Xuân Như Cựu

Chương 3






Trên người vô cùng đau đớn, phân không rõ là đau chỗ nào, cơn đau kịch liệt từng đợt lại từng đợt tràn qua cơ thể, làm nàng không được yên ổn. Bộc Dương giãy giụa mở mắt, nhìn thấy vết thương trên bụng, nàng theo bản năng muốn nâng tay chạm vào nhưng dù cố gắng cũng không làm được. Thử vài lần ngược lại làm vết thương trên người càng đau, nàng không cam tâm nhưng cũng chỉ có thể nhắm mắt, chậm rãi thích ứng.
Có lẽ đã phát hiện nàng tỉnh lại, bên ngoài phòng nhẹ vang lên một loạt tiếng bước chân. Ngay sau đó là có một người đẩy cửa bước vào.
Bộc Dương hơi quay đầu liền nhìn thấy một nữ tử chừng mười lăm, mười sáu tuổi bước vào. Có lẽ vì nàng đã tỉnh cảm giác dần trở lại, lập tức cảm nhận được miệng vết thương càng lúc càng đau, Bộc Dương cậy mạnh cố gắng chịu đựng, đưa mắt trên người nữ tử mới tiến vào.
Thấy nàng đã tỉnh, nữ tử nhanh chóng tiến tới giường nhỏ, khuôn mặt mang nét dịu dàng, thái độ khiêm nhường đến có hơi nhún nhường, nhưng đặt trên người nàng ta lại không có vẻ khác lạ, dường như từ nhỏ vốn đã là như thế. Nhất định là tì nữ, Bộc Dương âm thầm kết luận.
Nữ tì kia liền lên tiếng.
"Cô nương đã tỉnh?"
Bộc Dương vẫn còn chút mơ hồ, tinh lực không quá tốt. Nàng cố gắng khống chế bản thân, ép mình duy trì tỉnh táo, im lặng mà nhìn nữ tì này. Hiện tại nàng còn chưa rõ tình hình, không dám tùy tiện nói gì.
Nữ tì dường như hiểu chút y thuật, nàng ta cúi người nhìn sắc mặt của Bộc Dương, hơi cười cười nói.
"Cô nương có thể tỉnh lại thì không còn gì đáng lo ngại, tiếp tục tĩnh dưỡng sẽ khỏi thôi."
Nghe nói vết thương trên người không đáng lo nữa, Bộc Dương mới an tâm một chút. Nàng khẽ lên tiếng, khí tức còn hơi yếu, tiếng nói có chút khàn khàn lại mỏng manh.
"Xin hỏi chủ nhân quý phủ là ai? Là ai cứu ta?"
Nữ tì cẩn thận nghe hết câu của nàng, đợi nàng nói xong mới trả lời.
"Thiếu gia xây nhà ở đây. Rạng sáng hai ngày trước, thiếu gia đi lấy nước thì gặp cô nương nằm bên đường, thấy còn cứu được đã gọi người đưa cô về."
Nói như vậy cũng không sơ hở gì, chỉ là hiện tại vẫn không biết thân phận người này là ai, Bộc Dương chưa dám nhiều lời, chỉ nhẹ giọng cảm ơn.
"Thay ta đa tạ thiếu gia của ngươi."
Nữ tì nghe vậy cũng thay mặt chủ nhân đáp lễ rồi lui xuống.
Hiện tại tính mạng không có vấn đề quan trọng, Bộc Dương tạm an tâm một ít. Sau khi nữ tì đi ra ngoài mới suy nghĩ về tình huống của mình. Cơn đâu trên người so với lúc vừa tỉnh chỉ có hơn chứ không kém, Bộc Dương cắn răng, cực lực khiến cho đầu óc mình thanh tỉnh.
Ngày đó nhân số thích khách đông hơn, nàng theo một đám hộ vệ hướng phía bắc trốn đi. Tuy có hộ vệ liều chết bảo vệ nhưng đối phương người đông thế mạnh, nàng vẫn bị thương. Hộ vệ từ từ vong mạng, nàng chỉ có thể ôm vết thương trốn vào trong núi, mượn thế núi gập ghềnh, cây cối rậm rạp để tránh kẻ đuổi giết. Nàng đi một mạch không dám dừng, vết thương bị động rách ra, máu chảy đầm đìa. Biết rõ nếu không cầm máu, thích khách có thể theo vết tích trên đất mà đuổi theo tìm nàng, nàng chỉ có thể cởi ra ngoại bào cột lại miệng vết thương. Mong muốn được sống giúp nàng chống đỡ chạy về phía thâm sơn cho tới khi không thể chống nổi nữa liền ngã xuống mất đi ý thức.
Ám sát công chúa là tử tội, nếu không lợi ích chào mời chắc chắn không có người chịu làm việc này. Nàng muốn tới biệt viện, trừ vài người thiếp thân nha hoàng và bệ hạ, cũng không ai khác biết chuyện. Có thể mai phục từ trên đường đi biệt viện, bên cạnh nàng chắc chắn có người đã để lộ phong thanh. Người này là ai? Người nào lại muốn tính mạng của nàng chứ?
