Xuân Thụ Mộ Vân

Chương 37




CHƯƠNG 37

Một tuần sau, Mạc Thụ dắt Nam Ca Nhi tới bên bờ sông.

“Từ nơi này đi ra, chính là Quân Diệu.” Chu Khê ở sau lưng nói.

Lang trung quả nhiên chỉ mất một tuần, đã tu sửa gương mặt của Nam Ca Nhi đâu ra đó, hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của Nam Ca Nhi, một bộ mặt bình thường và phổ biến, so với bộ dáng trong ký ức của Nam Ca Nhi, đã hoàn toàn khác nhau.

Tiểu Hạ dắt ngựa, chầm chậm đi theo sau.

Chỉ có hai người họ đưa tiễn.

Nam Ca Nhi chỉ có chút hiếu kỳ rờ rẫm mặt của mình, hoàn toàn không chú ý tới biểu tình vướng mắc của họ.

Mạc Thụ cho rằng hai người kia chỉ là không nỡ để Nam Ca Nhi đi, thế là nói: “Sẽ nhanh trở về thôi. Hai người các ngươi không cần phải bày ra bộ mặt như vậy chứ.”

Nam Ca Nhi rờ mặt, trong lúc bận rộn vẫn không quên khinh bỉ nhìn Mạc Thụ một cái___ Đại gia, người ta là đang sợ bộ mặt đáng sợ của ngài bị ta nhìn thấy, rồi từ đó chúng ta coi như xong, oanh yến chia lìa, đường ai nấy đi.

Mạc Thụ vừa thấy Nam Ca Nhi nhìn mình, nhất thời lại hướng về phía y nở nụ cười.

Được, nhìn cái bộ mặt một chút cũng không tự giác kia, ta còn có thể nói cái gì.

Cảng khẩu bờ sông nơi thông ra bên ngoài Quảng Điền có bốn người đang đi tới lui tuần tra, thấy bọn Mạc Thụ liền nhất tề đi tới, gật đầu, rồi tiếp tục cảnh giới.

Mạc Thụ nhận dây cương từ Tiểu Hạ, nhẹ nhàng nhảy lên ngựa, sau đó vươn tay với Nam Ca Nhi.

Sau khi kéo Nam Ca Nhi ôm vào lòng, Mạc Thụ mới nói với hai người kia: “Chúng ta rất nhanh sẽ trở về, nhưng mà, đại khái phải ở bên ngoài ăn năm mới.”

Chu Khê và Tiểu Hạ đều có chút ảm đạm gật đầu.

“Không nỡ rời xa ngươi sao?” Mạc Thụ cười nhu nhu đầu Nam Ca Nhi.

Nam Ca Nhi vứt cho hắn một cái liếc mắt, sau đó nhích nhích, muốn tìm một nơi tránh gió và ấm áp để làm tổ.

Quay đầu nhìn bộ dáng có phần lo lắng của hai người đưa tiễn, vẫn không nhịn được cười nói: “Đừng lo lắng, không sao đâu.”

Hai người đó miễn cưỡng cười với họ.

Thấy không có hiệu quả, Nam Ca Nhi cũng lười nói tiếp, quay người, ngồi yên.

Ta đã nói rồi, các ngươi còn thích lo lắng, để tâm dữ vậy làm gì.

Y có chút vô trách nhiệm nghĩ.

Mạc Thụ kéo dây cương, con ngựa chậm rãi động chân.

Vốn Nam Ca Nhi còn chuẩn bị rất nhiều hành lý, nhưng bị Mạc Thụ nói một câu liền bỏ hết.

Người Quảng Điền ở bên ngoài rất nhiều, ngươi cầm nhiều như vậy không phiền toái sao? Hễ ra ngoài là có chỗ để đặt chân rồi.

Nam Ca Nhi vô pháp tiếp nhận nhất chính là sự khinh bỉ của Mạc Thụ.

Vì tuy hiện tại hắn là một tên cuồng sát (đang hoài nghi), còn là một hoa si (đã chứng minh), nhưng đều vô pháp ngăn cản tên khốn này vẫn đang không ngừng cất bước trên con đường của kẻ bại não.

Bị một tên bại não khinh thường, còn có gì đáng để mất mặt hơn nữa?

