Xuân Phong Trầm Túy Đích Vãn Thượng

Chương 38




Thẩm An Ninh có chìa khoá nhà Chân Mạch, cả bọn trực tiếp mở cửa đi vào. May là Chân Mạch chỉ thèm ngủ, không hề có vấn đề gì khác. Thẩm An Ninh vừa nghe Chân Mạch nói hết với Tiết Minh Dương những chuyện trong quá khứ liền tức sùi bọt mép, hung hăng trách móc y một hồi. Nếu không phải có Cao Kiến Quân ngăn lại, chỉ sợ cậu còn vọt lên đá cho y vài đá.

Tiết Minh Dương rất hối hận, nếu như y chịu tin Chân Mạch thì cần gì hắn phải tự mình xé toạt vết sẹo xưa kia, đến nỗi máu chảy đầm đìa đau nhức thấu xương như thế? Ngoài hổ thẹn, y càng hận cái tên Tiết Minh, cái gã giống mình kia đến cực hạn.

Đã bàn bạc xong với mọi người, giờ thì Thẩm An Ninh ở bên Chân Mạch buổi sáng, Tiết Minh Dương vừa đi làm xong là tới nhận ca ngay, lúc đó cậu với Cao Kiến Quân mới cùng nhau về.

Đi xuống dưới lầu, Tiết Minh Dương bỗng nhiên nói: “Những gì Mạch Mạch đã phải chịu, tôi nhất định phải cho Tiết Minh chậm rãi mà nếm qua, còn phải thêm phần lợi tức nữa.”

Cao Kiến Quân cười, thong dong gật đầu: “Đúng, hơn nữa, nhất định phải chậm rãi, thật chậm rãi, để gã nếm đủ mùi vị sợ hãi, sầu lo, như nhấn tay đè chết một con kiến, khiến gã biến thành tro bụi, chặt hết đường lui của gã, khiến gã không thể xoay người trở lại.”

“Đúng, chính là thế.” Tiết Minh Dương tán thưởng nhìn về phía anh, lúc này mới mỉm cười. “Xem ra, Cao huynh đã ra tay rồi.”

Cao Kiến Quân xác thực đã động thủ nhưng hiện tại chỉ mới bầy trận còn chưa đến giai đoạn tấn công.

Tính cách Tiết Minh trước sau như một, ngả ngớn, táo bạo, khi về đây liền mở rộng quen biết, quen bạn quen bè, nhất là người có quyền thế có tài lực ở đây, gã đều cố níu kéo quan hệ. Đương nhiên, gã muốn nhanh chóng đặt chân ở chỗ này, làm nên một phen sự nghiệp, loại cách làm này cũng không có gì đáng trách.

Cao Kiến Quân vừa nghe được tin tức liền hữu ý vô ý xuất hiện tại tất cả những điểm tụ hội mà Tiết Minh phải dùng hết toàn lực mới có thể đặt một chân vào. Tiết Minh vừa nghe người khác giới thiệu anh là boss lớn của tập đoàn Minh Châu, bàn tính trong lòng liền không ngừng tính toán, lập tức tính ra gia sản của anh gần tới vài trăm triệu, lập tức muốn níu kéo quan hệ. Nhiệt tình dào dạt mà muốn làm bạn anh. Anh cũng hững hờ, không phản đối gì cả, có đôi khi cũng nhận lời mời của Tiết Minh cùng đi đánh golf hoặc bowling gì gì đó, thường xuyên qua lại, hai người phảng phất có chút quen biết, Tiết Minh càng tự đa tình nhận mình là bạn anh.

Người này nết xấu không chừa, trở về liền dùng hơn 10.000.000 mở một chuỗi siêu thị lớn. Gã có mấy lần tạo dựng quan hệ với giai tầng cao ở thành phố, muốn mời khách ăn, trước đó rất mạo muội nhờ Cao Kiến Quân đến để giữ thể diện giúp gã. Cao Kiến Quân dù bận cũng đi. Cao Kiến Quân luôn luôn khiêm tốn chỉ ngồi một chỗ nhưng cũng thay Tiết Minh thắng không ít điểm ấn tượng với mọi người.

Giờ thì, Tiết Minh luôn khoe khoang ta đây là bạn của chủ tịch tập đoàn Minh Châu, có người truyền lời vào tai Cao Kiến Quân, hỏi anh xem có thật không, anh cũng chỉ nhàn nhạt cười, lấp la lấp lửng.

Anh cứ như vậy, vô thanh vô tức thả ra một cái lưới lớn nhưng không ai phát hiện được ý đồ thật sự của anh. Lúc này nghe Tiết Minh Dương nói thế, anh cũng chẳng phủ nhận, cười cười: “Tiết huynh cũng không phải đang âm thầm bố trí sao? Chỉ là lúc đó còn chút do dự nhỉ? Sợ miệng người gán cái mác tranh giành tình nhân, nên chưa động thủ thôi phải không? Hiện tại danh chính ngôn thuận rồi, xem ra Tiết huynh cũng sẽ ra tay mạnh thôi.”

