Xuân Như Cựu

Chương 39







Trên gương mặt của vị vua trẻ là nét tiều tụy, hốc hác, hắn nhận một quyển tấu chương của đại thần trình lên, sắc mặt khô vàng của hắn hơi ngẩn ra, có chút biến sắc.
"Vệ tiên sinh đầu hàng Triệu Vương?"
Đại thần còn chưa kịp trả lời hắn thì sự kinh sợ đã chiếm đầy đôi mắt của hắn, tay hắn như không còn sức lực nào để cho bản tấu chương rơi xuống đất.
"Có nhầm lẫn hay không? Vệ tiên sinh sao lại đầu Triệu? Chuyện này có lợi gì cho hắn chứ?" Vị vua trẻ dứt lời thì giống như tìm được chiếc cọc trong ngày mưa gió, đột nhiên thông suốt. Hắn nhìn chằm chằm vị đại thần bên dưới, còn đang tự nói không biết là đang an ủi bản thân hay tìm người đồng tình. "Hắn phò tá trẫm đăng cơ, muốn cái gì mà không có chứ? Hiện tại giờ lại đầu quân Triệu Vương cũng không có lợi ích gì, cần gì phải làm chuyện hoang đường này."
Càng nói thì giọng nói của hắn càng nhẹ hơn, đại thần vội vàng gật đầu phụ họa.
"Quả thật không nghĩ ra, Vệ tiên sinh là một người không màn danh lợi, ngay cả vị trí thừa tướng cũng có thể nhường lại cho người khác. Hiện tại đầu quân Triệu Vương không biết là muốn làm cái gì?" Sắc mặt đại thần nghi hoặc nhưng hiển nhiên là lúc này không phải thời gian thích hợp để nói chuyện này. "Nhưng bệ hạ, Vệ tiên sinh quả thật đã theo Triệu Vương! Từ sau chuyện của Bộc Dương đại trưởng công chúa, Triệu, Tấn và các vị khác đều lần lượt giương cờ tạo phản, ép bệ hạ vào tội sát hại thân trưởng, bất nhân bất nghĩa, không phải minh quân. Việc cấp bách hiện tại là làm sao để bình định chuyện này!"
Đại thần từ ngữ chính khí, tận tình khuyên bảo, vị hoàng đế lại như người mất hồn, cứ thế sững sờ lên tiếng.
"Chẳng lẽ là do cái chết của đại trưởng công chúa, Vệ tiên sinh bắt đầu hận trẫm ..."




Chưa từng có một giấc mộng nào chân thật như vậy.
Cảnh trong mộng kia giống như là tự bản thân chứng kiến, ngay cả một biểu cảm nhỏ trên gương mặt cũng hiện ra rõ ràng như vậy. Bộc Dương biết đây chỉ là một giấc mơ nhưng cho dù làm sao cũng không thể tỉnh dậy được.
Cảnh tượng lập tức thay đổi.




Trên tường thành Lạc Dương, Vệ Tú mặc trên người một thân thanh sam, trong tay cầm một thanh kiếm, một mình ngồi trên tường thành. Trước mặt nàng là cờ xí rơi trên đất, đao kiếm, mũi tên phân tán khắp nơi, đối diện là một mảng tường thành bị đốt cháy đen. Loáng thoáng có thể nghe được bên trong thành vang lên tiếng người rên rỉ đau đớn, thống khổ, tuyệt vọng.
Có một vị tướng quân mặc khôi giáp tiến đến bên cạnh nàng.
Trước nay Bộc Dương chưa từng gặp qua người này, trên người hắn dính đầy máu, máu đông lại, từ màu đỏ tươi biến thành sẫm đen, ngay cả trên mặt cũng có một vết thương còn đang kết vảy.
"Vệ lang về, Lạc Dương diệt. Chu Kỉ mừng cho tiên sinh, đại thù đã báo!" Tướng quân nói năng lưu loát, trong lời nói cực kì tôn kính.




Nghe vị tướng quân này nói vậy, đại thù của tiên sinh đã báo được, coi như là hoàn thành ước nguyện. Nhưng sắc mặt nàng lại giống như là không nắm được gì cả, không vui mừng hay sung sướng gì, mà càng giống như là không còn lý do để nàng chống đỡ mà sống trên đời nữa.




