Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 102-2: Lạnh lẽo thấu xương (2)




Sáng hôm sau, Giang Tiểu Lâu đang định đi đến dược đường, nhưng còn chưa kịp nói ra đã đổi ý: “Đi đến chỗ Thái Vô tiên sinh.”

Nơi ở của Thái Vô tiên sinh cách kinh thành khoảng nửa ngày, một chuyến đi về là một ngày, tiểu thư đây là muốn tránh mặt Phó đại phu sao? Tiểu Điệp không kìm được nghĩ như vậy, thấy Giang Tiểu Lâu đang nhìn mình, lập tức nói: “Vâng.”

Xe ngựa đi đến trưa mới đến nơi của Thái Vô tiên sinh, lại đụng mặt Phó Triêu Tuyên ngay phía trước, đúng lúc hắn vừa đi từ bên trong ra, thấy Giang Tiểu Lâu xuống ngựa, trong phút chốc đôi mắt hắn có vẻ phức tạp.

Giang Tiểu Lâu hơi ngạc nhiên, nhẹ nhàng cười: “Phó đại phu.”

“Cố ý đến đây tìm sư phụ ta, là vì muốn tránh mặt ta sao?” Bàn tay của nắm nắm chặt, gần như muốn bóp nát.

Giang Tiểu Lâu thở dài, nàng vốn cho là Phó Triêu Tuyên có thể nghĩ thông suốt, như vậy thì có thể duy trì quan hệ bằng hữu, nhưng đối phương lại… Cho nên nàng chỉ có thể cố gắng giảm thiểu số lần gặp mặt, miễn cho hắn có suy nghĩ vẩn vơ. Không tiếc phí thời gian chạy đến đây tìm Thái Vô tiên sinh, nhưng lại gặp mặt ngay cửa, đúng là quá lúng túng rồi.

Phó Triêu Tuyên hít sâu một hơi, mới bình tĩnh lại tâm tình: “Nàng quá coi thường ta, dù nàng không thích ta, ta cũng sẽ không biết xấu hổ mà thổ lộ. Đã nhận tiền của nàng thì phải làm việc cho nàng, chúng ta cứ làm việc công thôi.”

Nghe hắn nói đến mức lạnh lùng, nếu còn từ chối sợ là sẽ kết thù, trong lòng Giang Tiểu Lâu thở dài một cái, nói: “Hôm nay ta đến là có việc quan trọng muốn thỉnh giáo…”

Nàng đem sự tình kể lại một lần, Phó Triêu Tuyên nghe xong lời nàng, không khỏi trầm ngâm nói: “Thật ra cũng không khó làm.” Hắn lập tức quay về phòng thuốc của Thái Vô tiên sinh, dặn người mang đến một con chuộc bạch, dùng dao đâm vào sườn của nó một cái, sau đó dùng nước sôi xối lên nhiều lần, kỳ quái là, vết thương đỏ tươi từ từ trắng bệch, dần dần máu huyết đều rút hết đi.

Phó Triêu Tuyên thở dài: “Dùng nước sôi để tiêu trừ vết máu là cách làm thông minh, nhưng trên da sẽ lưu lại vết tích bị bỏng, đại phu tầm thường sẽ không để ý việc này. Khánh Vương phủ đúng là ngọa hổ tàng long, vô cùng phức tạp, tốt nhất nàng đừng chen vào những chuyện vô bổ này nữa.”

Vẻ mặt Giang Tiểu Lâu như thường: “Ta đã bước chân vào, không thể thoát ra nữa.”

Phó Triêu Tuyên nhịn đến mấy cũng không nhịn được nữa: “Bất kể thế nào ta chỉ mong nàng được bình an, nếu có gì khó khăn thì cứ đến tìm ta. Dĩ nhiên, không phải với địa vị tình nhân, mà là bằng hữu. Nếu lần sau nàng còn tránh mặt ta, thì cả đời này ta sẽ không tha thứ cho nàng.”

