không ít hoa lê. Bất quá lúc này không phải mùa nở hoa, bằng không cảnh trí kia a, rất là đẹp đó!”

Bắc Thần Quang Vũ nghe vậy cười, nói: “Ta đây tới không đúng lúc, đáng tiếc.”

Đại thúc dẫn bọn họ lên núi, bên cạnh sơn đạo, khoảng cách trong gang tấc, chính là thác nước đổ thẳng xuống ba nghìn thước kia, thỉnh thoảng có nước văng lên người, mang đến hơi nước lạnh lẻo.

“Đường trơn đi cẩn thận.” Đại thúc quay đầu lại dặn dò một tiếng, mới tiếp tục chậm rãi đi trước dẫn đường, lại nói: “Hiện tại đang trồng cây lê, không phải đại thúc khoe khoang, trái lê của bọn ta, mọng nước ngọt ngào lại giòn, thiên hạ đệ nhất đấy.”

“Nói như vậy, lát nữa cần phải hảo hảo nhấm nháp mới được.” Bắc Thần Quang Vũ cười nói tiếp.

Bọn họ đi theo phía sau đại thúc vào một con đường đá ẩm ướt giấu ở sau thác nước, một bên là âm thanh đinh tai nhức óc thác nước phát ra, một bên là vách núi ẩm trơn, loại thể nghiệm này phi thường đặc biệt, hắn khó nén tò mò đánh giá chung quanh. Rất nhanh, quẹo qua một chỗ rẽ, bọn họ bước vào một lối đi tối tăm ẩm ướt, qua một lúc phân không rõ phương hướng quẹo bảy tám lần, phía trước dần dần xuất hiện ánh sáng, chỉ chốc lát sau, rộng mở trong sáng, trước mắt lại xuất hiện cảnh đẹp như tiên cảnh sơn thanh thủy lục, muôn hoa đua thắm khoe hồng.

Qua mấy trận thế bát quái, bọn họ rốt cục đứng cửa thôn của Khuê tộc, chỉ thấy giữa ruộng đồng cùng rừng núi, phân ra từng căn nhà trắng ngói xanh nhỏ nhắn, lúc này đã gần đến giờ cơm trưa, có mấy ngôi nhà trong ống khói bắt đầu toát ra từng làn khói bếp.

Bắc Thần Quang Vũ đang say mê trong cảnh đẹp nông thôn, không để ý bên cạnh bỗng nhiên có một cái bóng đen nhảy ra, mắt thấy sắp đụng vào người hắn, phía sau một thị vệ thân hình di động, che trước người Bắc Thần Quang Vũ, đưa tay bắt lấy ném đi, bóng đen kia đã bị quăng ra ngoài, té trên mặt đất.

Một màn này làm cho đại thúc cùng Bắc Thần Quang Vũ đều có chút phản ứng không kịp, đợi phục hồi tinh thần lại, Bắc Thần Quang Vũ phát hiện người té lăn trên đất, là một tiểu nam hài mặc quần áo màu đen, tuổi chắc chừng năm sáu tuổi. Tiểu nam hài có dung mạo xinh đẹp, hai má trẻ con phì mập nộn nộn, cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận, cái mũi khéo léo đáng yêu lại thẳng, đặc biệt nhất, chính là đứa nhỏ này có một mái tóc lộ ra những sợi tóc đỏ sậm, cùng một đôi mắt giống như màu tóc, trong tối đen mang theo màu đỏ sậm. Bất quá, ánh mắt đứa nhỏ này tràn ngập dã tính, giờ phút này, nó đang hung ác nhìn chằm chằm người thị vệ quăng nó ngã trên đất, giống một con sói con đang nhe răng rít gào.

Bắc Nguyệt hoàng gia cấm vệ đều là chiến sĩ trải qua thiết huyết khảo nghiệm, trên người bọn họ phát ra khí thế lạnh lùng người bình thường rất khó chịu được, không nghĩ tới hồng mao tiểu lang này lại không hề sợ hãi, còn dám hung tợn nhìn bọn họ chằm chằm. Bắc Thần Quang Vũ nháy mắt mấy cái, bên môi gợi lên một tia cười khẽ, cảm giác thú vị.

Đại thúc rốt cục phục hồi tinh thần lại, hét lớn một tiếng: “Đồng Diễm! Tộc trưởng không phải phạt ngươi ở sơn động quay mặt vào tường sao, sao ngươi lại lén đi ra?!”

Hồng mao tiểu lang không thèm phản ứng với đại thúc, vẫn hung ác nhìn chằm chằm hai thị vệ kia, còn thiếu mỗi miệng nghiến răng nhào qua đây.