Cho nên Nam Ca Nhi dứt khoát đem hành lý trên tay ném lên đầu Mạc Thụ.

Mạc Thụ nói đường bờ sông có thiết lập trận pháp, giống như phương pháp che đậy, cho nên người bên ngoài căn bản không cách nào nhìn thấy được thông đạo bên này.

Đi qua sơn khẩu của Quảng Điền, quay đầu nhìn, quả nhiên, chỉ thấy một phiến rừng xanh um, đã không còn thấy sơn khẩu cao xa đó nữa.

Mạc Thụ không cần cúi đầu, cũng cảm giác được động tác của Nam Ca Nhi trong lòng, cười nói: “Đã sớm nói rồi, ra khỏi sơn khẩu, cái gì ngươi cũng không thấy được nữa.”

“Là trận pháp sao!” Nam Ca Nhi tỏ vẻ kính ngưỡng, “Thì ra là thật sự tồn tại.” Cái gọi là võ lâm cao thủ, trận pháp, đúng rồi…

Rờ rờ mặt.

Còn có dịch dung…

Đây chắc là dịch dung… đúng không?

Hay kỳ thật vẫn là chỉnh dung?

“Quảng Điền thật sự là một nơi không thể ngờ.” Nam Ca Nhi chân tâm nói.

“Sự tán thưởng của ngươi nhất định sẽ khiến họ rất cao hứng.” Mạc Thụ nhẹ cười, “Muốn ngủ một chút không, hôm nay dậy sớm hơn bình thường.”

“Có hơi mệt.” Nam Ca Nhi không quá thoải mái lẩm bẩm.

Tuy cái yên ngựa là Mạc Thụ đặc biệt dùng da của dã thú có bộ lông dày săn được làm nên, nhưng dù sao cũng là trên ngựa, vẫn không thể so với mặt đất.

“Nhẫn nại một chút.” Mạc Thụ thò tay rờ trán Nam Ca Nhi, “Trước buổi trưa là có thể đi tới địa điểm nghỉ ngơi rồi.”

“Ngô.” Nam Ca Nhi than vãn một chút, sau đó tiếp tục dựa vào lòng Mạc Thụ, nhìn phong cảnh dần trôi qua trước mặt mà ngây ngẩn.

Gió nhẹ thổi qua mặt có chút se lạnh, nhưng Mạc Thụ đã chuẩn bị lò ấm không hiểu là dùng chất liệu gì làm nên, nghe nói có thể dùng cả một ngày.

Cho nên mới nói a, sự tồn tại của Quảng Điền căn bản là rất nghịch thiên có được không!

Ai có thể tưởng tượng một lò ấm có thể sử dụng cả một ngày?

Vừa nghĩ tới điểm này, lại lần nữa nghĩ tới vấn đề chỉnh dung, sau đó là những người cường đại của Quảng Điền.

Cuối cùng vẫn kết luận: không thể nào tin, không thể nào ngờ.

Nam Ca Nhi trầm mặc rất lâu, nhưng nghe nhịp độ hơi thở là biết vẫn còn tỉnh, Mạc Thụ cho rằng y đang lo lắng khi tiếp theo đây phải đối diện với quá khứ.

Vì vậy nhẹ giọng nói: “Không cần lo lắng, tất cả có ta rồi, nhất định sẽ bảo vệ ngươi chu toàn.”

Nam Ca Nhi ngạc nhiên, sau đó nhẹ cười: “Ta không lo lắng.” Nghĩ rồi nghĩ, lại nói: “Nếu đã quyết định cùng ra ngoài với ngươi, tự nhiên phải tin tưởng ngươi rồi. Ta chính là người như vậy.” Quyết định tin tưởng, thì sẽ không chút chậm trễ đi theo.

Mạc Thụ tựa hồ nghe ra được ý nghĩa dưới lời nói đó, cười: “Thật sự là hảo hài tử.”

“Ta mới không phải là hài tử.” Nam Ca Nhi hừ nói.

Lò ấm được túi da dầy bọc ngoài đặt trong ngực, Nam Ca Nhi thò tay vào sưởi ấm.

Ngẩng mắt lên lại thấy tay Mạc Thụ đang cầm dây cương, liền thò tay qua, đặt lên mu bàn tay hắn: “Ấm không?” Làn da dưới tay là một mảng băng lạnh.

