Xương Rồng Đốt Rương

Quyển 7 - Chương 11




Không ai ngờ được Giang Luyện vừa xuống chưa bao lâu đã lay thừng, Mạnh Thiên Tư còn tưởng là xảy ra chuyện, trong lòng căng thẳng, đợi đến lúc trông thấy biên độ lay thừng rất chậm mới thầm thở phào một hơi.

Giang Luyện lên khỏi đáy hố, nghĩ thấy vẫn không nên lớn giọng thì hơn, bèn kéo thừng đi lên, mưa đã nhỏ hơn nhiều, hắn đẩy mấy cái ô ngăn trở trước mặt ra, nói với Mạnh Thiên Tư: “Cụ Đoàn từng xuống đây, còn để lại lời nhắn trên vách, rất dài, hai ba câu không thể nói hết được, ở ngay chỗ không sâu bên dưới quan tài, còn có một phần ngập dưới nước, nhìn không đến – tôi chụp lại cho cô xem hay là các cô tự xuống dưới xem?”

Lời hắn thực ra không có ý gì khác, nhưng vào tai một vài hộ núi lại nghe không xuôi: Lời nhắn trưởng bối nhà mình để lại, mình không dám xuống xem, chẳng lẽ lại bảo người ngoài chụp lên cho mình xem?

Lộ Tam Minh bật thốt: “Đương nhiên là tự chúng tôi…”

Nói không hết là bởi chợt phản ứng được: Tự xem, phái ai xuống xem đây? Lỡ như xuống rồi, xem xem một hồi, thứ kia lại xuất hiện…

Y đau đầu: Cái gì cũng không sợ, chỉ sợ mỗi lỡ như.

Mạnh Thiên Tư hỏi: “Lời nhắn…có cơ mật không?”

Giang Luyện nghĩ ngợi: “Cũng khá cơ mật đấy.”

Mạnh Thiên Tư nói: “Vậy tôi xuống cho.”

Để đám Lộ Tam Minh khỏi ngăn cản, cô nói sẵn ra trước: “Về tư, cụ Đoàn là mẹ nuôi của me lớn tôi, coi như là hàng bà nội của tôi; về công, đã là chuyện cơ mật tiền bối quỷ non nhắn lại thì cũng nên là tôi đi xem – các người chờ ở đây, có việc gì lập tức triển khai cứu viện trên mặt đất, cứu không được thì theo kế hoạch trước, điều Khúc Tiếu, Tiển Quỳnh Hoa tới đây, trang bị đầy đủ vẹn toàn rồi hẵng xuống cửa quan tài.”

Lộ Tam Minh biến sắc: “Cô Mạnh, không được đâu, cô đợi trang bị tới rồi hẵng xuống xem đi, lỡ như mà…”

Mạnh Thiên Tư nói: “Xem lời nhắn thì có mất bao lâu đâu? Hơn nữa, lại ở không sâu ngay dưới quan tài, nghiêng người là lên được – khoảng thời gian chú khuyên bảo cũng đủ để tôi xem xong rồi.”

Lộ Tam Minh không phản đối nữa.

***

Sếp tổng muốn xuống dưới quan tài, những người khác cũng không tiện đứng trên mép hố, một nửa số người cũng xuống hố theo, hỗ trợ bắc thêm một ròng rọc nữa.

Giang Luyện thấy Lộ Tam Minh lo ngay ngáy, vừa buồn cười vừa thông cảm, nói với y: “Anh đừng lo, tôi sẽ xuống dưới trước, dừng ở bên dưới cô Mạnh, nếu thật có biến cố gì sẽ nhắc cô ấy lên trước, cũng sẽ chặn hậu cho cô ấy, không sao đâu.”

Lộ Tam Minh mừng rỡ: “Vậy… Vậy, cậu Luyện, cảm ơn cậu quá.”

Nói vớ vẩn gì vậy, Mạnh Thiên Tư nghe mà thầm tức tối: Người ta cần anh chặn hậu cho chắc?

Muốn dạy dỗ Lộ Tam Minh vài câu, lại nghĩ tới hôm nay vừa mới làm y mất mặt trước mặt mọi người, không thể làm lại lần nữa, hơn nữa, tuôi tác y cũng đã cao…

Đành nhịn xuống.

Có điều, nhân lúc buộc thừng vào người, cô vẫn nhỏ giọng hỏi Giang Luyện: “Anh không sợ à?”