Bắc Thần Quang Vũ sờ sờ cái mũi, vỗ vỗ bả vai thị vệ kia, sau đó chậm rãi đi đến trước mặt hồng mao tiểu lang, ngồi xổm xuống, nhìn thẳng cặp mắt xinh đẹp giống như mang theo ngọn lửa kia, không nhìn dã tính, hung ác cùng cảnh giác hàm chứa trong đó, mỉm cười, thân thiện nói: “Tiểu quỷ, xin chào, ta là Bắc Thần Quang Vũ.”

Hồng mao tiểu lang vẫn hung tợn phòng bị nhìn hắn, đôi mắt đỏ sậm dã tính nhìn chằm chằm đôi mắt màu đen nhu hòa của Bắc Thần Quang Vũ. Bắc Thần Quang Vũ nghiêng đầu, bật cười, nhìn thấy ánh mắt đứa nhỏ kia, cảm giác chính mình thật sự giống như đối mặt một con sói con mất đi sói mẹ bảo vệ mẫn cảm đến lông cả người đều dựng thẳng lên. Hắn tiếp tục kiên nhẫn chờ hồng mao tiểu lang kia phản ứng.

Tựa hồ qua hồi lâu, hồng mao tiểu lang rốt cục giống như thu hồi móng vuốt, thở một tiếng từ mặt đất đứng lên, hai thị vệ phản ứng nhanh chóng muốn chắn trước mặt Bắc Thần Quang Vũ, Bắc Thần Quang Vũ vội vàng đưa tay ngăn lại.

Hồng mao tiểu lang lại nhìn thoáng qua Bắc Thần Quang Vũ, gì cũng không nói, xoay người nhanh nhẹn chạy xa.

Nhìn bóng dáng hồng mao tiểu lang xa khuất, Bắc Thần Quang Vũ chậm rãi đứng lên, quay đầu lại nhìn đại thúc cười nói: “Đứa nhỏ thật đặc biệt.”

Đại thúc bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Đồng Diễm không phải đứa nhỏ tộc bọn ta.”

Bắc Thần Quang Vũ nhẹ nhàng gật đầu, vừa rồi hắn cũng lưu ý tới tay chân hồng mao tiểu lang cũng giống người bình thường.

“Đồng Diễm là tộc trưởng bọn ta năm trước ra ngoài du lịch nhặt được, lúc ấy nó ôm một tấm ván gỗ bập bềnh giữa biển rộng, toàn thân đều vì ngâm nước biển mà sưng lên, hôn mê bất tỉnh. Tộc trưởng ôm nó về thuyền, cứu trị suốt ba tháng, cũng là đứa nhỏ này mạng lớn, đã sống lại. Tộc trưởng thấy nó lẻ loi hiu quạnh, liền mang nó về trong tộc nuôi dưỡng, bất quá......” Đại thúc vừa tiếp tục dẫn bọn họ đi vào trong thôn, vừa nói, “Ai, tiểu huynh đệ vừa rồi cũng thấy đấy, đứa nhỏ này, ngang bướng khó dạy, không thích mở miệng nói chuyện, lại hay nghịch ngợm gây sự, gây không ít họa trong thôn, thường thường khiến trong thôn gà bay chó sủa, ngay cả tộc trưởng cũng đau đầu.”

Nghe đến đó, Bắc Thần Quang Vũ cảm thấy buồn cười, hồng mao tiểu lang này, thật đúng là rất ngỗ ngược.

Rất nhanh, bọn họ đi tới một căn nhà nhỏ giản dị màu xám, trên tường màu than chì có đầy dây leo xanh ngắt, thấp thoáng trên cành lá, còn ẩn dấu mấy đóa hoa nhỏ màu tím.

Đồng Hà cười từ nhỏ trong nhà đi ra đón, đi đến trước mặt Bắc Thần Quang Vũ, đưa tay xoa xoa tóc hắn, phát âm chuẩn xác nói: “Quang Vũ.”

Bắc Thần Quang Vũ đối với Đồng Hà coi hắn là tiểu đệ đệ mà đối đãi có chút không thể nề hà, nhưng vẫn thật cao hứng nhìn đôi mắt xanh biếc xinh đẹp của Đồng Hà, cười nói: “Đồng Hà.”

Hai người cười vỗ vỗ bả vai nhau, đi vào trong nhà.