Mắt Giang Tiểu Lâu không kềm được mà hiện lên vẻ cảm động, trên mặt lại bình tĩnh mà cười: “Đa tạ.”

Khánh Vương phủ.

Nghe được đáp án của Giang Tiểu Lâu, Khánh Vương phi không tự chủ được mà cắn răng: “Thuận phi thật đúng là cách nào cũng dùng, ngay cả lão bộc theo mình nhiều năm, tuyệt đối trung thành cũng có thể giết không chớp mắt.”

Giang Tiểu Lâu cười nhạt: “Mẫu thân không cần lo lắng, những kẻ bày mưu hãm hại con… bây giờ cũng không chiếm được lợi ích.”

Lông mày Khánh Vương phi càng thêm nhíu chặt, hỏi tới: “Ý còn là…”

Ánh mắt Giang Tiểu Lâu bình tĩnh như nước: “Bọn yêu ma quỷ quái đang nhảy nhót sau lưng, bày ra vở kịch phu quân ngàn dặm đi tìm thê tử, chẳng qua là muốn con thân bại danh liệt, con đã viết thư cho Tạ bá phụ, nhờ bá phụ mang một ít đồ đến phủ Thái tử, cho dù không thể lột một lớp da của cô ta, cũng phải khiến cô ta đau đớn mấy ngày."

Khánh Vương phi gật đầu, trong lòng hơi thả lỏng, lại đột nhiên nhớ đến một chuyện khác, ánh mắt quét về phía Mộ Vũ: “Triêu Vân đi làm việc còn chưa quay về sao?”

“Dạ, trời vừa sáng Triêu Vân liền đi, đến giờ còn chưa quay lại.”

Tay Khánh Vương phi hơi run lên một cái, đôi mắt dịu dàng lóe qua một tia bất an, Giang Tiểu Lâu nhìn thấy tất cả, trên mặt mang theo nụ cười yếu ớt: “Mẫu thân, sao vậy?”

Khánh Vương phi liếc nhìn nàng một cái, muốn nói lại thôi, cuối cùng lắc đầu: “Không có gì.”

Đúng lúc này, một tì nữ áo xanh cung kính ngoài cửa nói: “Vương phi, lão Vương phi mời ngài đi.”

Khánh Vương phi nghe vậy, cả người sững sờ, càng tỏ ra vẻ không biết làm sao.

“Mẫu thân, lão Vương phi mời người đi nói chuyện.” Giang Tiểu Lâu cất giọng, nhẹ nhàng đưa tay ra xoa tay Khánh Vương phi.

Khánh Vương phi đột nhiên giật mình, chợt như bị kinh sợ, vai đã không ngừng run rẩy.

Giang Tiểu Lâu thoáng kinh ngạc, nàng không biết tại sao Khánh Vương phi lại đột nhiên toát ra biểu hiện sợ hãi, lại có vẻ hoang mang chưa từng có.

Khánh Vương phi hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Cũng không còn sớm, con nghỉ trước đi, ta đi gặp lão Vương phi sẽ về.” Con chưa đợi bà đứng dậy, Giang Tiểu Lâu lại đột nhiên nắm tay áo bà.

Khánh Vương phi nghi hoặc quay đầu lại, đôi mắt Giang Tiểu Lâu tươi cười: “Mẫu thân, nếu lão Vương phi muốn gặp người, hay là mang Tiểu Lâu cùng đi.”

“Nhưng mà...” Khánh Vương phi hơi kinh ngạc, trên mặt có chút do dự.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua song cửa gỗ, gương mặt Khánh Vương phi có vẻ rất nhu hòa, rõ ràng là cực kỳ lo lắng, nhưng vẫn cố làm ra vẻ không có chuyện gì, là sợ nàng lo lắng. Giang Tiểu Lâu mỉm cười: “Mặc kệ là xảy ra chuyện gì, con cùng đi với người.”

Khánh Vương phi nhất thời cảm thấy ấm lòng, không kìm được nói: “Được, chúng ta cùng đi gặp lão Vương phi.”