Giang Luyện hiểu ý cô: “Sợ chứ, nhưng dù sao tôi cũng phải xuống tìm Thần Côn, tiện tay yểm trợ cho cô luôn, không phải là một công đôi việc à, làm việc là phải làm cho tỉ suất giá thành quả cao hơn chút.”

Vừa nói vừa chậm rãi thả trục bánh đà, hạ xuống dưới quan tài, Mạnh Thiên Tư hít sâu một hơi, lập tức bắt kịp hắn, còn chưa xuống hẳn đáy quan tài, chưa kịp ổn định cơ thể thì nghe Giang Luyện nói: “Thực ra…”

Theo tiếng nhìn qua, Giang Luyện ở dưới cách cô không xa, hơi nghiêng người, ngẩng đẩu lên nhìn cô: “Tôi biết việc tìm rương này chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm, tôi chỉ hi vọng có thể mau chóng trải qua những nguy hiểm này, hoàn thành việc lớn, sau đó là được sống thoải mái rồi.”

Mạnh Thiên Tư hỏi hắn: “Anh cảm thấy chuyện tìm rương gây áp lực cho mình?”

Giang Luyện gật đầu: “Áp lực rất lớn, dù có cam tâm tình nguyện cũng vẫn rất lớn. Bởi vậy nên luôn muốn chạy về phía trước, tăng tốc nhanh hơn, nhanh nữa lên, chịu nhiều vất vả hơn nữa, có phải mạo hiểm hơn cũng không sợ, sớm giải quyết được ngày nào là có thể sớm đi làm chuyện mình muốn ngày ấy, không cần phải tiếp tục đeo đá thở dốc nữa.”

Mạnh Thiên Tư khe khẽ rung động.

Giang Luyện luôn mỉm cười, có đôi khi cười đến gần như lười biếng, khiến người ta sinh ra ảo giác rằng bất kể có bao nhiêu chuyện xảy ra với hắn cũng đều không hề gì – thì ra hắn cũng bị áp lực.

Mạnh Thiên Tư hỏi: “Vậy, muốn làm gì?”

Khóe miệng Giang Luyện nhếch lên, đáp lời cô: “Thì sống vui sống khỏe thôi.”

Vừa nói vừa theo dây thừng đi xuống.

***

Giang Luyện quả thực dừng lại bên dưới cô, tới gần mặt nước hơn, Mạnh Thiên Tư lại không thể nào cùng xuống được: Cô phải bắt đầu từ trên, đọc từng hàng từng hàng chữ khắc trên vách kia.

Dòng chữ thứ nhất là: Đoàn Văn Hi lấy linh phượng hoàng tại đây.

Linh, chính là lông vũ trên thân chim, dịch thẳng ra là Đoàn Văn Hi lấy lông vũ phượng hoàng ở đây.

Mạnh Thiên Tư nín thở, đọc tiếp từng hàng.

Đoàn Văn Hi cũng là người thời xưa nên lối diễn đạt xen lẫn giữa văn nói và văn viết, nội dung khắc chữ là những chuyện lạ xảy ra trong hành trình tới xã Năm Trăm Lộng của bà.

Mạnh Thiên Tư đọc rất nhanh, hơn nữa còn có sẵn suy đoán thích hợp và sự hiểu biết đối với tính cách của Đoàn Văn Hi nên có thể khôi phục được gần như toàn bộ câu chuyện.

***

Thì ra, mấy ngày ấy, Đoàn Văn Hi đã tuần núi vùng tây bắc đất Quế dưới sự hộ tống của hộ núi, trên đường ngủ lại ở xã Năm Trăm Lộng.

Một đêm nọ chợt có tiếng gà gáy, với kinh nghiệm hành tẩu giang hồ của Đoàn Văn Hi, bà vừa nghe đã biết ngay là có người giả tiếng gà, lúc mở cửa ra xem thì thấy dưới cửa có một mảnh giấy, mời bà một mình tới con đường đất ngoài thôn nằm bên phải tòa núi bánh ú thứ năm gặp mặt.

Khi ấy đã là thập niên bảy mươi, khắp nơi không phải vận động thì chính là tăng gia sản xuất, các nghề giang hồ đã không còn thịnh hành nữa, bởi vậy nên tuy chuyện có phần kỳ lạ nhưng Đoàn Văn Hi xem được vẫn sinh lòng thân thương, có cảm giác ôn lại cuộc sống giang hồ khi xưa.