"Tiên sinh? Chúng ta nên vào cung thôi." Tướng quân lo lắng, thấp giọng lên tiếng.
Vệ Tú vẫn mắt điếc tai ngơ giống như là không nghe được điều gì, nàng nhìn về phía trước, thành Lạc Dương đã không còn phồn hoa như xưa, khắp nơi đều là thương binh, mặt đất khô cằn. Ai có thể ngờ, không lâu trước đây, nơi này là mảnh đất yên lành, dân chúng an cư lạc nghiệp.
Nàng đưa mắt nhìn về phía xa kia như đang tìm kiếm điều gì đó. Sau một lát thì buông tay, trên mặt là vẻ hối hận cùng những hồi ức cũ.
Tướng quân vẫn đứng bên cạnh nàng một lúc. Nhưng hắn vẫn còn công vụ trên người, một lát sau đã bị một binh lính đến mời đi.
Chỉ còn lại một mình Vệ Tú, gió lạnh vỗ vào người, trong tay áo của nàng theo gió mà phồng lên, những sợi tóc chỉnh tề của nàng cũng trở nên hỗn độn, cả người như mất đi sức sống, trở nên tiều tụy giống như một lão nhân tuổi già sức yếu.




Bộc Dương nhìn mà trong lòng đau xót nhưng không thể làm được cái gì.




Giây lát sau, Vệ Tú cúi đầu nhìn kiếm trong tay. Tay phải nàng cầm chuôi kiếm, chậm rãi rút ra, mũi kiếm sắt nhọn, thân kiếm mang theo ánh bạc lạnh lẽo. Nàng thì thầm như tự nói với bản thân.
"Ước nguyện đạt thành nhưng cũng không cảm thấy vui vẻ. Tìm kiếm cả một đời, vạn sự vẫn như không. Nếu ta sớm bước tới một bước..."
Lời nói càng lúc càng nhỏ đến mức không thành tiếng, một giọt lệ rơi xuống trên mặt nàng, rơi trên vạt áo. Nàng giơ kiếm đặt lên cổ, vẻ mặt thẫn thờ như đã chết, nàng nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói.
"Mạng này của ta trả lại cho điện hạ."
Lời nàng vừa dứt thì máu tươi đã bắn đầy tường thành.
Máu tươi nồng đậm tràn ngập xung quanh, khiến cho ánh mắt Bộc Dương hoàn toàn bị bao phủ bởi máu của Vệ Tú. Dòng máu nóng bỏng đó qua không lâu nữa cũng sẽ lạnh dần như tính mạng của Vệ Tú vậy.




Bộc Dương vì hoảng sợ mà hai mắt mở to, một tiếng hét tuyệt vọng bị chặn ngang ở yết hầu. Nàng đã quên mất đây chỉ là một giấc mơ. Ngay thời khắc lưỡi kiếm lướt qua cổ tiên sinh, bầu trời như càng thêm âm u và áp lực, nàng chỉ cảm thấy hồn phách của nàng cũng vì một kiếm này mà bị đánh tan, nàng liều mạng, sợ hãi kêu lên.
"Điện hạ, điện hạ!" Bên tai truyền đến tiếng kêu mềm mại và lo lắng.
Bộc Dương đột nhiên mở mắt, tròng mắt không hề chuyển động mà chỉ nhìn chằm chằm về phía trước.
"Điện hạ gặp ác mộng sao?"
Bộc Dương quay đầu một cách cứng đờ, nhìn về phía người vừa lên tiếng, là tì nữ của nàng.
Nàng tỉnh lại.
Đó là một giấc mộng.
Tâm tình đang treo ngược lên cuối cùng cũng hạ xuống, Bộc Dương ngồi đó vô lực thở ra, thân thể từ từ lấy lại sức sống sau khi tỉnh khỏi giấc mộng đó, trong lòng nàng cảm thấy cực kì may mắn. Giấc mơ đó rất thật, nàng như người đứng xem nhưng cũng giống như một phần trong đó. Lúc tiên sinh tự vận, máu tươi giống như đã bắn trên mặt nàng. Nàng bảo tất cả tì nữ trong điện lui ra, tay vô thức vuốt lên mặt mình. Lúc này nàng mới nhận ra trên mặt mình đầy nước mắt.
Bộc Dương chỉ cảm thấy cả người đều phát lạnh.