Vén rèm lên đi vào, lập tức nhìn thấy lão Vương phi sắc mặt nặng nề, ánh mắt trầm ngâm, tay lần Phật châu phát ra âm thanh vang vọng, có vẻ đáng sợ. Thuận phi đang đứng bên cạnh bà, một thân váy dài màu bạc hà, trên cổ mang vòng phỉ thúy, tuy rằng tuổi không trẻ, nhưng sức quyến rũ không giảm. Hai bên trái phải của bà là hai vị quận vương phi, Tương Hiểu Vân vấn tóc, tóc cài bộ trâm vàng hình hoa mẫu đơn, dáng vẻ xinh đẹp tươi tắn.Tả Tuyên chỉ mặc bộ váy màu xanh nhạt, áo trắng cổ cao thêu hoa. Nhìn thấy Giang Tiểu Lâu, Tả Tuyên hướng mắt về nàng nhẹ nhàng chớp chớp, như đang nhắc nhở nàng phải cẩn thận.

Gia phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe tiếng Phật châu lách tách.

Khánh Vương phi nhìn thấy Triêu Vân đang quỳ gối phía trước, nhất thời căng thẳng, nỗi bất an dâng lên trong lòng, cảm thấy trái tim như rơi xuống vực sâu.

Lão Vương phi thở ra một hơi, đột nhiên ngừng xoay Phật châu, miệng nghiêm nghị nói: “Ngươi thật to gan.” Sau đó bà ném một cái hộp gấm xuống.

Khánh Vương phi thẳng tắp đứng đó, thân hình cứng ngắc không động đậy. Giang Tiểu Lâu thấy thế khom lưng nhặt cái hộp lên, mở ra nhìn, bên trong là một bức họa.

Bức họa này vẽ cảnh dân gian làm lễ cúng tế Nguyên Thủy Thiên Tôn, trên trời có Thiên Tôn trang nghiêm, Thiên tướng uy vũ hùng tráng, Tiên nữ mỹ lệ tao nhã, muôn hình muôn vẻ, tiền hô hậu ủng. Mà dưới đất thì tất cả đều là dân chúng, nam nữ già trẻ, thần thái thành kính, gương mặt hiền từ. Một bức họa nho nhỏ tập trung hơn ba trăm người và vật, sắc thái mỹ lệ trầm tĩnh, ngàn vạn biến hóa, khiến người ta ghi nhớ. Giang Tiểu Lâu quan sát tỉ mỉ một phen, vừa nhận ra đây là bức danh họa Thượng Nguyên Đồ mà hơn một trăm năm trước được Sùng Diệu đại sư lưu lại.

Khánh Vương phi khẽ cắn răng, quật cường không nói một lời, lại nghe thấy lão Vương phi nổi giận đùng đùng nói: “Nếu ngươi không làm chủ mẫu được thì đừng làm. Lấy bảo vật trong nhà mang ra ngoài cầm cố, ngươi cũng làm được sao?”

Sắc mặt Khánh Vương phi trắng bệch, Thuận phi và hai con dâu đều ở đây, lão Vương phi đúng là không chừa lại mặt mũi cho bà.

Trong nháy mắt Giang Tiểu Lâu hiểu được, Vương phi mặc dù là chủ mẫu đương gia, nhưng lại không sống thoải mái như người khác nghĩ. Bất kể là việc lớn việc nhỏ đều không tránh khỏi một chữ tiền. Tuy rằng vương phủ có bổng lộc của triều đình, đồng thời có một lượng lớn đất đai, hàng năm có thể thu tiền từ những tá điền thuê đất, nhưng số bạc này đều phải được ghi chép rõ ràng. Tuy Khánh Vương phi là chủ mẫu, nhưng quyền lực vẫn nằm trong tay lão Vương phi, bà chỉ cố định rút ra một số bạc để chi dùng trong nhà. Nhưng trên thực tế, số bạc này kém xa với chi phí xa hoa trong vương phủ, đặc biệt là bản thân Khánh Vương. Nếu Vương phi có địa vị trong phủ, bà vẫn có thể công khai mở miệng với Khánh Vương, với lão Vương phi, nhưng bà và bọn họ xưa nay không hòa thuận, ngược lại phải lấy tiền của mình ra bù vào.

