Xuân Lai Hồ Thủy Lục Như Lam

Chương 40




Hoàng đế vội vàng ban thủ dụ thật khiến người khác cảm thấy kỳ quái. Lý Tịch Trì nghiêm túc đón nhận thánh chỉ từ tay viên thái giám nọ. Sau khi ban thưởng hậu hĩnh liền sai quản gia đưa tiễn hắn hồi cung. Đợi đâu vào đấy, y nhanh chân lui về hậu đường, nương theo tia sáng vàng vọt hắt ra từ ngọn đèn dầu, cúi đầu đọc thánh ý.

Trên lớp tơ lụa vàng óng quý giá nổi bật hàng mực tàu đen láy: “Đầu giờ Dậu ngày mai, Trẫm cùng Hồ phi mời Liên Vương gia và Đạm Thai Yến Nhiễm đến Phủng Hương Các dự tiệc. Khâm thử!”

Nhìn dòng chữ hoa mỹ tựa rồng bay phượng múa, một trận ớn lạnh xông thẳng lên đỉnh đầu Lý Tịch Trì. Bàn tay y vô thức run nhè nhẹ, đến cả thủ dụ cũng từ từ trượt rơi xuống nền đất cứng.

Giữa không gian yên ắng tĩnh lặng, thân ảnh Yến Nhiễm chậm rãi bước vào. Hắn khẽ đảo mắt quan sát khung cảnh xung quanh rồi cúi người nhặt trang giấy nằm lăn lóc dưới mặt đất. Vừa lướt sơ qua, hắn đã đoán được đại khái tình hình.

“Ghi đích danh tên ta.” Sau vài phút do dự đắn đo, hắn chủ động mở miệng nói với Lý Tịch Trì: “Ta nghĩ mình hoàn toàn có quyền biết chuyện gì đang xảy ra.”

“Chắc chắn ngươi nên biết…” Lý Tịch Trì thẫn thờ di chuyển tới chiếc ghế gần đó, buông thõng thân hình nặng nề rồi trầm mặc lùa sâu hai bàn tay trong mái tóc dày. Lâu thật lâu, y mới mệt mỏi thở ra một hơi dài.

“Hoàng huynh đã hay tin Doanh Thu trốn tại phủ của ta. Đêm mai, y lệnh ta và ngươi tiến cung gặp Hồ phi.”

“Ta không đi!” Yến Nhiễm giật mình kinh hãi, lập tức cất tiếng từ chối: “Ta không thể gặp tên cẩu hoàng đế đó! Không thể!”

“Ngươi không thể không đi!”

Lý Tịch Trì đặt tay lên đôi vai mảnh khảnh của Yến Nhiễm như vừa trấn an vừa muốn truyền thêm can đảm.

“Đây chính là kế hoạch của y. Nếu chúng ta kháng chỉ, y sẽ danh chính ngôn thuận đưa binh lính xông thẳng vào Vương phủ mượn cớ tra xét ngươi nhưng trên thực tế hòng lục soát tung tích Trầm Doanh Thu. Chỉ sợ đến lúc đó hai người các ngươi đều gặp nạn, cho nên bây giờ nhất định phải tỉnh táo trấn tĩnh!”

Lời phân tích hợp tình hợp lý như gáo nước lạnh dội thẳng vào đầu Yến Nhiễm, thần trí hoang mang hoảng loạn bỗng chốc thanh tỉnh mười phần. Đang yên lặng ngắm ánh nến chập chờn tỏ mờ theo gió, đột nhiên hắn mở miệng nêu ra thắc mắc: “Chẳng lẽ hoàng đế không lợi dụng những khi ngươi vắng mặt mà tới khám xét bắt người?”

“Đương nhiên có thể.” Lý Tịch Trì nhíu chặt hàng chân mày, gật gật đầu nói: “Thế nên chúng ta cần gấp rút chuyển Trịnh Trường Cát và Trầm Doanh Thu tạm lánh đi nơi khác. Khi y phái binh lính tới tra xét, bọn chúng xông vào sục sạo chỉ gặp căn phòng rỗng tuếch vắng tanh, có vậy y mới từ bỏ mối hoài nghi.”

Miệng nói, bàn tay rất thản nhiên kéo Yến Nhiễm hòng thu ngắn khoảng cách.

Trước hành động này, Yến Nhiễm ngỡ ngàng sửng sốt, tiềm thức không ngừng thúc giục tránh né nhưng Lý Tịch Trì đã phản ứng nhanh hơn một bước, xiết chặt mười đầu ngón tay của hắn.

“Ta có một thỉnh cầu.” Thanh âm y nhu hòa khó tả: “Đến ngày mai, vì Trầm Doanh Thu và Trịnh Trường Cát cũng vì chính bản thân ngươi nữa, hãy cố gắng nén nhịn giả vờ hòa thuận vui vẻ tiến cung cùng ta. Không nên để hoàng huynh tìm ra cơ hội tóm được bất cứ sơ hở nào.”

Yến Nhiễm giật mình rúng động, hắn dùng sức muốn giật tay ra nhưng Lý Tịch Trì vẫn kiên quyết nắm chắc, thủy chung không chịu buông lơi.

“Ngươi tỉnh táo quan sát đại cục đi, đừng nên như thế. Hành xử dựa theo cảm tính chỉ khiến mọi chuyện càng hỏng bét. Đợi sau khi sự việc chấm dứt êm thấm, ta sẽ đưa ngươi tới gặp con chúng ta, nếu thích còn có thể tới sa mạc nghỉ ngơi an dưỡng một thời gian. Ta sẽ sắp xếp cho Doanh Thu thuận lợi ly khai đồng thời giúp Trịnh Trường Cát tìm tung tích của người tên Cơ Thân Ngọc kia… Hết thảy đều sẽ tốt đẹp, tươi sáng hơn…”

Y không ngừng thốt lời hứa hẹn về viễn cảnh tương lai, vừa dịu dàng hôn phớt thái dương Yến Nhiễm như muốn đem tất cả ý niệm trực tiếp khắc sâu vào tâm trí người yêu.