Tuy bà đã thất tuần nhưng hào khí năm đó vẫn chưa suy giảm, với kinh nghiệm của bà cũng không sợ gặp phải tiểu nhân, hơn nữa, bà vốn đã thấy phiền những hộ núi cùng vào cùng ra như cái đuôi này.

Bèn lén lút tách khỏi mọi người, trực tiếp đi gặp.

Gặp được Diêm La ở sau núi bánh ú.

Kể ra thì, Diêm La từng làm thổ phỉ ở Tương Tây, tuy một chính một tà nhưng vẫn có thể tính là võ lâm chung đường, hơn nữa, trời đất biến đối, ngày nay đã là xã hội mới, giặc cướp hiệp khách gì đó đều đã là quá khứ, hai người sau núi bánh ú, một người đã thất tuần, một người đã sáu mươi.

Bởi vậy nên Đoàn Văn Hi cũng không quá phản cảm chuyện người này từng là thổ phỉ.

Diêm La trời sinh đã xảo quyệt đa nghi, phỏng chừng là đã thầm nghe lén hộ núi nói chuyện, vào thẳng vấn đề chính, nói là năm ấy cướp đường đã tình cờ biết được một bí mật lớn, trong đó có mấy đời phú quý muốn tặng cho Đoàn Văn Hi.

Nguyên văn là: Kẻ có tinh kỳ lân sẽ thành thần, đắc được trường sinh.

Đoàn Văn Hi sao tin cái này, cười ha hả, vậy nhưng Diêm La lại không chút hoang mang, móc từ trong núi ra một thứ gì đó bọc trong khăn tay ướt rượt, bàn tay nâng lên, đưa đến trước mặt Đoàn Văn Hi.

Kể cũng lạ, ông ta vốn dùng bàn tay nâng bọc khăn lên, nhưng lúc thu bàn tay về, bọc khăn tay lại lửng lơ trong không trung, không rơi xuống.

Tiếng cười của Đoàn Văn Hi nháy mắt lặng bặt.

Ngay trước mặt Đoàn Văn Hi, Diêm La cởi bọc khăn tay ra, khăn tay vừa bỏ ra đã bay xuống dưới, nhưng thứ bên trong thì vẫn lơ lửng giữa không trung.

Là một mảnh xương khá mỏng màu xám trắng, nhìn rất bình thường, to cỡ bàn tay trẻ con.

Diêm La nói đây là mảnh vụn xương rồng, rồng thật, thứ rồng đạp mưa mà bay, xương rồng ướt sẽ lơ lửng mà khô sẽ rơi xuống, tính rồng vốn kiêu ngạo, tuyệt không phơi thây ngoài hoang, xương rồng đặt xuống đất, chỉ trong khoảng thời gian một nén hương, gặp đá ẩn vào đá, gặp đất ẩn vào đất.

Mảnh vỡ này ông ta mất mấy năm trời đứt quãng mài đá vách ở đầu gió nổi trong Trấn Long Sơn mãi mới tìm được, tương truyền năm ấy, có người mang tro tàn xương rồng, ra đầu gió nổi vung rải, kết quả là gió lớn thổi tới, tro tàn biến thành hình rồng mà đi, thành ra gió nổi rồng ra, quanh quẩn trong không trung hồi lâu không dứt, đến nay đứng trên đầu gió nổi, nhìn kỹ vào cây rừng bao la bên dưới, vẫn có thể mơ hồ nhìn ra như có rồng lớn nằm phục ở đó, đó là do cây cối thời tiết nơi ấy chịu ảnh hưởng của trò tàn xương rồng mà nên.

Mà những mảnh vụn gió lớn thổi không được thì lẻ loi lơ lửng trong gió chốc lát rồi từ từ hạ xuống, cuối cùng ẩn vào đá vách.

Tương ứng với “gió nổi rồng ra” của Trấn Long Sơn là “nước hiện mắt phượng” của Phượng Hoàng Sơn.

Diêm Là ở xã Năm Trăm Lộng mười mấy năm, nương thân phận bán hàng rong mà thường xuyên tới thăm Phượng Hoàng Sơn, đã lên xuống mắt phải phượng hoàng hơn trăm lần, rốt cuộc vào một ngày mưa rơi cách đây không lâu đã tìm ra manh mối.