Tháng ngày tích lũy, tiết kiệm đến mấy cũng không đủ dùng, đặc biệt là ngày lễ tết, sinh thần mỗi người, không thể không dùng thêm tiền. Ngoại trừ chi tiêu hàng ngày, Khánh Vương phủ và những quý phủ khác giao du, khách khứa người thân qua lại, cũng là một khoảng chi tiêu lớn, càng khỏi nói việc lo liệu từ trên xuống dưới, ban thưởng hạ nhân. Mỗi khi Khánh Vương phi báo cáo sổ sách, lão Vương phi đều bới lông tìm vết, trách cứ vương phủ chi tiêu quá lớn, cho nên Khánh Vương phi không thể không cắn răng chống đỡ. Nửa tháng trước Khánh Vương tìm bà đòi tiền muốn mua đột đôi ưng đi săn, bà nhất thời không có tiền, chỉ có thể mang danh họa trong kho đi cầm cố, bức họa này trị giá ba ngàn lượng… Nhưng Triêu Vân bị phát hiện, chứng minh chuyện đã bị lộ.

Ánh mắt Thuận phi phảng phất như không hiểu và sợ hãi: “Vương phi, nếu thiếu tiền thì chúng ta tiết kiệm lại là được, sao phải làm vậy? Bức Thượng Nguyên Đồ này là bức họa lão Vương gia thích nhất, lỡ cầm rồi không chuộc lại được thì biết làm sao?”

Trái tim Khánh Vương phi rối thành một cục, cùng là chủ nhân của Khánh Vương phủ, cuộc sống của Thuận phi tốt hơn bà không biết bao nhiêu lần,so với mình phải cẩn thận tính toán từng chút một, thì Thuận phi lại có cuộc sống xa hoa thoải mái, Khánh Vương sủng ái, tiêu xài bừa bãi, không ngừng được thêm. Nghe Thuận phi nói mỉa, trong nháy mắt bà thấy yếu hầu cay cay, đôi mắtkhông tự chủ được liền đỏ lên, phẫn nộ cũng xông lên đầu.

Giang Tiểu Lâu thấy cảnh này dĩ nhiên hiểu được, hóa ra có người cố ý bắt thóp Khánh Vương phi. Nàng xuất thân thương gia, tự mình kinh doanh, dĩ nhiên biết Vương phi gian nan. Thuận phi còn đang khua môi múa mép, tìm cách kéo Vương phi xuống, cứ như vậy, làm chủ mẫu ở đây không dễ gì.

Lão Vương phi tuy rằng nghiêm khắc, nhưng ít khi nói lời cay nghiệt, bà cho rằng Khánh Vương phi làm vậy là làm lớn chuyện, làm mất mặt mũi vương phủ, nặng nề nói: “Ngươi làm Vương phi như vậy thật không phù hợp, hoàn toàn không làm được chuyện mà Vương phi nên làm, đúng là quá tắc trách.”

Khánh Vương phi không tự chủ được mà đỏ mắt, bị chỉ trích ngay trước mặt, người này lại là mẹ chồng mình, thậm chí Thuận phi còn ở bên cạnh mỉm cười, rõ ràng là nhục nhã vô cùng.

Bà theo bản năng lùi về sau một bước, đúng vào lúc này Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng nắm chặt tay bà. Khánh Vương phi ngẩn ra, đã thấy Giang Tiểu Lâu cười nhẹ: “Đều là lỗi của con, mẫu thân vì muốn chuẩn bị yến hội cho con mà tốn không ít ngân lượng.”

