Xung Hỉ (Trọng Sinh)

Chương 48: Nguyện đồng hành cùng quân




Lý Phượng Kỳ cuối cùng cũng không có được thù lao hợp lý từ chỗ Diệp Vân Đình. Ngược lại là Diệp Vân Đình làm hắn nghẹn một câu xong, nhìn hắn ăn quả đắng sắc mặt tâm tình thập phần vui vẻ.

Mấy ngày nay Lý Phượng Kỳ trong bóng tối quấy nhiễu, không quản y tiếp chiêu hay không, cuối cùng vẫn luôn bị hắn kéo vào. Bây giờ nghĩ lại, vẫn phải là tiên phát chế nhân mới có thể thắng vì đánh bất ngờ.

Phá thiên hoang thắng một trận, Diệp Vân Đình tâm tình vô cùng tốt, băng băng đi hàn huyên với các tân khách.

Cẩm bảo đen đỏ làm tôn lên thân hình như ngọc của y, tư thái ung dung đọ sức giữa một đám khách mời, như châu ngọc giữa gạch ngói, Lý Phượng Kỳ bị chú ý nhìn lại, đầy mắt đều là y.

Chu Liệt uống tới mức khuôn mặt đỏ chót tới tìm hắn. Thấy hắn mắt cũng không chớp mà nhìn một chỗ, liền nghi hoặc trừng mắt, cúi thấp người học hắn nhìn về một hướng: "Vương, Vương gia, ngươi nhìn cái gì thế?" Hắn uống hơi nhiều, nói chuyện cũng không quá lưu loát.

"Bàn xong xuôi rồi?" Lý Phượng Kỳ liếc mắt quét gã một cái, thấy gã đầy người mùi rượu, ghét bỏ tách ra một chút.

"Thỏa, thỏa..." Chu Liệt bẻ ngón tay tính: "Uống bảy, tám vò rượu, đem Thích Thiệu uống gục."

Lý Phượng Kỳ ghét bỏ: "Ta là hỏi ngươi bạc!"

Thích Thiệu là Binh bộ Thượng thư, quân phí vật tư của quân Bắc Cương cũng phải từ Bộ binh mà ra. Lúc trước hắn với Lý Tung vẫn là một lòng, hắn biết quốc khố không phong phú, đều là có thể tự mình bỏ tiền trợ cấp liền tự mình trợ cấp, cực ít khi tìm Bộ binh đòi tiền. Nhưng lúc này không giống ngày xưa, nên đòi vẫn là phải đòi, còn cả khoản nợ từ trước, có thể lấy về bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu.

"Ồ." Chu Liệt ngất ngất ngây ngây phản ứng một phút chốc, rốt cục nhớ tới chính sự, vui sướng nói: "Chúng ta có tiền rồi sao?" Gã khua tay múa chân: "Mười vạn lượng! Mười vạn lượng! Đem nợ trướng trả hết một lượt, còn lại, còn lại..." Gã bị hồ đồ rồi, bắt đầu liên tục tính toán còn lại bao nhiêu.

Mặt Lý Phượng Kỳ vô cảm: "Còn lại hai mươi ngàn lượng. Ngươi cùng Thích Thiệu nói linh tinh này nửa ngày, chỉ móc ra được mười vạn lượng?"

Bọn họ những năm qua đều tay làm hàm nhai, không làm sao tìm Bộ binh đòi bạc được, mười vạn lượng cũng là thiếu.

Chu Liệt còn rất oan ức: "Lão hồ ly Thích Thiệu kia. Tiền trong túi nào dễ đào như vậy, ta vừa đòi tiền, hắn liền mắng bọn Bộ hộ kia với ta, nói chi phí quân sự không đủ..."

Lý Phượng Kỳ suy nghĩ đến con gà trống Thích Thiệu kia một chút, ngẫm lại nếu không phải hôm nay uống say, phỏng chừng mười vạn lượng cũng không có, cũng là tạm thời thôi.

Hắn trầm ngâm chốc lát, phân phó nói: "Những bạc này trước tiên đừng giữ lại, đưa đi Vị Châu, bảo Chu Văn chuẩn bị lương thảo."

Nghe hắn nói đến Bắc Cương, ánh mắ Chu Liệt tỉnh táo hơn nhiều, gã nhẹ giọng lại nói: "Vương gia đây là muốn động thủ...?"

Lý Phượng Kỳ liếc nhìn hắn, lắc đầu một cái, lại không có nhiều lời: "Bây giờ chỉ là suy đoán, lo trước khỏi họa. Bạc của Bộ binh ngươi mau chóng đi đòi, đừng cho bọn họ khất."