Trong nhà, Bắc Thần Quang Vũ gặp được phụ thân Đồng Hà, tộc trưởng Khuê tộc Đồng Đạt. Đồng Đạt là một trung niên nam nhân dáng người gầy yếu, có một đôi mắt bình thản cơ trí. Ngoài ra, còn có mẫu thân Đồng Hà Đồng Lan, trưởng lão Đồng Thanh lần trước đã đến Bắc Nguyệt hoàng cung, còn có vị hôn thê thanh tú đáng yêu của Đồng Hà Đồng Dao. Đệ đệ Đồng Hà yêu thương Đồng Tử ra ngoài du lịch, không có ở nhà.

Một bàn lớn mọi người hoà thuận vui vẻ cùng nhau ăn một bữa tiệc hải sản phong phú, hồng mao tiểu lang Đồng Diễm cũng bị Đồng Đạt kéo về ngồi bên cạnh bàn. Nhìn thấy ánh mắt hồng mao tiểu lang lạnh lùng xa cách, trong lòng Bắc Thần Quang Vũ không khỏi thương tiếc, hắn đưa tay gắp một chút đồ ăn bỏ vào bát của hồng mao tiểu lang, nhu hòa nhìn cặp mắt màu đỏ sậm kia, nhẹ giọng nói: “Tiểu quỷ, ăn nhiều đồ ăn một chút.”

Hồng mao tiểu lang hơi hơi sửng sốt, cũng không nói gì, vùi đầu và cơm. Bắc Thần Quang Vũ cũng không để ý, cứ như vậy, thường thường gắp cho tiểu gia hỏa này chút đồ ăn, nhìn tiểu dã thú ăn hết một chén cơm.

Mẫu thân Đồng Hà vẻ mặt ngạc nhiên, nói một chuỗi dài, ngữ điệu giống y Đồng Hà, như tiếng nhạc tao nhã hài hòa. Đợi Đồng Lan nói xong, Đồng Thanh cười nhìn Bắc Thần Quang Vũ phiên dịch nói: “Đồng Diễm luôn ăn cơm rất là ít, trước kia mặc kệ bọn họ nghĩ biện pháp thế nào cho đứa nhỏ này ăn nhiều một ít cũng đều không được, không nghĩ tới ngươi gắp cho nó ít rau, lại khiến nó ăn hết một chén cơm.” Đồng Đạt, Đồng Lan cùng Đồng Hà đều gật đầu, khẳng định nhìn Bắc Thần Quang Vũ.

Bắc Thần Quang Vũ không khỏi bật cười, lắc lắc đầu, nói: “Ta làm sao lợi hại như vậy.”

Đồng Hà thấy hắn không tin, lại leng keng thùng thùng nói một chuỗi dài, Đồng Thanh lại phiên dịch nói: “Đồng Hà nói Đồng Diễm hẳn là nhớ nhung thân nhân của nó, hôm nay gặp ngươi đến đây, nghĩ đến ngươi là người đến từ nơi thân nhân nó ở, nên cao hứng.” Đồng Đạt Đồng Lan cùng Đồng Hà lại không hẹn mà đều gật đầu.

Nhìn toàn gia đáng yêu này, Bắc Thần Quang Vũ buồn cười, cười khẽ ra tiếng. Mà hồng mao tiểu lang đã sớm buông chén đũa, lại không biết chạy đi đâu rồi.

Sau khi ăn xong, Bắc Thần Quang Vũ làm bạn với Đồng Hà, Đồng Dao cùng Đồng Thanh, du lãm một phen thôn xóm Khuê tộc, thưởng thức cảnh đẹp xung quanh. Khuê tộc nhiều thế hệ sống ở trong này, rất ít cùng ngoại giới tiếp xúc, nhìn thấy một hàng người Bắc Thần Quang Vũ, đều nhiệt tình tiếp đón.

Nơi này thật sự là một nơi so với chốn đào nguyên còn xinh đẹp hơn, tuy là một hải đảo, nhưng có tài nguyên nước ngọt phong phú, thổ địa phì nhiêu cùng động thực vật đa chủng loại, khí hậu thích hợp, nơi như vậy, nếu là ở hiện đại, sợ là sớm bị khai phá, làm sao còn có thể mang theo phong mạo nguyên thủy thuần phác như vậy.

Sắc trời dần trễ, Bắc Thần Quang Vũ cáo từ, từ chối một nhà Đồng Hà cùng rất nhiều thôn dân nhiệt tình giữ lại, mang về rất nhiều lễ vật được tặng, với mọi người lưu luyến không rời vui vẻ đưa tiễn, chuẩn bị bước ra cửa thôn, hồng mao tiểu lang kia bỗng nhiên chạy tới đứng trước mặt hắn.