Nàng đang đem trách nhiệm đổ lên người mình, Khánh Vương phi ngạc nhiên.

Lão Vương phi hừ một tiếng, biểu hiện như cười mà không cười: “Tiểu Lâu, ngươi là quận chúa được Hoàng hậu nương nương sắc phong, bọn ta cũng không thể quá hà khắc, chỉ là dù thiếu tiền đến mấy cũng không được động đến Thượng Nguyên Đồ.”

Khánh Vương phi vốn chỉ muốn vượt qua trong vài ngày, hôm nay vốn là phái Triêu Vân đi chuộc Thượng Nguyên Đồ về, ai ngờ đụng phải An Hoa quận vương ngoài cửa, sự tình dĩ nhiên là bị phát hiện, Thuận phi lập tức nắm lấy chuyện này, triệt để làm lớn chuyện, khiến Khánh Vương phi mất mặt.

Ánh mắt Giang Tiểu Lâu u tĩnh, vẻ mặt dịu dàng, nụ cười lại càng thêm khiêm tốn: “Người đừng lo lắng, tất cả chi phí yến hội lần này đều do Tiểu Lâu tự mình gánh vác, chắc chắn sẽ không khiến người khó xử.”

Lời vừa nói ra, mọi người đều kinh ngạc, Khánh Vương phi đang muốn mở miệng giải thích lý do thật sự của chuyện chi tiền, Giang Tiểu Lâu đã nắm tay bà, ra hiệu đừng mở miệng.

Ánh mắt Thuận phi cũng run lên, trên mặt càng thêm âm trầm.

Lão Vương phi không khỏi nghi ngờ nhìn nàng, nếp nhăn trên mắt càng sâu hơn: “Ngươi có biết yến hội này tốn bao nhiêu tiền không?”

Giang Tiểu Lâu hai mắt rạng ngời: “Bao nhiêu tiền là thứ yếu, then chốt là tấm lòng của các vị đối với con thật hiếm thấy, vốn là chi tiêu cho con, con gánh vác cũng là đương nhiên, không nên để người phiền lòng, xem như là một phần hiếu tâm của Tiểu Lâu.”

Nếu Khánh Vương phi vì quản lý không tốt mà cầm tài sản, thì chính là năng lực của bà có vấn đề. Nhưng Giang Tiểu Lâu vừa mở miệng, lại nhận hết tội về mình, ngược lại đúng là một nha đầu phúc hậu. Lão Vương phi biết Tiểu Lâu có tài sản to lớn, làm vậy cũng chỉ vì giải nguy cho Vương phi, liền gật đầu nói: “Như vậy cũng tốt, thôi đi, các ngươi lui ra đi. Nhớ kỹ, sau này không được làm ra chuyện thế này nữa.”

Trong lòng Thuận phi không khỏi tức giận, âm thầm cắn răng: Giang Tiểu Lâu ơi Giang Tiểu Lâu, ngươi nhiều chuyện làm gì, lần này vốn là một cơ hội tốt, đúng lúc có thể kéo Khánh Vương phi xuống khỏi vị trí chủ mẫu, cơ hội hiếm có thế này rốt cuộc trôi đi mất. Trong lòng hận đến nghiến răng, trên mặt vẫn phải tươi cười: “Như vậy mới tốt, Vương phi cũng đừng nghĩ nhiều, sớm quay về nghỉ ngơi đi.”

Tả Tuyên nhìn thấy một trận sóng to gió lớn lại tiêu tan như vậy, không khỏi hơi mỉm cười, gật gật đầu với Giang Tiểu Lâu.

Dẫn theo Triêu Vân mang gương mặt xấu hổ đi ra khỏi phòng, Khánh Vương phi bất giác vấp chân, suýt nữa ngã trước cửa, Giang Tiểu Lâu đỡ lấy bà, ôn nhu nói: “Mẫu thân đừng nóng lòng, con đường này rất dài, chúng ta phải đi từ từ.”

