Xuân Vũ Và Từ Phong

Chương 39: Mua sắm và người đến




Làm sao mà cái cây gậy thọc *ứt luôn cứ tới lúc quan trọng là lại xuất hiện - điện thoại của Lương Xuân Vũ reo lên. Cô đẩy Từ Phong ra, đỏ mặt trốn tránh. Cô nhảy tránh khỏi lu nước, cố gắng lấy lại bình tĩnh cầm điện thoại lên “Em phải đi”

Từ Phong vẫn đang thở hổn hển vội vàng ôm chặt Lương Xuân Vũ từ phía sau “Tiểu Xuân, em có giận không?”

Lương Xuân Vũ nhìn xuống mà cũng không biết phải nhìn đi đâu “Em không giận…”

Từ Phong không tin, anh đưa tay muốn nâng mặt cô lên nhìn thử, vừa chạm tay vào đã thấy như chạm vào những quả trứng gà nóng bừng. Cô hất tay anh ra, nghiêng mặt qua một bên tránh. Từ Phong cười, lúc này cũng không cố nhìn mặt cô nữa.

Cô bước ra cổng, nghe tiếng anh kêu sau lưng “Em lái xe cẩn thận…”

Lương Xuân Vũ mặt đỏ tai hồng quay trở lại phòng ăn.

Trịnh Miểu đang uống rượu rất vui vẻ, nhìn thấy Lương Xuân Vũ thì reo lên “Tiểu Xuân, cô uống rượu hay sao mà đỏ hết mặt mũi lên vậy! Ai dà, uống rượu thì không thể lái xe…”

Lương Xuân Vũ cũng biết mình hơi hoảng hốt nhưng đã rời khỏi “nơi nguy hiểm” nên cô vẫn bình tĩnh trả lời “Tôi không uống rượu”

“Không uống mà nhìn cô xem” Trịnh Miểu nhíu mắt đánh giá cô, bật cười “Không phải gặp dê xồm chứ?”

Lương Xuân Vũ lắc đầu ngồi lại chỗ của mình.

Cơm no rượu say, bao lì xì cũng tranh xong, mọi người đứng lên chào nhau ra về. Trịnh Miểu hơi say, đầu óc lơ mơ nhưng còn nhớ Lương Xuân Vũ đỏ mặt, hai người vừa ngồi lên xe anh đã mơ mơ màng màng lải nhải “Con gái phải biết tự bảo vệ bản thân, không để cho người ta lợi dụng. Tiểu Xuân à, cô vẫn là cô gái nhỏ, yên tâm, người tốt sẽ bình an cả đời, bất cứ ai bắt nạt cô sẽ không có kết quả tốt”

Lương Xuân Vũ không quan tâm chuyện anh ta lải nhải những gì, xe vừa ra khỏi chỗ nhà hàng đã thấy cách đó không xa, dưới ánh đèn đường, một người cảnh sát đang khiển trách một người. Người đó đứng đối diện người cảnh sát, Lương Xuân Vũ nhìn anh ta, sửng sốt khi thấy đó là Từ Phong. Trên cần gạt nước xe anh có kẹp một biên lai phạt.

Trịnh Miểu vẫn chưa thôi, anh ta vẫn còn lầm bầm lẩm bẩm phía sau “Yên tâm đi, ai mà bắt nạt cô đều là người xấu, không có kết quả tốt, nhất định không có kết quả tốt!”

……….

Người cảnh sát đang đứng khiển trách Từ Phong, Từ Phong cũng đứng yên nghe, trong lúc vô tình nghe tiếng kèn xe, quay lại thấy Lương Xuân Vũ lướt qua anh, ý cười thoáng lên rồi biến mất.

Từ Phong sửng sốt, rồi cũng bật cười.

Lương Xuân Vũ chạy cách một đoạn vẫn còn nghe chú sảnh sát cao giọng trách móc “Này tôi nói chứ tên nhóc cậu còn cười hả, thật cậu làm tôi không biết phải nói thế nào…”

*****

Sau khi Trịnh Miểu quay về, Lương Xuân Vũ lại không còn khoảng thời gian rảnh rỗi như trước, trước kỳ nghỉ 11, Từ Phong chịu hết nổi bắt Lương Xuân Vũ đi ra ngoài chơi.