Lời anh nói chính xác 100%. Tiết Minh Dương khi đó đã âm thầm bố trí, chuẩn bị dùng danh dự, tài lực, vật lực, nhân mạch quan hệ của tập đoàn Thiên Đô, dùng uy thế lôi đình vạn quân xâm nhập vào lĩnh vực chuỗi siêu thị bình dân, vừa tạo ra lợi nhuận cho mình vừa chèn chết siêu thị Minh Giai của Tiết Minh. Đối với đề nghị của y, lãnh đạo tập đoàn Thiên Đô đều nhất trí đồng ý, cùng bắt tay vào làm giai đoạn chuẩn bị, thế nhưng y còn chút do dự.

Tuy rằng người khác không biết, nhưng y thì biết rõ, những việc y làm đều không đường hoàng như nói trước hội nghị lãnh đạo, mà bởi vì ghen. Mỗi lần nghĩ thế, ngay cả y cũng không nhịn được mà đỏ mặt, nhưng thật sự không cam lòng. Cứ như vậy suy suy xét xét, trì trì hoãn hoãn đến tận khi nghe được quá khứ đau lòng của Chân Mạch, sự phẫn nộ của y đối với Tiết Minh đã không thể dùng từ ngữ để diễn tả được. Vì Chân Mạch, y chính thức tuyên chiến với Tiết Minh.

Tiết Minh Dương biết sự lợi hại của Cao Kiến Quân, lúc này cũng không ngụy biện làm gì, trái lại thoải mái mà cười: “Tốt, Cao huynh quả nhiên danh bất hư truyền, lợi hại, ngay cả vì sao tôi chưa hành động anh cũng đã biết rõ như lòng bàn tay. May là chúng ta không phải đối thủ, nếu không thật chết người nha.”

Cao Kiến Quân cười khoát tay: “Tiết huynh, cậu thực lực mạnh mẽ cho nên có rất nhiều người nhìn vào, sợ bị điều tiếng ra vào. Tập đoàn Minh Châu của tôi cũng muốn đặt chân vào ngành bách hóa, đương nhiên phải nghiên cứu ông trùm như các cậu. Cái này gọi là tri kỷ tri bỉ, biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng. Chỉ là chúng tôi chỉ làm siêu thị ổn định giá, không can dự thị trường cao cấp, sẽ không cướp định mức thị trường của các cậu.”

Tiết Minh Dương nghe xong, tiếu ý càng đậm: “Tốt, Cao huynh, xem ra chúng ta có thể hợp tác với nhau.”

Cao Kiến Quân càng cao hứng: “Vậy đương nhiên tốt rồi.”

Tiết Minh Dương hăng hái bừng bừng: “Đi, Cao huynh, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện xem nào.”

Vì tránh bị người thấy trước nơi đông người, truyền tới cái lỗ tai của Tiết Minh, có hại cho kế hoạch tương lai, bọn họ thương lượng một chút, cả hai đều cảm thấy không tiện đi công ty bàn việc, công ty không an toàn, Cao Kiến Quân đành đưa y về nhà Thẩm An Ninh.

———–

Ở đây tuy rằng nhỏ nhưng rất có sinh khí, lại ấm áp. Tiết Minh Dương ngồi ở phòng khách, giương mắt nhìn khắp nơi, bỗng nhiên liền nhớ tới căn phòng gần như trống rỗng của Chân Mạch, trong lòng lại dâng lên một cảm giác hối hận không kể. Chân Mạch không chú ý đến cuộc sống của hắn thì thôi, y cũng chẳng để tâm chú ý, càng không tốn công sức giúp hắn cải thiện, thực không xứng là người yêu gì cả.

Cao Kiến Quân châm trà, hai người liền bắt đầu thương thảo công việc.

Rất nhanh, bọn họ liền nhất trí ý kiến, song phương bỏ vốn tạo một công ty, mở chuỗi siêu thị ổn định giá. Danh hiệu của Thiên Đô là biển vàng, bởi vậy tên siêu thị vẫn dùng tên Thiên Đô, đăng ký vốn kinh doanh 20.000.000, tập đoàn Thiên Đô chiếm 60% cổ phần, cá nhân Cao Kiến Quân bỏ vốn, chiếm 40%.

Lúc này còn chưa tới Tết, Y Lâm chưa ngả bài với ba mẹ anh nhưng trong lòng anh cũng biết đây là chuyện sớm hay muộn mà thôi, để tránh phiền phức, liên lụy đến công việc bên Thiên Đô, để anh bỏ vốn cá nhân vẫn tốt hơn.

Sáng sớm hôm sau, Tiết Minh Dương liền phái người đi Cục Công thương đăng ký thủ tục. Y gọi điện cho cục trưởng Cục Công thương, Bộ Hành chính tập đoàn Thiên Đô điền bảng tin, mở sổ, nhân viên công tác lấy được chữ ký của cục trưởng xong liền đem công tác thủ tục vốn phiền phức đến một tuần rút ngắn thành nửa ngày. Buổi chiều, công ty trách nhiệm hữu hạn cổ phần siêu thị Thiên Đô đã có giấy phép kinh doanh.

Nguyên đán còn chưa tới, bọn họ liền tới thuế vụ đăng ký, tới ngân hàng mở khoản.

Cao Kiến Quân lập tức đem 8.000.000 từ hai cái thẻ tín tụng của mình ra chuyển vào tài khoản công ty.

Tại không khí vui sướng của năm mới, chiến tranh im lặng mở màn.

END 38