Xuân Thụ Mộ Vân

Chương 17




CHƯƠNG 17

“Nghe nói gì chưa?”

“Khụ, ân, là Nam Ca Nhi a, sau khi say rượu hai người cái này cái này….”

“Mạc Thụ tiên sinh thật là nhanh tay a.”

“Xùy xùy, hiện tại nên đổi sang gọi là phu nhân đi.”

“Nói cũng đúng, này, sao lại cảm thấy sắc mặt phu nhân đen như vậy? Thân thể không thoải mái sao?”

“…. Hắc hắc, ngươi nghĩ sao, sống cùng với Mạc Thụ tiên sinh rồi, thân thể còn không thoải mái….”

“Nga nga, thì ra là thế, hắc hắc….”

Nam Ca Nhi đi trên đường, nghe tiếng cười thô bỉ của hai người, sắc mặt càng lúc càng đen đi.

…. Thật muốn hiện tại lập tức xông về, đâm chết cái tên mê đồ ngọt đó!

Khi ra ngoài và mùng năm tháng giêng, phát hiện đối tượng của toàn bộ chuyện bát quái ở Quảng Điền huyện đã đổi thành mình và Mạc Thụ, hơn nữa còn đem bọn họ đoán sang phương diện kia.

Điều này khiến y cực độ muốn tan vỡ.

Y không kỳ thị tình yêu giữa người cùng giới, nhưng bản thân thật sự không phải là người đồng đạo.

Khi chính y còn có tâm tình đi yêu thương người nào đó, thích một nữ sinh dễ thương nào đó trong khoa trung văn, khi tình cảm mới chớm nở, cũng từng đối với bạn học nữ trên lớp nảy sinh một số ý muốn khát khao.

Những đối tượng đó, đều là nữ cả!

Mà sau khi đến thế giới này, y cũng không phải chưa từng có kinh nghiệm thân cận da thịt, những người đó, cũng đều là nữ!

Cho nên trước giờ y chưa từng cho rằng mình có thể cùng một nam nhân nào đó kết thành đôi.

Cho dù Mạc Thụ có hoàn mỹ đi nữa.

Huống hồ, Mạc Thụ không phải có gì đó với sư gia Chu Khê sao?

Càng huống hồ, y cảm thấy mình đã mất đi nhiệt tình và yêu thương đối với nhân loại rồi, không có nhiệt tình và cần thiết với luyến ái.

Nhưng hiện tại, trước khi trở về đâm người, y phải đến phố hoa bên kia ôm con mèo về.

Vì thức ăn trong nhà dần nhiều lên, cho nên chuột cũng tìm đến làm tổ sinh tồn, lại thêm đất ở huyện nha lớn, cho nên nạn chuột càng hoành hành, Nam Ca Nhi đã nói xong với người ta để mượn mèo về dọa bọn chuột.

Thật ra, trong âm thầm, Nam Ca Nhi cảm thấy con chuột lớn nhất trong huyện nha chính là Mạc Thụ.

Vì chỉ vỏn vẹn đến mùng ba, tất cả đồ ngọt tích trữ dự tính ăn suốt tháng giêng đều biến mất, tuy Mạc Thụ nói hắn không có ăn cái gì cả, rất có thể là bị chuột ăn mất rồi.

Nhưng Nam Ca Nhi cảm thấy, đây đại khái là oan uổng cho mấy con chuột kia….

Tính cách của Mạc Thụ dẫn đến cho dù hắn có nói chuyện trịnh trọng cỡ nào, cũng hiện rõ độ đáng nghi.

Tuy chuyện bát quái hiện tại tựa hồ toàn huyện đều đã biết, nhưng Nam Ca Nhi cũng biết mọi người không có ác ý, được thôi, có lẽ còn mang theo chút khẩu khí chúc phúc nữa….

Này!

Tập tục của xã hội hiện tại đã cởi mở vậy rồi sao? Thánh nhân Mạc Thụ tiên sinh của các ngươi cùng một nam nhân tu thành chánh quả cũng không có vấn đề gì sao?

Còn có a, đã nói ta và Mạc Thụ tiên sinh của các ngươi không có nửa phần quan hệ nhục thể nào rồi mà!

“Nam Ca Nhi a ~” Trên lầu gác, nữ tử kiều diễm vẫn còn đang trong thời gian tu nghiệp mùa xuân, còn chưa khai công đang gác lên lan can, cười mị mị gọi y.

Nam Ca Nhi ngẩng đầu, mỉm cười với nữ tử trên lầu.

Tuy nhiệt độ rất thấp, các nàng vẫn mặc rất nhiều, còn quấn thêm áo bông, nhưng lại lộ ra làn da tuyết trắng và nhũ đầu như ẩn như hiện.