Hai người lái xe qua Hoàng Nguyên, đây là một chợ đêm nhỏ nổi tiếng ở thành phố A. Không giống như chợ đêm bình thường, được trang trí rất có phong cách, bên trong có bán hoa, chim chóc, còn có nhạc cụ và các cửa hàng đồ cổ. Hoa, cá, ngọc trai, gốm sứ, tất tần tật mọi thứ. Chính vì chợ đêm vậy nên lượng người rất đông, xung quanh cực kỳ sầm uất, có nhiều câu lạc bộ đàng hoàng lẫn không đàng hoàng ở xung quanh, nói chung là tốt xấu lẫn lộn.

Từ Phong ngừng xe bên đường, hai người bước vào cửa chợ.

Chợ đêm thì chen chúc nhau là chuyện tất nhiên, nhiều người thật sự mong có thể cầm gậy trong tay để chặn người, tự mở đường đi cho mình. Phía trước một loạt cửa hàng, có mấy cửa hàng bên trái để các con búp bê trong nhiều trang phục khác nhau trên nền đất. Mấy cô gái ngồi xuống để quay phim.

Hai người chen vào giữa, nhộn nhịp ồn ào nên đụng phải một cô gái đang ngồi xổm trên đất, cô ta giơ di động lên quay lại liếc hai người một cái. Đang định lên tiếng trách móc thì Từ Phong đã mỉm cười “Ngại quá, tôi xin lỗi”

Ánh đèn vàng chiếu tới người đàn ông đẹp trai đang mỉm cười nhẹ nhàng, cô gái đang định mở miệng trách mắng lại tự thấy mình quá hung hăng, vẻ mặt đang định trách móc đông cứng lại, muốn trách cũng không được mà không trách cũng không xong.

Từ Phong nhìn về phía Lương Xuân Vũ, kéo tay cô “Đi thôi”

Cách đó không xa có một sân khấu, trên đỉnh sân khấu có một cái đèn xoay rọi khắp nơi, ánh sáng khá chói mắt. Có một cửa hàng có để mấy khung gỗ treo kính râm ngoài cửa, Từ Phong lấy một cái để lên mũi Lương Xuân Vũ, cúi xuống nhìn, thấy không tệ lắm “Chắn bớt đèn chói, em mang đi”

Từ Phong lăn lộn trong giới kinh doanh nên lòng hiếu kỳ khá lớn, hễ thấy chỗ nào bán đồ ngọc trai, ngọc hay đồ cổ gì cũng đều muốn dừng lại nhìn một chút, vì vậy tốc độ đi hơi chậm dần dần biến thành Lương Xuân Vũ đi phía trước kéo anh.

Đi một đoạn dừng một đoạn, Từ Phong nhìn thấy một cửa hàng đồ sứ rực rỡ màu sắc, cầm một lọ hoa cổ hẹp dài lên xem. Bước chân Lương Xuân Vũ vẫn hướng về phía trước, vô thức buông tay anh ra. Tay phải Từ Phong cầm cái bình ngắm nghía, tự nhiên tay trái bị buông lỏng, cúi xuống nhìn thì trống không, ngẩng đầu lên nhanh tay lẹ mắt túm Lương Xuân Vũ trở lại. Lương Xuân Vũ đang đi về phía trước, bị anh túm trở về còn ngơ ngác.

Người chủ cửa hàng đồ sứ nhìn hai người bật cười “Cô gái, ở đây đông người lắm, đừng đi lung tung mà ném mất bạn trai đấy”

“Đúng đó” mắt Từ Phong vẫn để trên lọ hoa, khóe môi anh nhếch lên “Em nói ném thì ném ngay, Tiểu Xuân à, em không đáng tin”

Lương Xuân Vũ giải thích “Em tưởng anh ở sau em”

Từ Phong buông lọ hoa, lấy cái chén khác lên “Không tin em”

Lương Xuân Vũ “…”

Bà chủ đứng che miệng cười

**

Đi tới gần cuối chợ, đám đông giãn ra một khe hở, Từ Phong nửa ôm nửa kéo Lương Xuân Vũ tới một cửa hàng. Lương Xuân Vũ mang kính râm, chỉ là chắn bớt đèn nhưng cô đi hơi chậm, Từ Phong dẫn đường. Trong góc cửa hàng có hai người lớn tuổi đứng trước bàn viết, một tấm vải trắng để trên bàn, họ nhúng viết lông vào nước viết chữ lên mặt trên vải. Tấm vải được phủ một lớp sơn đặc biệt làm nước đổi màu, khi nước khô đi thì chữ viết biến mất. Từ Phong thấy thú vị nên cũng cầm viết chấm nước, viết lên. Ông lão đứng bên Từ Phong liếc mắt nhìn, cười cười nói “Cậu trai trẻ, chữ viết không tồi”

“Ông quá khen” Từ Phong không ngẩng đầu lên, kết thúc dòng cuối cùng “Cố gắng cho cha tôi xem thôi”

Ông chủ là người mập mạp mang kính, nhìn Lương Xuân Vũ đang đứng trước cửa hàng, thấy cô gần như không động đậy thì xem như hiểu ra.