Khánh Vương phi rùng mình trong lòng, ngẩn đầu lên, đã thấy ánh mắt đôi mắt sáng rỡ của Giang Tiểu Lâu nhìn mình, nhất thời trong lòng ấm áp: “Là ta không cân nhắc chu đáo, lại liên lụy đến con. Đừng trách lão Vương phi tức giận, bức họa này là thứ lão Vương gia yêu thích nhất khi còn sống, ta mang nó ra ngoài đi cầm cũng là bất đắc dĩ, không ngờ lại bị phát hiện ra…”

Ý cười bên môi Giang Tiểu Lâu không thay đổi, trầm giọng nói: “Như vậy cũng tốt, chẳng qua chỉ cầm một bức tranh đã bị khiển trách như vậy, nếu là đem cầm quyền lực của Vương gia, không biết sẽ bị xử tội thế nào.”

Khánh Vương phi nhất thời sửng sốt, không hiểu vì sao.

Ba ngày sau, Khánh Vương phủ phát sinh một việc lớn.

Cùng một căn phòng, cùng một cảnh tượng, chỉ là khi Thuận phi bước vào cửa, chờ đón bà là Khánh Vương đang tức giận ngút trời, một quyển sách nhỏ được ném trước mặt bà, thân thể bà chấn động, toàn thân không kềm được run rẩy, không thể không cúi đầu nhìn quyển sách kia, hầu như không dám tiếp nhận ánh mắt của Khánh Vương.

“Cái này nàng giải thích thế nào?” Khánh Vương chưa bao giờ tức giận như vậy, hắn dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Thuận phi, như muốn ăn lấy bà.

Khánh Vương phi ngồi một bên, thấy Thuận phi hơi cúi đầu, bộ dáng tăm tối, đúng là có chút ngây người. Cục diện này, rốt cuộc là thế nào?

Bóng tối trong mắt Giang Tiểu Lâu mãnh liệt cuộn trào, nhìn tất cả trước mắt mà mỉm cười. Từ khi Lại bộ thượng thư Mã Hoài Trung cáo lão hồi hương, không có ai thích hợp thay thế, Khánh Vương liền giúp hoàng để chủ quản Lại bộ, phụ trách thăng chức, giáng chức và phân công sát hạch các quan viên, cũng đã ba năm tròn. Mà trong ba năm này, phàm là quan chức được sát hạch phải qua tay Khánh Vương, thế là Thuận phi liền trở thành người trung gian, nhận tiền của người ta rồi dẫn đường để tiến cử đối phương đến Vương gia, bất tri bất giác thổi gió bên tai, sự tình dĩ nhiên được giải quyết êm đẹp, hai bên đều vui vẻ. Vốn dĩ những thứ này không có ai biết, không ngờ đêm qua có một tên trộm bị hộ vệ Khánh Vương phủ bắt lấy, mọi người phát hiện trong túi của hắn có một quyển sổ, trong đó ghi chép rõ ngày tháng năm nào, Thuận phi nhận bao nhiêu kim ngân tài bảo của vị quan nào, việc này lộ ra, toàn bộ Khánh Vương phủ dậy nên một cơn sóng lớn.

Một vị Thuận phi vốn dĩ nên ngoan ngoãn sống trong hậu viện lại dám mượn quyền lực của Vương gia mà mua bán chức quan, việc này một khi truyền đi, sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ, người đầu tiên hoàng đế không buông tha chính là Khánh Vương. Sắc mặt lão Vương phi chưa bao giờ khó coi như thế, bà chỉ vào Thuận phi, đầu ngón tay không ngừng run rẩy, đôi mắt tràn đầy khí lạnh: “Ta còn nghĩ ngươi ngoan ngoãn, bình thường đối xử với ngươi không tệ, nhưng không ngờ ngươi làm ra chuyện như thế, gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh mà.”

Thuận phi chỉ cảm thấy trái tim của mình nhảy đến lợi hại, rõ ràng là bị vạch trần mọi thứ, toàn thân lạnh đến thấu xương.