Hai người đang thấp giọng trò chuyện với nhau, Diệp Vân Đình bên này đsx tiễn gần hết khách mời, vòng trở lại chỉ thấy hai người tụ lại cùng nhau nói thầm, hiếu kỳ nói: "Đang nói gì đấy?"

"Đang nói Vương gia đang nhìn cái gì." Y vừa đi đến, Chu Liệt liền nghĩ tới đề tài ban đầu, gã cúi thấp thân thể, giả tạo suy nghĩ cười nói: "Bây giờ ta đã biết rồi, Vương gia đang nhìn Vương phi a!" Gã nói nhỏ trong miệng, mà âm thanh chẳng hề nhỏ: "Sao trong phòng ngủ nhìn chưa đủ, ở bên ngoài còn muốn nhìn chằm chằm?"

Diệp Vân Đình: "..."

Y hoài nghi đánh giá Chu Liệt, đang suy tư gã là đang nói trong lúc say, hay là đang phối hợp Lý Phượng Kỳ diễn trò với y.

Lúc sau phát hiện gã say thật rồi. Nói mãi, người cũng đã ngồi bệt xuống đất.

Không có cách nào tính toán với con ma men, Diệp Vân Đình chỉ có thể coi như không nghe thấy, nói: "Ta sai hạ nhân đưa hắn về nghỉ."

"Quản hắn làm gì? Hắn da dày thịt béo, cho dù ở chỗ này ngủ một đêm cũng không sao." Lý Phượng Kỳ kéo y lại, nhíu mày nói: "Sao đại công tử phải vội vã đi, ta còn chưa nhìn đủ đây."

Diệp Vân Đình: "..."

Người này có thể có mấy phần nghiêm túc hay không?

Y bảo trì mỉm cười, đem ống tay áo của mình lôi khỏi tay Lý Phượng Kỳ: "Vương gia chỉ cần không mở miệng nói chuyện, ta sẽ không sốt ruột rời đi."

Lý Phượng Kỳ giả vờ giả vịt, một dáng vẻ ủy khuất tủi thân: "Nhưng nếu ta không nói, làm sao khiến đại công tử biết được tâm ý của ta?"

Hắn hí hư nói: "Nếu đại công tử không thích nghe, ta nói ở trong lòng cũng không sao." Nói xong cũng lấy một đôi mắt phượng chứa đầy tình ý mà nhìn Diệp Vân Đình.

Diệp Vân Đình bị nhìn cả người nổi da gà lên.

Y nâng tay mặt không đổi cầm lấy tay ghế lăn của Lý Phượng Kỳ, xoay mặt hắn đi, qua loa nói: "Vương gia tự về phòng trước đi, ta đem chuyện bên này sắp xếp cẩn thận rồi trở về." Dứt lời cũng không quay đầu lại sải bước đi.

Lý Phượng Kỳ quay đầu lại nhìn y, ý cười sâu sắc.

Xem y còn có thể chạy trốn đến khi nào.

*

Diệp Vân Đình xử lý xong chuyện ở tiền viện, lúc về chính viện sắc trời đã gần đến hoàng hôn.

Y khoác đầy người ánh nắng chiều trở về, chỉ thấy Lý Phượng Kỳ đang múa đao ở trong viện. Thanh khiếu tuyết đao này được hắn lau đến khi cực sáng lên, một chưởng khoan trên thân đao, chiếu ra một đôi mắt lạnh lẽo.

Lần trước Lý Phượng Kỳ lấy cây đao này ra, là lúc bọn hắn đi nghênh đón lão Vương phi hồi phủ.

Trong lòng Diệp Vân Đình khẽ nhúc nhích, vẫy lui hạ nhân hầu hạ rồi nói chuyện với hắn: "Gần đây lại có biến động gì sao?"

Khiếu tuyết đao là vũ khí Lý Phượng Kỳ thường dùng nhất, hàn đao ra khỏi vỏ, tất có chuyện lớn phát sinh,

"Vụ án của Ân Thừa Nhữ, đã định rồi." Đem đao tra vào vỏ, Lý Phượng Kỳ mới không nhanh không chậm nói.