Chữ cuối cùng viết xong, nước ở chữ đầu tiên đã khô không còn dấu vết, Từ Phong thấy ổn nên ngước lên hỏi ông chủ “Ông chủ, bao nhiêu tiền tôi mua một quyển”

“300” ông chủ mập mạp cười ha ha “Không đắt đâu, bút lông sói với giá bút đều là đồ tốt lại phù hợp, còn thêm quyển Thiên Tự Văn”

Từ Phong gật đầu “Lấy một bộ mới đi”

“Được rồi” ông chủ vui vẻ, nhìn Lương Xuân Vũ đang đứng trước cửa, nhanh chóng đề nghị “Ở đây tôi còn có cuốn sách dành cho người mù viết, anh có muốn mua cho bạn gái một bộ không?”

Từ Phong ngừng động tác “Cái gì?”

Ông chủ nghĩ Từ Phong tức giận, sắc mặt ngưng lại, hơi rụt rè “Tôi thấy anh ôm vai cô ấy đi tới…”

Từ Phong nhìn về phía Lương Xuân Vũ. Lương Xuân Vũ đứng trên bậc thang, đang nhìn bãi đất trống cách đó không xa, tư thế kia cô giữ đã một lúc lâu, thật sự rất hợp với cái kính râm cô đeo, rất giống. Từ Phong bật cười gọi “Tiểu Xuân!”

Lương Xuân Vũ nghe tiếng anh gọi, tháo kính râm bước vào cửa hàng.

Ông chủ tỉnh hồn, cô gái này sao giả bộ y như người mù!

Từ Phong giữ vai Lương Xuân Vũ nói với ông chủ “Ông nhầm rồi, bạn gái tôi nhìn được bình thường”

Ông chủ rất xấu hổ, xoa xoa tay xin lỗi “Ngượng quá cô gái… khi nãy tôi thấy cậu ấy giữ vai cô dẫn cô tới đây …”

Lương Xuân Vũ lắc đầu “Không có gì”. Rồi hỏi Từ Phong “Anh mua gì vậy?”

Từ Phong chỉ tấm vải viết bằng nước “Mua bộ luyện chữ”

Lương Xuân Vũ gật đầu “Để em mua cho anh”

Từ Phong thấy cô định trả tiền ngăn cô lại “Này, em làm gì vậy? Định mua cho anh thật à?”

“Dạ, để em mua cho anh”

Từ Phong cười không ngừng “Cũng đúng ha, anh định mua cho ba, em mua cho ông ấy cũng phải, mua xong tự mình đem qua tặng nha”

Lương Xuân Vũ dừng tay ngước nhìn anh. Từ Phong đè tay cô đẩy lại “Anh không trêu em”

…..

Rời khỏi chợ đêm, Từ Phong đưa cô về. Đi được một quãng, Lương Xuân Vũ nhìn thấy hình như đi về hướng đông mới ngạc nhiên “Ủa đi đâu vậy anh?”

“Đi mua chút đồ rồi đưa em về”

Xe dừng trên đoạn đường có rất nhiều cửa hàng bán thực phẩm chức năng. Hai người ra khỏi xe, Từ Phong khóa xe rồi đi song song với cô về trước.

“Đúng rồi Tiểu Xuân, lần trước em nói bà ngoại ở trấn Bàn Thủy, bà ở một mình à?”

“Dạ, mặt tiền cửa hàng cho người ta thuê”

“À”

Hai người đi được vài bước, Lương Xuân Vũ nhìn thấy mấy cửa hàng lớn lớn bé bé chất đầy thực phẩm chức năng, bồi dưỡng sức khỏe, ngập ngừng quay lại hỏi anh “Anh định… mua gì cho bà ngoại em hả?”