Mạc Thụ hơi cúi đầu, cười: “Ân.”

Nam Ca Nhi suy nghĩ một chút, rồi lại so sánh y phục trên người của y và Mạc Thụ.

Tuy Mạc Thụ tựa hồ là võ nghệ cao không sợ lạnh gì đó, cho nên chỉ khoát một áo lông trắng cùng màu với của y, trên người vẫn là bạch y như bình thường, nhưng y vẫn cẩn cẩn dực dực quay người.

“Làm gì?” Mạc Thụ thả một tay cầm cương, ấn lên vai Nam Ca Nhi, để tránh y nhảy xuống.

Không dễ dàng gì xoay người xong, sau đó ôm phần thắt lưng của Mạc Thụ để cố định lại mình, ngồi ổn rồi, mới đem lò ấm trước ngực cống hiến ra, đặt giữa lòng ngực hai người, ngẩng đầu lên, hỏi Mạc Thụ: “Ấm không?”



Nhưng vì mặt y đã dán sát vào trước ngực Mạc Thụ, cho nên chỉ có thể nhìn thấy cánh môi đang nhướng lên: “Ân, rất ấm.”

“Hắc hắc.” Nam Ca Nhi nhẹ cười, sau đó ủ trước ngực Mạc Thụ: “Ngươi phải bảo vệ ta nga, nếu không ta sẽ rơi xuống đó.”

“Đương nhiên sẽ không để ngươi rơi xuống.” Mạc Thụ cười đáp.

“Còn nữa, cái mông bị gió thổi, có hơi lạnh.” Vì lưng đang đón gió, cho nên Nam Ca Nhi bắt đầu báo oán.

Mạc Thụ vòng áo lông trên người mình ra cuộn lại, bao chặt lấy cả hai người: “Thế nào.”

“Ân.” Ngồi trước ngực Mạc Thụ, Nam Ca Nhi có chút buồn ngủ chớp chớp mắt. Rất ấm áp.

Tuy cái mông vẫn đang bị lắc lư.

Nhưng là Chu gia ca ca đang kêu gọi.

Thế là ngáp một cái.

“Ta muốn ngủ….” Y nhỏ giọng thì thào, “Bảo vệ ta a…” Vừa giao phó.

“Được.” Mạc Thụ cười đáp ứng.

Thế là Nam Ca Nhi nhắm mắt lại, mơ mơ hồ hồ đánh một giấc.

Có lẽ là ngủ không yên ổn, y bắt đầu nằm mơ, một hồi là song thân rất lâu về trước, một hồi lại là bản thân bị thiêu sống trong ngọn lửa, một hồi lại là vị ấu đệ với nụ cười không chút tà tâm nào đang chạy về phía mình, một hồi lại là thủy lao tăm tối băng lạnh không thấy ánh mặt trời…

“…Nam… Tiểu Nam…” Giọng nói dịu dàng, kéo y ra khỏi mộng cảnh hôn hôn trầm trầm.

Nam Ca Nhi chỉ cảm thấy đầu óc đều choáng váng, mở mắt ra.

Vừa đúng lúc nhìn thấy ánh mắt có chút khẩn trương của Mạc Thụ.

“… Mấy giờ rồi.” Hai mắt nhất thời vẫn chưa thể khôi phục lại cự ly, y chớp mắt mấy cái, mới nhìn rõ người.

“Sắp tới trưa rồi.” Mạc Thụ đáp, “Vào trấn rồi.”

“A.” Nam Ca Nhi lúc này mới phát giác bên ngoài đã không còn yên tĩnh như lúc mới vừa ra khỏi sơn đạo nữa, đường cũng không còn chòng chành thế nữa, hơi động một chút, chui ra khỏi lòng Mạc Thụ, thò đầu ra nhìn bên ngoài.

Lúc này vừa đúng lúc đi tới một tiểu trấn náo nhiệt.

Trên đường là hàng người đông đúc đi qua đi lại, trong các cửa tiệm ven đường, tiếng rao hàng cũng không ngừng vang lên, cờ của quán rượu đón gió phất phơ, những văn sĩ trên lầu cao cùng bạn hữu đối ẩm…

“Không tốt như Quảng Điền.” Nam Ca Nhi nhỏ giọng lẩm bẩm.