Năm ngày trước, Vương Thả từng đến vương phủ bái phỏng. Lúc đó hắn đã tìm được đầy đủ chứng cứ chứng minh quả thực có việc Ân Thừa Nhữ một mình điều binh. Mà Lý Phượng Kỳ vì lẽ đó thêm một khúc củi, đem thư tín Ân Thừa Nhữ giao dịch với thương nhân Tây Hoàng đưa lên. Bây giờ chứng cứ phạm tội của Ân Thừa Nhữ đã xác thực, biện không thể biện, Đại Lý tự ít ngày nữa sẽ định tội Ân Thừa Nhữ.

Một mình điều binh, còn có tư thông với địch phản quốc.

Tội chết miễn không thể miễn.

Đại Lý Tự tra án, Hình bộ thẩm tra đối chiếu, lại giao cho Ngự Sử Đài quyết định cuối cùng, tam ty định tội, cho dù là Lý Tung cũng không thể cứu vãn.

Diệp Vân Đình rất nhanh nghĩ thông suốt vấn đề bên trong: "Ân gia bên kia dễ dàng nhận như vậy?"

Nếu như Ân Thừa Nhữ bị xử trảm, tội danh tư thông với địch phản quốc chính là triệt để đóng đinh. Đến lúc đó coi như Lý Tung không truy cứu, với Ân gia mà nói, cũng là một đại lên án. Dùng quyền thế bây giờ của Ân gia, không giống như nguyện ý cam tâm ngậm bồ hòn như vậy.

"Với tính cách của Ân Tiếu Chi, hắn sẽ không nhận." Lý Phượng Kỳ chậm rãi nói: "Thám tử đến báo, nói gần đây thủ hạ của Hàn Thiền qua lại nhiều với Ân gia."

Ân Tiếu Chi gần lục tuần, đã ngồi mấy chục năm tại vị trí đại đô đốc, sát phạt quyết đoán, thủ đoạn phi phàm. Hắn đời này tài đến to lớn nhất bổ nhào, e sợ cho dù lần này. Hơn nữa người sắp bị vấn tội xử trảm chính là tiểu nhi tử của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng nhận tội.

Thêm vào mấy ngày gần đây nhiều lần qua lại cùng Hàn Thiền, nếu như Lý Phượng Kỳ suy đoán không sai, hắn hơn nửa chắc chănd dự định phản quốc.

Diệp Vân Đình hơi kinh hãi, âm thanh càng ngày càng thấp: "Hắn thật sự dám phản?"

Lý Phượng Kỳ cân nhắc: "Có dám hay không đều phải gánh cái ô danh phản quốc, Ân gia tử chiến đến cùng cũng chẳng có gì lạ." Huống chi giữa chừng còn có Hàn Thiền đang khích bác.

Bắc Chiêu kéo dài mấy trăm năm, lúc truyền tới tay Thành Tông hoàng đế, đã đang trên đà xuống dốc. Đến Hiện Tông hoàng đế, xa hoa dâm dật, không để ý tới chính vụ, càng thêm hao tổn gân cốt. Đến tay Lý Tung, mặc dù có cây định hải thần châm Lý Phượng Kỳ này trấn, nhưng cũng từ từ hiển lộ tư thế miệng cọp gan thỏ.

Mấy năm qua Tây Hoàng càng hung hãn, Nam Việt không ngừng quật khởi, Đông Di động tác nhỏ không ngừng. Đàn sói nhìn chung quanh, quân Bắc Chiêu hao tổn cực lớn, mấy phủ đô đốc gần biên quan đều tăng mạnh thực lực, dần dần có tư thế như các nước chư hầu ở tiền triều, đại đô đốc tay cầm binh quyền, càng là giống chư hầu vương khác họ.

Các đời các đời, chủ nhược tất thần cường.

Lý Tung tuổi còn trẻ, có Lý Phượng Kỳ phụ tá, chính tích cùng thủ đoạn đều có, nhưng còn chưa đủ để áp chế mấy lão thần kia. Trước kia còn có thể dựa vào Lý Phượng Kỳ ổn định đám người này, mà bây giờ quan hệ hai người giương cung bạt kiếm, bất hòa đã bày rõ ở bên ngoài, tâm tư mấy lão thần kia cũng liền lung lay.

Sở dĩ chưa ai dám manh động, cũng chỉ bởi vì ai cũng không muốn là kẻ đầu tiên phải gánh cái bêu danh loạn thần tặc tử.

Mà Ân gia, bây giờ lại đang từng bước một bị ép lên "Lương Sơn".

Diệp Vân Đình mi tâm nhíu chặt, nếu Ân gia phản thật, cái hướng đi kia tuyệt nhiên khác hắn đời trước. Y nhất thời không nói được có tốt hay không, chẳng qua là cảm thấy lo lắng.