Từ Phong gật đầu rất tự nhiên “Ừ”

“Đừng” Lương Xuân Vũ vội nắm tay anh “Anh đừng mua, em tự mua”

“Tại sao anh không được mua, anh mua không đúng sao?” Từ Phong kiên nhẫn cúi đầu xuống “Anh mua, em đem về cho bà ngoại, coi như tấm lòng của anh, không phải đều như nhau sao”

Lương Xuân Vũ hơi lo lắng, nắm chặt tay anh, suy nghĩ một lúc “Em không biết nói thế nào nhưng mà em không muốn anh mua bây giờ. Em thấy chưa thích hợp, có thể… chờ mối quan hệ chúng ta ổn định hơn không?”

“Quan hệ chúng ta không ổn định sao?” Từ Phong cười “Chúng ta cũng hôn môi rồi”

Lương Xuân Vũ “…”

Hai người giằng co một lát. Từ Phong dịu lại trước, nảy ra một ý “Vậy bây giờ anh mua nhưng không đưa, đợi khi nào em thấy có thể thì đưa sau, được không?”

Lương Xuân Vũ thấy vậy thì ổn “Dạ được”

“Em không để cho anh cả đời không đưa được đó chứ?”

Lương Xuân Vũ trịnh trọng hứa “Không đâu”

Từ Phong tiếp tục nói “Thực phẩm chức năng có hạn sử dụng, trước khi hết hạn sử dụng em phải cho anh ra đó”

Lương Xuân Vũ suy nghĩ rồi “Dạ”

**

Từ Phong lái xe về nhà. Xe ngừng trong gara, lấy mấy hộp thuốc bổ trong cốp xe để ra ngoài.

Ba Từ tinh mắt trong phòng khách nhìn thấy, huých mẹ Từ “Này bà, con trai hiểu chuyện mua đồ bổ cho chúng ta kìa”

Mẹ Từ đang đắp mặt nạ “Đồ bổ cái gì?”

Ba Từ cẩn thận xem xét “Bổ máu dưỡng khí cho bà, thiết bì thạch hộc là cho tôi, còn có mấy cái ở sau nhìn không rõ, nguyên một đống lớn”

Mẹ Từ cũng rất vui.

Từ Phong xách theo một đống lớn đồ chăm sóc sức khỏe vào nhà, thấy ba mẹ đang ngồi ngay ngắn trên sofa. Anh đổi giày, vừa nhìn ba mẹ vừa lễ phép chào “Ba, me, sao giờ này còn chưa đi ngủ?”

Ba Từ làm bộ làm tịch “Chúng ta còn ngồi một lát rồi đi ngủ”

Từ Phong gật đầu dặn dò “Vậy hai người đi ngủ sớm chút, bây giờ đã sang thu, trời tối sớm”

Ba Từ mẹ Từ mặt mày hớn hở “Này! _______”

Này, “này”, âm điệu đột nhiên thay đổi vì Từ Phong đã cầm thuốc bổ lên lầu.

Ba Từ liếc mẹ Từ. Đây là mua rồi tự dùng sao?

Hôm sau ba Từ ngồi trong phòng sách, chưa quên chuyện đó. Ông giận con trai. Mua một đống lớn đồ bổ mà sao không đưa cho ba mẹ chứ. Cửa vang lên tiếng “cộc cộc”, Từ Phong đẩy cửa vào “Ba”

Ba Từ không nhìn lên, tức giận “Gì?”

“Hôm qua mua cho ba một món mà quên đưa cho ba”

Mây mù trong lòng ba Từ biến mất, ông ngước lên “Ồ, cái gì vậy?”

Từ Phong lấy cái hộp đựng tấm vải chống nước để lên bàn làm việc “Ba tự xem đi”

Ba Từ bị sốc nhìn cái hộp to đùng, lớn vậy sao? Mở hộp ra thì thấy một tấm vải.

Ba Từ tức giận Hừ, đóng hộp lại “Cho ba thứ vô dụng!”

**

Hôm sau Từ Phong đi công tác, Lương Xuân Vũ xin nghỉ nửa ngày trước kỳ nghỉ dài. Đi tới cửa cao ốc thì có một chiếc xe màu xanh chầm chậm đi theo cô. Cô dừng chân, chủ xe mở cửa sổ nhìn cô cười “Lương Xuân Vũ, cô tên là Lương Xuân Vũ phải không?”

Chủ xe là một cô gái đẹp, mặt thon dài, tóc dài thẳng buộc thành đuôi ngựa thấp, váy dài thanh lịch, cơ thể mảnh mai.

“Là tôi, có việc gì?”