Sáng hôm sau chính là mùng một, Hoàng đế để lại mấy vị vương gia và đại thần, một mình đi đến Viên Khâu cúng tế trời đất. Bộc Dương không có việc gì nên chỉ ở trong phủ.
Nàng cho người theo dõi Đông Hải quận vương phủ, lại lên kế hoạch đưa người vào đó, theo dõi Tiêu Đức Văn.
Việc này không cần quá sức cố gắng, ai lại nghĩ tới một Hoàng Trưởng Tôn chịu tang cha, quận vương vừa mới chín tuổi đã có người khiêng dè. Phòng bị trong phủ chắc chắn không quá cẩn trọng. Trong nửa năm này, Bộc Dương cũng thu được không ít người, lúc này cũng có chút công dụng. Mà nàng vẫn nhớ vài tên thái giám thân cận bên cạnh Tiêu Đức Văn, cũng đã thử tiếp xúc vài lần.
Chuyện này đã lấy mất thời gian hơn nửa ngày của nàng. Từ đêm qua, sau khi giật mình tỉnh mộng, Bộc Dương cũng không mấy an tâm, đến bây giờ vẫn là phiền muộn đến phát hoảng.
Những gì mà nàng nhìn thấy trong mộng, chính là những sự việc xảy ra trong kiếp trước sau khi nàng chết.
Lời nói đêm qua của tiên sinh lại trùng hợp giống với cảnh trong mơ, đúng là nói sao làm vậy. Từ lúc ở Mang Sơn nhìn thấy Vệ Tú, Bộc Dương lập tức nhận ra nàng ấy chính là Vệ tiên sinh của mười hai năm sau. Nhưng nàng chưa bao giờ khẳng định như lúc này, cảm nhận được một cách sâu sắc, nàng ấy chính là Vệ Tú của mười hai năm sau.
Nhưng Bộc Dương cũng cảm giác bản thân có lỗi một chút, lúc nghe được tiên sinh nói là sẽ cùng nàng làm bạn nơi hoàng tuyền, nàng rất xúc động, cảm giác rất ngọt ngào, có lẽ tình cảm của tiên sinh đối với nàng cùng không phải hoàn toàn vô tình. Nếu không vì sao nàng ấy lại muốn cùng nàng đồng sinh cộng tử chứ?
Nhưng khi trong mơ nhìn thấy tiên sinh giương kiếm tự vẫn, nàng lại có cảm giác nàng chết một mình không sao, không cần tiên sinh phải hại đến tính mạng của tiên sinh
Nghĩ đến như vậy, Bộc Dương đã nhớ đến Vệ Tú. Lúc trước, nàng thích tiên sinh, nhưng nàng ấy không thích nàng, nàng xấu hổ và tức giận cũng có thể ép cảm xúc của mình xuống, đặt đại nghiệp lên hàng đầu. Nhưng sau khi trải qua giấc mộng này, Bộc Dương muốn có được trái tim của Vệ Tú.
Cùng lúc đó, trong lòng Bộc Dương như kiến bò chảo nóng, nàng muốn biết vì sao tiên sinh có thể đi tới một bước như vậy vì nàng? Lúc nàng bị ban rượu độc, tiên sinh chậm một bước không thể cứu nàng, nàng cũng không trách vì dù sao lúc đó hai người đứng ở hai đầu chiến tuyến. Nhưng sau đó, tiên sinh đầu hàng Triệu Vương? Thư của nàng cũng là đưa tới Triệu Vương mà. Tại sao sau khi báo được thù thì tiên sinh lại tự sát? Câu nói cuối cùng của nàng ấy, 'điện hạ' là muốn ám chỉ nàng sao?
Kiếp trước, tiên sinh thường gọi nàng là điện hạ, trước cả khi xảy ra chuyện nàng nhận một ly rượu độc đó. Nhưng khi đó, hai người các nàng vốn không giao tiếp nhiều, càng không giống như kiếp này có quan hệ quân thần.
Lúc đó giữa nàng và tiên sinh phát sinh chuyện gì ? Còn có chuyện gì mà nàng chưa từng lưu ý?
Bộc Dương thật sự muốn tìm một lời giải thích nhưng những câu hỏi này không ai có thể trả lời cho nàng.
Bộc Dương lập tức đến chỗ ở của Vệ Tú nhưng không có ai ở đó. Hạ nhân trong viện báo lại là hôm nay tiên sinh ra ngoài. Bộc Dương nhìn nhìn sắc trời, thấy đã sắp tới hoàng hôn liền ở lại tiểu viện đợi người.
Đợi mãi cho tới trước bữa tối.
Mùa đông ngày ngắn đêm dài, chưa qua giờ Thân (chưa tới 6 giờ tối) mà trời đã tối sầm rồi.
Bộc Dương cầm trên tay một chén trà nhỏ, ngồi dưới mái hiên. Tiểu viện này thoạt nhìn thì vẫn như lúc trước, không có gì khác biệt nhưng nhìn kĩ lại có cảm giác lây nhiễm khí chất đặc biệt trên người Vệ Tú.