Đứng ở đầu đường, nhìn thẳng một mảng, đều là những nữ nhân tiểu quan yêu kiều thức dậy hơi sớm, lười biếng ngồi gác lên lan can nhìn xuống dưới, những chiếc khăn tay đủ màu đủ kiểu thỉnh thoảng lại phất phơ.

Không sai, đã đến phố hoa ở Quảng Điền rồi.

Bảng hiệu đa dạng, những thanh lâu danh tự hương diễm, tiểu quan quán đều tập trung trên con đường này, khắp con đường đều là mùi phấn son nồng đậm.

“Thấy Nam Ca Nhi một thân như vậy từ xa tới,” Một nữ tử phong tình vạn chủng mặc áo lông cáo màu đỏ gác lên đó, cúi đầu nhìn Nam Ca Nhi, còn vừa nói chuyện với tỷ muội bên cạnh, “giống y như quả cầu lông.”

Bên cạnh là nữ nhân mặc quần tú hoa màu nâu, nàng dùng khăn tay che miệng, nhẹ cười nói: “Còn không phải sao, từ xa nhìn giống y như một quả cầu đang lăn lại vậy.”

Nam Ca Nhi ở dưới lầu nghe hai người nói chuyện, bất giác đen cả mặt.

Rất xin lỗi a, ta không có cách nào ăn mặc phong tình vạn chủng như các người được.

…. Không sai, thấy Nam Ca Nhi thích mặc áo màu trắng, ngay tháng giêng, Mạc Thụ lại không biết từ chỗ nào lôi ra một bộ mới cho Nam Ca Nhi.

Một thân trang phục này từ tay áo cho đến ống quần toàn bộ đều trang bị đủ, còn phối thêm những sợi lông mượt mà mềm mại không ngừng lay động theo gió.

Nhìn thì giống y như một quả cầu lông còn sống.

“Dô, Nam Ca Nhi, lên uống chén trà đi.” Một người khác tựa hồ mới đi ra, thuận tay phất phất góc áo, lười biếng chào hỏi Nam Ca Nhi.

“Hôm khác đi, ta phải đến chỗ của Thanh Kiều để mượn mèo của nàng về dùng.” Nam Ca Nhi chào hỏi cùng nữ tử đó. “Ta đã nói với nàng ta rồi.”

Không ngờ, Nam Ca Nhi vừa nói câu này ra, đám nữ nhân trên lầu đầu tiên là kinh ngạc, sau đó toàn bộ đều cười yêu kiều.

Vừa thấy bộ dáng của mấy gia hỏa này, Nam Ca Nhi liền cảm thấy không đúng, dừng chân lại, ngây ngây nhìn các nữ nhân cười đến run rẩy: “Sao, sao vậy….”

Biểu tình của Nam Ca Nhi khiến những nữ nhân này càng cười lớn tiếng hơn, khoa trương một chút là thậm chí đã bắt đầu dùng khăn tay lau nước mắt.

“Nam Ca Nhi a, ngươi không biết sao?” Một người tốt bụng một chút coi như cũng nhịn được xung động cười bạo, giải thích.

“Cái gì?” Nam Ca Nhi ngạc nhiên.

“Hoa danh của Xuân Kiều gọi là Miêu Nhi a, ngươi là muốn mời nàng về nhà để bắt chuột sao? Hay là bắt con chuột đó trên người các ngươi?” Một bên nói lời nói rất lỗ mãn đen tối bạo lực, một bên quái dị liếc nhìn hạ thân của Nam Ca Nhi, lời chưa nói xong, lại cười ha ha.

Mọi người trên lầu đều vỗ thành lan can mà điên cuồng cười.

Từ bầu trời, lẹp bẹp một tiếng, một đám hắc tuyến hung hăng phực ra trên đầu Nam Ca Nhi___ Y rất muốn được biến mất khỏi tầm nhìn lộ liễu của những nữ nhân này.

Khó trách khi y hỏi mọi người có con mèo nào tốt, đều là biểu tình dung tục, khó trách khi y tìm Xuân Kiều để hỏi, Xuân Kiều cười khoa trương đến thế….

Từng người từng người, đều không có ai đáng tin hết!

Nam Ca Nhi tự rơi lệ âm thầm….

“Không ngờ Nam Ca Nhi và Mạc Thụ đại nhân còn giỏi về mặt này.” Mọi người cười xong, nhìn Nam Ca Nhi đang đứng ngốc ở dưới đường, một trong số đó lại đùa cợt.

“Không bằng, cũng để ta đến phủ đi.” Vừa cười vừa trêu Nam Ca Nhi, “Không cần trả tiền, ta còn có thể trả cho các ngươi một tối hai lượng bạc nga.”

“Ai, gian xảo quá, ta cũng muốn đi, Nam Ca Nhi , ta trả ba lượng một đêm.”