Những câu hỏi cứ quay quanh trong đầu nàng. Tình trạng trong cũng hiện tại không biết ra sao? Nàng ở chỗ nào không biết là tốt hay xấu? Bộc Dương dần dần lâm vào tình trạng hỗn độn, những vấn đề này cứ theo nàng cho tới khi nàng hôn mê lần nữa vẫn chưa có lời giải đáp.
Đầu tiên là mất máu quá nhiều, rồi lại là hai ngày hôn mê, thêm việc chưa có một chút cơm nào vào bụng, dù là sắt thép cũng không chịu nổi huống chi Bộc Dương là nữ tử, thân thể nhu nhược. Nàng nằm đó mơ mơ màng màng, ý thức mở hồ không rõ, chỉ cảm thấy thân thể rất nóng tựa như đang bị đặt trên lò lửa. Cổ họng khô khốc, nàng muốn gọi người mà không thể kêu được giống như có một vật đang chắn ngang cổ họng của nàng.
Làm sao cũng không thoát ra khỏi tình trạng này lại không thể dùng lực, Bộc Dương cảm thấy rất kinh hãi. Sự lo sợ khi gần tiến tới cái chết còn vơi lại cảm giác được sự bất lực của bản thân khiến nàng muôn phần lo lắng.
Nàng cố hết sức muốn mở mắt, muốn kêu lên, mà thân thể lại như không phải của nàng, không thể nào làm được.
Bên tai nghe được tiếng thở dài của ai đó, tiếp theo đã trên trán có chút ẩm ướt mát mẻ, môi cũng được nước làm mềm lại làm nàng thoải mái hơn rất nhiều. Nàng nhớ đến vị thiếu gia trong lời nói của nữ tì kìa, nếu hắn muốn nàng chết đã để nàng tự sinh tự diệt, cũng không cần hao phí tâm sức đưa nàng về. Nghĩ vậy, dường như được trấn an một chút, sự kinh hãi, không yên lòng, hay nôn nóng đủ loại cảm giác nản lòng chậm rãi tiêu tán, nàng lại hôn mê.
Lúc nàng tỉnh lại lần thứ hai, trời đã tối hẳn, bên trong chỉ có một cái đèn duy nhất, mơ hồ mông lung, miễn cưỡng mới có thể nhìn rõ được mọi vật. Bộc Dương khẽ cử động cơ thể, trên người dơ bẩn khó chịu, hơi thở phả ra lại cực kì nóng. Nàng đang phát sôt.
Có người đang nhanh chóng tiến lại đây, Bộc Dương thoáng ngẩng đầu liền nhìn thấy nữ tì lúc trước đang đến bên giường, thấy nàng tỉnh lại, nàng ta có chút vui vẻ.
"Cô nương đã tỉnh? Đúng lúc thuốc có thể dùng được rồi." Nàng dứt lời cũng không đợi Bộc Dương đáp lại, liền xoay người đi ngoài. Một lúc sau, nàng lại quay về cùng với chén thuốc trong tay.
Trải qua trận mê mang lúc nãy, Bộc Dương biết rõ bản thân hiện tại vô cùng yếu ớt nên nghe lời vẫn tốt hơn, có bệnh dùng thuốc, dưỡng lành vết thương, mới là thượng sách. Nữ tì đến đỡ nàng, nàng cũng phối hợp nàng người nhưng vẫn đụng tới vết thương. Nàng nhịn không được chân mày châu lại nhưng vẫn chịu đau nhức, ngồi dậy một một chút.
Thuốc ngày vừa đắng lại khó uống, có chút chua khiến nàng chỉ muốn nôn ra. Bộc Dương nhiều ngày chưa ăn gì, dạ dày trống rỗng nên càng yếu ớt. Nhưng nàng nhịn xuống, từng chút một uống hết không chừa lại chút gì. Uống xong được chén thuốc thì người nàng cũng đầy mồ hôi.
Nữ tì không nói lời nào, giúp nàng uống hết thuốc, đỡ nàng nằm lại rồi mới lui ra ngoài. Bộc Dương cũng không còn nhiều tinh lực để ý những thứ khác, uống thuốc xong vừa nằm đã ngủ ngay.
Ngày kế tiếp vẫn là nữ tì đó mang tới cho nàng một chén cháo trắng, giúp nàng ăn hết. Nàng ta cử chỉ khiêm tốn, hầu hạ lại rất tốt, rất thuận tay, đối với khách cũng đủ lễ, lại không nói nhiều, thu xếp cực kì tốt. Vừa nhìn đã biết chủ nhân nơi này phong cách lễ nghi làm tới không tệ. Một nhà nào đó có quy cũ tốt hay không, nhìn tới hạ nhân liền biết rõ ngay. Lấy hạ nhân là biết chủ nhân như thế nào, mặc dù không phải toàn bộ nhưng cũng có thể không khác bao nhiêu.
