Xui Xẻo, Chia Tay Đi

Chương 49: Vô đề…




Hàn Dương phát hiện, sếp và Ngôn Tư Diễn sau khi ra ngoài ăn cơm về, càng bất bình thường hơn, rất nhiều lúc khiến người ta cảm giác không tự nhiên, tâm trạng sếp rất tốt, ngay cả khi các phòng làm sai tài liệu quan trọng cũng không nói gì.

Cầm một tập tài liệu bước vào văn phòng tổng tài, thấy Ngôn Tư Diễn đang quang minh chính đại tải một phần mềm diệt vius giữa thanh thiên bạch nhật, Hàn Dương bình tĩnh tiêu sái bước ra khỏi văn phòng, hít sâu một hơi, ta thao, anh nghi ngờ có lẽ bản thân đã xuyên không rồi. Ngôn tiểu tử kia cho dù có to gan thế nào, cũng không thể nào lại dám khiêu chiến uy quyền của sếp lớn.

Sếp vì sao lại cưng chiều thằng nhóc này thế? Hàn Dương bước vào thang máy, tới phòng phát triển thị trường, nghe được một nữ nhân viên nói với một nữ nhân viên khác: “Chồng cậu thật cưng chiều cậu, nếu là chồng tớ, đã sớm cãi nhau rồi.”

Cưng chiều? Chồng? Hàn Dương há mỏ, trong đầu ầm ầm rung động, chẳng lẽ tất cả những suy đoán của mình trước kia đều thành sự thật, sếp lớn mặt lạnh thật sự thích kiểu người như Ngôn Tư Diễn?!

“Ha, bộ dạng Hàn đặc trợ kinh ngạc như vậy, là có chuyện gì sao?” Tô Thanh mới từ phòng nhân sự về cầm theo vài tập hồ sơ nhân viên, thuận tiện lấy vài nhân viên mới về phòng mình, liền thấy Hàn Dương mặt đang dại ra đứng ngoài phòng phát triển thị trường, cười nói: “Là gặp chuyện bất ngờ đến mức nào?”

Hàn Dương vội ho một tiếng: “Không gọi là bất ngờ, gọi là kinh hoàng mới đúng.” Nói rồi, phiêu phiêu lướt vào cửa phòng phát triển.

Tô Thanh nhìn theo bóng dáng anh, hơi nhíu mày, nhưng rồi lập tức mỉm cười, có thể khiến cho Hàn Dương lộ ra vẻ mặt này, ngoại trừ người ở bên cạnh tổng tài, còn có thể là ai?

Ngôn Tư Diễn buồn chán nhìn trò chơi trên máy tính, vốn định chơi võng du (game nhập vai?), nhưng lại cảm thấy bản thân đây không còn là thừa nước đục thả câu nữa, mà là nước trong thả câu.

Khi Tần Húc Cẩn xử lý xong mấy tập tài liệu, nhìn Ngôn Tư Diễn đang ngồi đờ ra, cất tiếng hỏi: “Trước đây không phải em thường chơi trò trộm đồ ư, sao giờ lại không chơi?”

“Ừm, em trước mắt đã dùng phần mềm bảo vệ miễn phí 90, phần mềm ngỗng đen trắng không tương thích với nó, ngỗng đen trắng rớt mạng rồi,” Ngôn Tư Diễn thấy Tần Húc Cẩn đã phát hiện mình lười biếng, cũng thoải mái mà lười nhác tựa lên ghế: “Đừng nói đi trộm đồ, giờ ngay cả tán gẫu cũng không thể.”

Tần Húc Cẩn chưa từng dùng hai phần mềm này, đối với anh, máy tính không cần phải cài mấy thứ này, anh nghĩ nghĩ: “Không phải trên Internet thích là có thể trộm đồ sao?”

Ngôn Tư Diễn ném chuột đi, uể oải nói: “Ganh đua ngỗng đen trắng, giờ rất nhiều người không chơi nữa.”

Tần Húc Cẩn cảm thấy cậu đối với mấy thứ này rất hiểu biết, mở một ngăn tủ đựng hồ sơ nói: “Không chơi nữa cũng tốt, làm việc khác đi, kế hoạch đưa sản phẩm mới ra thị trường của em đã hoàn thành chưa?”

Ngôn Tư Diễn mở to mắt nói: “Ưm, em muốn mời Đan Á Đồng đến quảng cáo cho sản phẩm của chúng ta.” Nói xong mở trò Plants vs. Zombies lên, chung quy cũng tìm được việc để làm.

“Em cảm thấy có thể mời được anh ta?” Tần Húc Cẩn chỉnh sửa lại vài số liệu trên tài liệu, khóe miệng mang theo một tia tiếu ý không đổi: “Em có cách liên lạc với anh ta sao?”

Ngôn Tư Diễn thờ ơ nói: “Chúng ta tốt xấu gì cũng đã cùng trải qua hoạn nạn, hơn nữa em cảm thấy người kia bề ngoài tuy lạnh lùng, nhưng vẫn là một người tốt.” Nếu là một ngôi sao bình thường, gặp chuyện như tối hôm đó, đã sớm sợ tới mức mặt không còn một giọt máu. Đan Á Đồng này vậy mà lại dám bước ra khỏi sự bảo vệ của người kia, tuy rằng anh ta không nhìn thấy, nhưng từ hành động vẫn có thể suy ra là anh biết rõ chuyện gì đang xảy ra.