Bắc Thần Quang Vũ hạ thắt lưng, nhìn cặp mắt xinh đẹp màu đỏ sậm kia, đưa tay xoa xoa sợi tóc màu sắc độc đáo của hồng mao tiểu lang kia, mỉm cười nói: “Tiểu quỷ, ta đi đây.”

Ai ngờ, hồng mao tiểu lang đột nhiên nắm chặt tay Bắc Thần Quang Vũ, nhìn vào cặp mắt đen lấp lánh, thanh âm thanh thúy kêu một tiếng: “Phụ thân!”

Chung quanh, mọi người sửng sốt, tuy rằng nghe không hiểu Đồng Diễm kêu Bắc Thần Quang Vũ cái gì, nhưng nhìn tình cảnh trước mắt đều có chút mê hoặc. Duy nhất hiểu được ngôn ngữ với Bắc Thần Quang Vũ là Đồng Thanh cùng vị đại thúc kia sau khi Đồng Diễm kêu Bắc Thần Quang Vũ là phụ thân, hít một hơi khí lạnh thật sâu.

Bắc Thần Quang Vũ ngây ngẩn cả người, nửa ngày mới phản ứng được, cười gượng một tiếng, nói thầm: “Phụ thân? Ta già như vậy sao?”

“Phụ thân!” Hồng mao tiểu lang nhìn chăm chú Bắc Thần Quang Vũ, đôi mắt đỏ sậm có chấp nhất cùng quật cường kiên định, ẩn ẩn trong đó, còn có một tia yếu ớt mẫn cảm.

Khuê tộc giải thích tình trạng hiện tại với mọi người.

Bắc Thần Quang Vũ sờ sờ đầu hồng mao tiểu lang, cười nói: “Tiểu quỷ, ngươi không phải nhận ta làm cha ngươi đó chứ?”

Hồng mao tiểu lang mím môi, nhìn hắn.

Bắc Thần Quang Vũ sắc mặt dần an tĩnh lại, còn nghiêm túc nhìn hồng mao tiểu lang, nói: “Đồng Diễm, ngươi muốn đi theo ta sao?”

Đồng Diễm nắm chặt tay hắn.

“Một khi đã như vậy, nếu Quang Vũ đại nhân không ngại, để cho Đồng Diễm đi theo ngươi đi.” Đồng Thanh mở miệng nói.

Đồng Đạt đi đến trước mặt Bắc Thần Quang Vũ, chăm chú nhìn hắn, nói một chuỗi, Đồng Thanh nói: “Ý của tộc trưởng, là Đồng Diễm vốn không thuộc về Khuê tộc, thích ứng không được cuộc sống trong tộc, vậy để cho nó đi theo đại nhân rời khỏi nơi này; thân thế Đồng Diễm bất phàm, nhưng tuổi còn nhỏ, mong rằng đại nhân có thể nể tình Khuê tộc, tận tâm nuôi nấng nó trưởng thành.”

Bắc Thần Quang Vũ cúi đầu trầm ngâm một phen, nhìn Đồng Đạt cười cười, ánh mắt chân thành. Xoay người nhìn đôi mắt đỏ sậm kia, nghiêm túc nói: “Đồng Diễm, ngươi nghĩ kỹ chưa, theo ta đi, sẽ giống như ta mất đi tự do, hơn nữa nơi ta ở quy củ nghiêm ngặt, ngươi không thể chạy đến chỗ này chỗ kia chơi như ở đây, nói như vậy, ngươi còn nguyện ý đi theo ta không?”

Đồng Diễm cũng nghiêm túc như thế gật đầu.

Bắc Thần Quang Vũ sờ sờ đầu nó, đứng dậy nói với Đồng Đạt: “Một khi đã như vậy, để Đồng Diễm theo ta vậy. Tộc trưởng yên tâm, ta sẽ dùng hết khả năng ta có chăm sóc nó.”

Cứ như vậy, Bắc Thần Quang Vũ nhặt được tiểu hài tử.

“Phụ thân.” Đồng Diễm vươn hai tay về phía Bắc Thần Quang Vũ, trong ánh mắt mang theo ỷ lại cùng tín nhiệm.

Bắc Thần Quang Vũ hơi hơi sửng sốt, phản ứng lại, bất đắc dĩ cười ôm lấy thân mình nhỏ nhắn mềm mại ấy, cảm giác được đôi tay nhỏ bé ôm chặt cổ hắn, hắn nhẹ nhàng cười, bỗng nhiên có một thái độ làm cha. Hắn nhẹ giọng nói: “Nên là kêu ba ba mới đúng.”

Hết chương thứ ba mươi hai