“Ba lượng năm tiền.”

“Ta bốn lượng!”

“Ta năm lượng, còn lo cơm nữa.”

“Xú nha đầu các ngươi, Nam Ca Nhi rõ ràng hẹn với ta! Các ngươi giành cái gì mà giành!”…. Ngay cả Xuân Kiều cô nương đang ‘đi làm’ cạnh đó cũng tức giận xông ra, bịch bịch bịch leo lên lầu, vừa lớn tiếng mắng người và không quên liếc mị nhãn phóng điện với Nam Ca Nhi….

“Ngươi cũng nói là hẹn thôi mà, Nam Ca Nhi chọn ai là tự do của Nam Ca Nhi.”

……

Mặt Nam Ca Nhi co giật, đơ ra đứng ngay chính giữa con đường, bị một đám nữ nhân không chút cố kỵ trêu ghẹo___ Không khí giống như đang buôn bán này là vì sao a vì sao a?

“Làm sao vậy.” Người đi dường đi ngang qua người Nam Ca Nhi, đụng vào lớp ngoài của quả cầu lông, “Rất được hoan nghênh nha, chọn một người đi.”

“Nhìn đi, làm cho cả đầu bài của Hương Các muốn đến nhà các ngươi làm miêu nhi a, không tồi đâu.” Không biết từ lúc nào, bên cạnh Nam Ca Nhi cũng đã vây một đám gia hỏa không có chuyện gì ra ngoài tản bộ, hiện tại thấy có náo nhiệt để coi, liền vây lại, ngươi một câu ta một câu nói liên tục.

“Rõ ràng là cô nương ở Chu Diễm quán xinh đẹp hơn, chọn nhà các nàng cũng rất tốt nga.”

“Nói ra, vẫn là tiểu quan quán kia thích hợp hơn đi, ngươi thấy đám tiểu quan của Dương Khưu lâu tựa hồ cũng rất cao hứng kia.”

“Nga nga, cái này không sai.”

“Chuyện này cũng rất tốt nha.”

Trong mớ miệng năm mồm mười, Nam Ca Nhi không thể động đậy dâng mây đen phủ đỉnh.

Trong ba tầng ngoài ba tầng vây kín người, các cô nương trên lầu không ngừng trêu chọc mình, đám gia hỏa của tiểu quan quán cũng không ngừng giơ khăn tay loạn thất bát tao vứt sang bên này….

Hiện tại chạy cũng không chạy thoát, tránh cũng không tránh nổi.

Cho nên mới nói, hôm nay ta xuất môn không coi lịch là một đại sai lầm đi? Kỳ thật hôm nay không thích hợp xuất môn đúng không?

Nam Ca Nhi lần đầu tiên cảm nhận được sự tuyệt vọng khiến người ta muốn nổ đầu.

Cũng không biết là bị bức bách hay là thế nào, Nam Ca Nhi ấp a ấp úng lắp ba lắp bắp nửa ngày: “…. Ta, ta, ta….” Mặt trướng đỏ, có chút điên cuồng gầm lên: “…. Ta bán nghệ không bán thân!”

Xung quanh, tĩnh mịch.

Con đường thoáng chốc an tĩnh xuống.

Chỉ có tiếng vọng lại “thân thân thân….” trong lời Nam Ca Nhi vừa nói.

Có lẽ tiếng vọng lại chỉ là ảo giác của bản thân, nhưng Nam Ca Nhi đã bi thương đến sắp trào nước mắt rồi.

Y đã triệt để tuyệt vọng rồi.

Nửa giây sau, cả con đường đều bùng phát một trận cười ầm ĩ điên cuồng.

Mà Nam Ca Nhi gần như sắp rơi lệ đầy mặt kia lại ngốc ngốc đứng chính giữa đám cầu lăn đó, cả người đều khốn quấn muốn bốc khói.

Y có một cỗ xung động muốn ôm đầu che mặt ngồi xổm cho đến khi trời hoang đất lở.

Lớn như vậy rồi, trước giờ y chưa từng bị mất mặt như thế, hiện tại tốt lắm, nhiều người như vậy hơn nữa còn gia hỏa thích bát quái tới đòi mạng đó cũng đã nghe thấy cả rồi….

Được, coi như triệt để nổi danh rồi!

Đây là chỗ quỷ gì thế này, tại sao người làm việc ở phố hoa đều càn quấy như thế, tại sao mọi người không có việc gì đều không đi tìm việc làm sinh tồn mà cứ nhàn tản dạo mát trên đường như vậy? Tại sao mọi người đều thích bát quái vô vị như vậy?

Đây rốt cuộc là tại sao a!

Ta hận ngươi, Mạc Thụ!

Oa oa oa oa!