"Vương gia muốn làm sao?"

"Ta muốn mang đại công tử đi Bắc Cương." Lý Phượng Kỳ ngửa đầu cười với y, trong ánh mắt có nhu tình như nước, cũng có hào khí tranh hùng tranh bá: "Ta không sẽ chủ động đánh vỡ thái bình ngắn ngủi này, nhưng nếu thời loạn phân tranh tất không thể miễn, vậy Bắc Chiêu to lớn này, tất có một chỗ của ta."

Hắn đưa tay về phía Diệp Vân Đình: "Đại công tử có nguyện đi cùng ta không?"

Diệp Vân Đình cụp mắt nhìn bàn tay hắn duỗi ra, chần chờ chốc lát, đến cùng khẽ cầm lấy: "Ta còn chưa từng thấy thảo nguyên và liệt mã Bắc Cương."

"Ta dẫn ngươi đi xem." Lý Phượng Kỳ cười: "Chắn chắn sẽ không làm ngươi thất vọng."

Diệp Vân Đình bị hắn chặt chẽ siết lấy tay, cảm thụ được nhiệt độ lòng bàn tay hắn cuồn cuộn không ngừng truyền đến, tim đập cũng không khỏi nhanh hơn. Trong mắt Lý Phượng Kỳ mang theo chân tình chưa từng che giấu, kích động trong lòng từ từ thối lui, Diệp Vân Đình không được tự nhiên quay mắt đi, rút tay về.

Bàn tay còn lưu lại ấm áp, ánh mắt y dao động, theo bản năng bắt đầu tìm kiếm đề tài: "Nếu Ân gia muốn phản, vậy Diệp Vọng chẳng phải là..."

Buổi sáng Diệp Vọng mới nói chuẩn bị vào trong quân Ân gia rèn luyện.

Lúc này Diệp Vân Đình mới hiểu được , vì sao lúc đó Lý Phượng Kỳ lại bỗng nhiên khuyên can.

"Ân phu nhân là nữ nhân đã gả ra ngoài, cho dù Ân gia có phản, cũng không đến nỗi liên lụy phủ Tề quốc công. Chỉ là nếu lúc này Diệp Vọng đi Vân Dung, liền khó mà nói." Lý Phượng Kỳ lắc đầu nói: "Nhưng chỉ sợ ngươi có đi nói, cũng không có tác dụng gì."

Chính hai nhà Tề Ân là quan hệ thông gia, những năm gần đây lui tới mật thiết. Nếu Diệp Vọng muốn vào trong quân rèn luyện, về tình về lý, đi Ân gia đều là thích hợp nhất.

Diệp Vân Đình mím mím môi, nhớ tới khuôn mặt còn mang tính trẻ con của Diệp Vọng, thở dài, nói: "Luôn phải thử một chút."

Nếu là như lúc trước quan hệ huynh đệ hai người thường thường thì cũng được, bây giờ mặc dù không đến nỗi đem mười mấy năm khuyết điểm cùng tình nghĩa đều bù đắp, nhưng y quả thật cũng coi Diệp Vọng là tiểu đệ. Nếu là đệ đệ, y chung quy phải tận lực che chở.

...

Chia sẻ tâm tư với Lý Phượng Kỳ một lúc xong, Diệp Vân Đình liền vẫn luôn suy tư tìm cơ hội nhắc nhở Diệp Vọng, chỉ là còn chưa đợi y biến thành hành động, ngược lại đã nhận được thiệp mời của phủ Tề quốc công trước.

Thiếp mời vẫn là quản gia đưa tới, chỉ có điều lúc này cung kính hơn rất nhiều: "Lão gia phu nhân nói nhị công tử sắp tòng quân, chưa biết ngày về, đặc biệt sai ta đến mời Vương phi hồi phủ, tiễn đưa nhị công tử."

Diệp Vân Đình nhận lấy thiếp mời, cùng Lý Phượng Kỳ liếc mắt nhìn nhau: "Khi nào Diệp Vọng rời kinh?"

Quản gia nói: "Năm ngày sau."

Năm ngày sau, chính là ngày hai mươi ba.

Diệp Vân Đình nhận lấy thiếp mời, nói: "Ta biết rồi, ta sẽ trở về."

_________________________

Dạo này đã mất động lực làm thì chớ, lại còn thấy truyện mình bị đưa lên truyenfull với tên người khác. Chán chả buồn nói. Mà truyện tớ còn chưa beta đâu 😫