“Tôi đã bảo Điền Sơ ngày mai đem cách liên lạc với Đan Á Đồng đưa cho em, em phụ trách liên hệ, thuận tiện bảo phòng quảng cáo đưa ra thêm vài ý tưởng.”

“Cho dù quảng cáo sáng tạo thế nào cũng không hơn được sự nổi tiếng của một minh tinh.” Ngôn Tư Diễn nhìn mình đã thua, ấn nút chơi lại: “Mọi người xem quảng cáo đều là xem mỹ nữ, chứ không quan tâm nhiều đến sự sáng tạo.”

Ánh mắt Tần Húc Cẩn hơi nheo lại: “Chuyện này đáng để lưu tâm.” Thích nhìn mỹ nữ, mấy người phụ nữ kia lên TV trang điểm đến mức cha mẹ họ còn không nhận ra ấy chứ, làm sao biết ai là người đẹp thật sự, ai là nhân tạo?

Ngôn Tư Diễn thấy Tần Húc Cẩn thật sự nghiêm túc, buông chuột ra, không để ý tới cây hoa của mình đang bị thây ma phá hủy, cậu cẩn thận nghĩ nghĩ nói: “Trước đây em có từng nghe Tô Thanh nhắc đến quảng cáo công ích, em cảm thấy loại quảng cáo này kết hợp với minh tinh, không chỉ đề cao địa vị sản phẩm của chúng ta, mà còn đồng thời tuyên truyền cho Đan Á Đồng, em nghĩ chỉ cần Đan Á Đồng đồng ý quay quảng cáo lần này, quảng cáo đó nhất định sẽ dễ dàng đạt được sự chấp thuận.”

Địa vị của Đan Á Đồng ở Thiên triều, không ai không biết, ngay cả người không quan tâm tới các minh tinh như Ngôn Tư Diễn cũng đã xem qua bộ phim do anh ta đóng, được rồi, tuy là cậu không nhớ diễn viên này tên là gì, nhưng ít nhất vẫn thấy quen mắt.

Tần Húc Cẩn hiểu được ý của Ngôn Tư Diễn, để Đan Á Đồng làm đại diện cho sản phẩm, quả là một chiêu rất tuyệt, điều kiện tiên quyết là Đán Á Đồng đáp ứng quay quảng cáo, còn các chuyện khác không phải là vấn đề.

Buổi chiều vào giờ tan tầm, Tần Húc Cẩn và Ngôn Tư Diễn tới bãi đỗ xe ngầm, mở cửa cho Ngôn Tư Diễn, đợi cậu ngồi xuống bên ghế phụ, rồi anh mới ngồi vào ghế lái.

Tô Thanh mới ngồi vào trong xe đậu cách đó không xe thấy một màn như thế, cười cười, thì ra khi một người đối xử với người khác lạnh lùng, không phải là anh ấy vô tình, mà là do tình cảm của anh ta không đặt trên những người đó mà thôi. Tiểu Ngôn ngoại trừ là đàn ông và hơi lười nhác một chút, các mặt khác cũng xứng với tổng tài, một người là lạnh lùng đến cực điểm, một người lại luôn nở nụ cười ôn hòa, bù trừ cho nhau a.

Buổi tối sau khi ăn cơm chiều xong, Ngôn Tư Diễn phát hiện đồ đạc trong phòng mình đã biến mất, cậu cố lấy dũng khi nhìn về phía Mai quản gia lạnh lùng: “Mai quản gia, mấy thứ đồ trong phòng tôi đâu?”

Mai quản gia cười cười: “Ngôn thiếu gia, những thứ đó đã được người đem đến phòng chủ nhân.”

Ngôn Tư Diễn run run, cậu có bóng ma tâm lý đối với nụ cười của Mai quản gia: “Mai quản gia, tôi cảm thấy ở một mình một phòng vẫn là tốt hơn.”

Nụ cười của Mai quản gia lập tức biến mất: “Ngôn thiếu gia, ngài đây là chán ghét chủ nhân của chúng tôi sao?”

Ngôn Tư Diễn giật giật khóe miệng: “Lão nhân ngài hiểu lầm rồi.”

Mai quản gia nghĩ nghĩ: “Chẳng lẽ ngài sợ chủ nhân không chịu trách nhiệm, ngài yên tâm, chủ nhân là người không có hai lòng, ngài không phải lo chủ nhân sẽ vứt bỏ ngài, hơn nữa ngài ở bên chủ nhân, chính là xu cát tị hung, gia tăng linh khí bản thân, yêu quái khác thấy chúng tôi được hầu hạ chủ nhân, sớm đã vạn phần đố kỵ, Ngôn thiếu gia ngài hẳn là phải cảm thấy rất may mắn.”

Nói với một người xui xẻo thành cơm bữa như cậu về cái gì may mắn, giống như nói với một người không đủ ăn về vườn hoa biệt thự, đều là vô nghĩa. Cậu bất đắc dĩ thở dài: “Mai quản gia, như vậy thật sự không tốt lắm.” Hơn nữa, ông đây là một người đàn ông đích thực, bảo chịu trách nhiệm với không chịu trách nhiệm cái quái gì chứ!

“Hai người đang nói chuyện gì?” Tần Húc Cẩn đứng ở hành lang, nhìn Ngôn Tư Diễn nói một cách bình thản: “Tiểu Ngôn, muộn rồi, em còn chưa đi tắm rồi đi ngủ sao.”