Mạc Thụ cười cười, mò đầu Nam Ca Nhi: “Bọn họ đang nhìn ngươi.”

“Đang nhìn ngươi mới đúng, Mạc Thụ tiên sinh.” Nam Ca Nhi bực tức nói.

Nam Ca Nhi đích thực cảm giác được đại đa số mục quang đều rơi trên người Mạc Thụ và mình.

Có lẽ bản thân Mạc Thụ không hề phát giác, nhưng Nam Ca Nhi lại phi thường rõ ràng dung mạo của Mạc Thụ đối với người bình thường mà nói, có lực hấp dẫn tới mức nào.

Mỹ nhân trên thiên hạ không phải là không có, nhưng khí độ cao khiết như Mạc Thụ, cho dù là Nam Ca Nhi cũng chưa từng thấy qua.

Hơn nữa hiện tại Mạc Thụ đang một thân áo lông trắng ngần quý giá, con bạch mã đang cưỡi ở dưới lại có tứ chi khỏe mạnh, lớp lông sáng óng, tựa như tuyết không chút tạp chất, tư thái càng thêm thanh quý vô tà.

Trong một tiểu trấn thế này, lúc nào thì từng thấy qua nhân vật đặc sắc như thế?

Cho nên, Nam Ca Nhi rất thấu hiểu ánh mắt lăng lăng ngây dại của người đi đường.

Y thò đầu ra, đảo mắt một vòng.

Chỉ vì trên người y cũng là áo lông trắng, chỉ là không tiêu sái như khi Mạc Thụ mặc, mà là quanh thân từ trên xuống dưới toàn bộ đều bao lại, cho nên trong lúc cái đầu di động, chỉ thấy trên cục lông tròn màu trắng xuất hiện một gương mặt hao gầy tú khí, con mắt đen óng đảo đảo, rõ ràng đặc biệt linh động khả ái.

“Nhìn đứa nhỏ kia kìa.” Quả nhiên lập tức, liền có phụ nhân cách vách quán rượu nhìn thấy Nam Ca Nhi rồi bật cười, “Vẻ ngoài… ách…”

Nam Ca Nhi còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ thấy trước mắt một đám huyết dịch đỏ tươi từ trong ***g ngực của người phụ nhân đó bắn ra.

Đầu người thật to từ trên không rơi xuống, lăn mấy vòng trên mặt đất.

Thân thể không đầu ngã xuống, huyết dịch đặc sệt chảy lai láng trên mặt đất, rất nhanh cái đầu cũng thấm đỏ.

Trên đường tịch mịch tựa như toàn bộ đã chết.

Chốc lát sau, tiếng kêu thét của nữ tử vang lên, nhưng lập tức biến thành phân nửa, cái đầu cùng với dòng máu đỏ tươi bắn lên không trung.

Đợi khi Mạc Thụ giết tới người thứ ba, người trên đường mới như vừa được thức tỉnh, kêu thét, kinh hoảng thất thố, mất khống chế chạy loạn tứ phía, có vài người trực tiếp hôn mê, có vài người toàn thân run rẩy đứng yên tại chỗ, cũng không biết nên cần phải chạy, chỉ mở mắt trân trân nhìn từng khối di thể không đầu ngã xuống, có vài người thậm chí đã bị dọa cho mềm nhũn trên mặt đất, đũng quần chảy ra dịch thể ô uế.

Đối mặt với thực lực cường đại, bất cứ kháng cự nào cũng đều là vô lực.

Mạc Thụ giống như đang cắt dưa thái rau, rút nhuyễn kiếm ở thắt lưng ra, từng người từng người cực kỳ gọn gẽ trảm sát.

Đợi đến lúc Nam Ca Nhi phản ứng lại, dưới móng ngựa đã ngã xuống mười mấy người, không phân nam nữ già trẻ, đều thân đầu hai nơi, không ai may mắn tránh khỏi.

“Mạc Thụ!” Nam Ca Nhi cao giọng hét lên: “Ngươi đang làm cái gì!”

“Bọn họ cản đường chúng ta.” Mạc Thụ đưa ra câu trả lời một cách không đáng kể như vậy, nhưng lại khiến người ta rợn tóc gáy.

Chỉ trong một thoáng, liền từ một công tử phiêu dật biến thành vị tu la cuồng sát.