Ăn được một chén cháo vào bụng, tinh thần Bộc Dương cũng tốt lên, nằm lại nghỉ ngơi. Lại qua một khoản thời gian, nữ tì kia lại đem thuốc tới, nàng uống cạn như đêm qua rồi mới thăm dò.
"Không biết chủ nhân của ngươi là ai?"
Nữ tì đang dọn dẹp chén thuốc, vừa nghe nàng hỏi liền để mọi vật xuống, cúi đầu nói.
"Chủ nhân ẩn cư trong núi, cũng không phải là người nổi danh gì."
Bộc Dương hiểu rõ, lúc trước có nghe nàng ta đề cập "Xây nhà" liền biết nơi này có ẩn sĩ ẩn cư.
Người đời luôn lầm tưởng rằng ẩn sĩ thường là xuất thân hàn vi, kì thực, trong những thế gia đại tộc cũng những người quy ẩn sơn lâm để chuyên tâm theo đạo hoặc vui thú điền viên. Những vị này thường là nhân tài có sở trường riêng, có danh tiếng, đợi khi thanh danh lớn mạnh đã có thể lọt vào mắt của thiên tử vào triều làm quan. Tiền triều cũng có một nhà thấy chức quan nhỏ, liền cởi mũ ẩn cư. Mười năm sau thanh danh càng lúc càng lớn, lúc đó hoàng thượng liền phong quan lớn, việc này sau thành câu chuyện mọi người ca tụng.
Nữ tì này quả thật là hành động đều theo khuôn phép, chủ nhân chắc là thế gia xuất thân. Nếu là người có tài thì không nên hoàng phế tại nơi thâm sơn này.
Nghĩ như thế nhưng Bộc Dương không nóng vội, nàng cười ôn hòa cười cũng không tiếp tục hỏi.
Dưỡng thương là việc rất chán, hơn nữa trong lòng Bộc Dương vẫn luôn hướng về phía kinh thành, nghĩ trong cung như thế nào, phụ hoàng nếu biết nàng gặp chuyện tất nhiên cực kì giận dữ. Nằm trên giường thời gian luôn trôi qua rất chậm. May mà thuốc nữ tì kia đưa tới rất hữu hiệu, vết thương của nàng đã dần khép lại.
Qua ba ngày, Bộc Dương có thể đi được nhờ có nữ tì kia đỡ. Lại qua ba ngày đã có thể ở trong phòng đi một vòng.
"Phương thuốc này là do ai kê đơn?"
Mấy ngày qua đều không ai tới bắt mạch cho nàng, nhưng thuốc dùng rất phù hợp với vết thương. Thái y trong cũng cũng không có được y thuật như vậy. Bộc Dương đi hai bước, vì hiếu kỳ mà đặt câu hỏi.
"Là thiếu gia nhà ta vì cô nương chẩn đoán, thiếu gia y thuật cao minh, cô nương thực sự có thể yên tâm." Nữ tì trả lời.
Là hắn. Nữ tì đối với thiếu gia của nàng tôn sùng cực kì, song nhiều ngày Bộc Dương ở đây dưỡng thương, vị thiếu gia này lại chưa từng lộ diện. Làm khách mà không bái kiến gia chủ vốn đã thất lễ, huống chi, nàng được người này cứu mạng. Bộc Dương suy nghĩ liền nhân tiện nói.
"Mấy ngày trước đây không tiện đi lại, không thể phiền nhiều, hiện tại ta có thể đứng lên rất muốn gặp mặt để cảm tạ, không biết gia chủ ở nơi nào? "
Nữ tì dường như sớm dự đoán được nàng sẽ hỏi như vậy, ngẩn đầu nhìn trời rồi mới đáp lời.
"Để nô tì đi trước dẫn đường."
Ở trong phòng không thấy được nhưng bước ra ngoài lập tức thấy rõ nơi này quả thật là ở trong núi. Hai bên vách đá sừng sững, xung quanh đều là đại thụ, thỉnh thoảng có những chú chim bay qua truyền đến tiếng kêu, quả nhiên là thanh tĩnh nhàn nhã.
Nơi này là một căn nhà tranh đơn giản diện tích cũng không nhỏ, nữ tì đỡ Bộc Dương đi vòng qua khu nhà tới phía sau. Nơi đó là một khoảng rừng trúc rậm rạp.
"Thiếu gia ở trong rừng." Nữ tì nói.
Thời tiết tháng cuối xuân, lá trúc xanh buông mình trong gió truyền đến rào rạt tiếng vang. Bộc Dương đứng yên một lát mới bảo nữ tì đỡ nàng vào trong.
Lá rơi phủ đầy trên đất thành một tầng, bước chân giẫm lên đó có cảm giác mềm mại dịu dàng. Bộc Dương từng bước đi vào, không có bao lâu đã thấy được người kia, hắn đưa lưng về phía bên này, ngồi trên xe lăn, thân mặc áo màu thiên thanh, tư thế ngay thẳng tràn ra thái độ trầm tĩnh như mặt hồ không gợn sóng.
Bộc Dương vừa thấy xe lăn đột nhiên dừng bước.


---------------