Nếu tiên sinh đồng ý trở thành phò mã của nàng, có lẽ nơi này cũng có thể có bóng dáng của nàng.
Bộc Dương tùy ý suy nghĩ cho tới khi Vệ Tú xuất hiện ở cửa viện. Hôm nay, Vệ Tú tới nhà của nàng ở kinh thành.
Nàng muốn dọ thám sự việc trong triều, cũng muốn liên lạc với mấy thế lực ẩn ở khắp nơi, đương nhiên cũng cần một đám người để sử dụng. Hôm nay là mùng một đầu năm, nàng đi nhà mình cũng muốn phát lì xì cho những người ở đó, xem như qua một cái lễ mừng năm mới.
Trở lại tiểu viện đã tháy Bộc Dương đang đợi nàng, Vệ Tú hơi suy tư không hiểu hôm nay có chuyện gì khiến cho điện hạ tới tìm nàng, trong lòng chợt cảm giác hơi tò mò.
Vệ Tú vừa xuất hiện, Bộc Dương cũng lập tức đứng lên, đợi Vệ Tú tới gần thì cùng nàng nói chuyện.
Hai người đi vào trong phòng, còn chưa ngồi xuống thì đã có người tới báo, bữa tối đã chuẩn bị xong. Vệ Tú chủ động lên tiếng mời.
"Nếu điện hạ không bận việc gì, không ngại thì có thể lưu lại dùng bữa."
Đương nhiên không có việc gì. Vì để gặp Vệ Tú, Bộc Dương đã đợi một canh giờ, giờ nàng ấy chủ động lưu nàng lại dùng bữa tất nhiên là phải đồng ý rồi. Giấc mơ đêm qua thật sự quá mức chân thật, cũng quá là kinh tâm động phách. Bộc Dương chỉ cảm thấy cho dù không nói gì, không làm gì, chỉ nhìn tiên sinh thôi cũng đã tốt rồi.
Dùng xong bữa tối, hai người ngồi trong phòng uống trà, nói chuyện phiếm.
Vệ Tú nghiêng đầu nhìn Bộc Dương, trong mắt là một chút nghi ngờ.
"Điện hạ, hôm nay có chuyện gì buồn phiền sao?"
Nói là buồn phiền thì cũng không đúng lắm. Từ khi vào cửa, công chúa cũng không nói bao nhiêu câu nhưng ánh mắt nàng lại hiện rõ ràng là có chuyện muốn nói.
"Đêm qua ta nằm mơ." Bộc Dương nói.
Vệ Tú làm động tác mời, tỏ ý muốn nghe rõ ràng.
"Giấc mơ đó ... " Bộc Dương không biết phải bắt đầu nói từ đâu. Trong mơ nàng đã chết, tiên sinh lại tự vẫn, là điều không may. Nói ra cũng không đem lại lợi ích gì cả. Bộc Dương thở dài, lại nói dối. "Giấc mơ đó đánh trúng câu chuyện trong lòng ta, trong mơ tiên sinh gả ... " Nghe tới đây, chân mày Vệ Tú hơi nhướng lên một chút, Bộc Dương lập tức sửa lời. "... lấy ta, trở thành phò mã."
"Mơ thường trái ngược hiện thực." Vệ Tú vô tình nói.
"Cũng có những giấc mơ trở thành hiện thực." Bộc Dương tươi cười sáng lạn "Tiên sinh sao không thông cảm ta ngày nghĩ đêm mơ."
Mấy ngày trước, nàng còn để tâm tư trong lòng, sao hôm nay lại có thể nói thẳng trên miệng như vậy? Vệ Tú do dự không chắc chắn, tay đặt trên chân mình, giọng nói có chút đè nén.
"Hai chân của Tú không tiện, làm sao có thể liên lụy chuyện cả đời của người."
"Ta cầu còn không được." Bộc Dương lập tức nói, cũng không hề do dự.
Hai người các nàng ở chung, nàng kiếp này sẽ không phải nhận một chung rượu độc mà chết, tiên sinh cũng không tự vẫn trên tường thành. Ánh mắt Bộc Dương trở nên nồng nhiệt, nàng dường như có thể cảm giác được từng cơn gió lạnh thấu xương nơi tưởng thành, cảm giác được máu tươi ấm nóng của Vệ Tú trên mặt mình. Nàng thích tiên sinh, tiên sinh cũng biết, vậy thì nàng cần gì phải che dấu, tốt nhất là có gan thể hiện.
"Ta nguyện ý để tiên sinh liên lụy." Bộc Dương cười cười, một lần nữa khẳng định.


--------------


Tác giả có lời muốn nói: vì quái gì mà mấy người trăm miệng một lời nói không cần ngược công chúa, ngược Tú Tú đi. Hoặc là, không cần ngược công chúa, nhưng khuyến mãi thêm ngược tiên sinh.
Cũng không ai hỏi vì sao ngược công chúa xong lại ngược tiên sinh.
Lần đầu tiên thấy được mọi người lại đồng tâm hiệp lực như vậy, là vì tiên sinh nhìn như người có thể chịu ngược sao?


--------------