Ông ta nói thẳng là mình nhìn trúng quỷ non bản lĩnh thông thiên, muốn mượn sức hành sự, mời Đoàn Văn Hi cùng đào mắt phượng hoàng: Giống như trên miệng vách nổi gió có mảnh vụn xương rồng, trong mắt phượng hoàng có giấu linh phượng hoàng.

Lửa bình thường không thể đốt được xương rồng, chỉ có lửa châm từ linh phượng hoàng mới có thể đốt xương rồng – tay nắm mảnh vụn xương rồng, lại tìm được linh phượng hoàng, dùng linh phượng hoàng đốt xương rồng là then chốt tìm được tinh kỳ lân, hơn nữa, nghe nói ánh sáng khi đốt xương rồng có thể soi chiếu kiếp sau.

Đoàn Văn Hi không có lý do gì để từ chối, bà đã dành cả nửa đời tìm kiếm những chuyện huyền bí, chuyện này rất có thể sẽ là chuyện ly kỳ nhất, hơn nữa người già rồi đều sẽ hiếu kỳ về kiếp sau: so với làm một bà già từ từ già đi, chờ chết trong Phường Quế Non, chẳng bằng ngựa già một lần nữa thắng yên, bảo đao một lần nữa ra khỏi vỏ, thà rằng chết ở trên đường cũng không chết rục trên giường.

Bà viết: Đào mắt phượng hoàng không ngừng nghỉ, qua ba lần quan tài, người tộc chín chuông triệu hoán sáu mươi lẻ sáu bộ oán cốt nơi hoang dã, tam tam bất tận, lục lục vô cùng, dùng oán khí mờ mịt vô cùng vô tận mà đè ép ráng lành linh phượng hoàng. Quan tài thứ ba là mành cửa, xuống từ đó, đừng đánh vang chụp đồng đen, vang lên rồng đất sẽ tới…

Chữ khắc chỉ tới đây, những cái khác đều chìm ở dưới nước.

Trông thấy hai chữ “rồng đất”, Mạnh Thiên Tư chỉ cảm thấy không thở nổi nữa, dưới chân chính là mặt nước, vẩn đục đen ngòm, bên trên trôi nổi một số mảnh vụn quan tài bị đụng nát, soi đèn pin xuống dưới, có thể thấy được loáng thoáng những khúc xương trắng hếu chìm trong đó – đây cũng là xương người rơi từ trên xuống, xương cốt có khô ráo hơn nữa thì khối lượng riêng cũng vẫn lớn hơn nước, chỉ chìm chứ không nổi được.

Liếc mắt nhìn, vừa đúng bắt gặp Giang Luyện dò xét thử xuống nước, Mạnh Thiên Tư vội thấp giọng quát: “Quay lại đây.”

Giang Luyện nghe tiếng quay lên, biết cô đã xem xong: “Nói là có rồng đất, rồng đất là một loại rồng à?”

Mạnh Thiên Tư lắc đầu: “Không phải, là cá sấu, cụ Đoàn gọi theo kiểu cũ, me lớn tôi cũng chịu ảnh hưởng từ bà, đến này vẫn gọi cá sấu là rồng đất, hoặc là rồng heo bà.”

Trong lúc nói chuyện, cô liên tiếp cầm đèn pin soi xuống mặt nước, cũng chiếu vào sâu trong lối đi các hướng: Nếu cá sấu nổi như cây khô trên mặt nước, ánh đèn pin có thể phát hiện ra mắt nó, nhưng nếu chìm dưới nước thì khó nói…

Cả người cô phát lạnh, cảm thấy nói chuyện ở đây quá mức nguy hiểm, vội kéo Giang Luyện: “Lên cao hơn chút, lên cao rồi lại nói.”

Giang Luyện xoay ổ trục buộc bên hông, theo cô thăng lên tới gần đáy quan tài, Mạnh Thiên Tư vẫn cảnh giác nhìn mặt nước khắp nơi: “Anh đừng xuống vội, đợi trang bị đã, thật đấy, anh cũng nghe hộ núi miêu tả rồi, hình thể con rồng đất đó quá lớn, hơn nữa, ở nơi kỳ dị thế này, cá sấu bên dưới tuyệt đối không giống trong vườn bách thú đâu.”

“Bây giờ có hai khả năng, một là Thần Côn vừa mới xuống nước đã bị còn rồng đất kia ăn mất rồi, vậy thì giờ đã chết sớm, có cứu cũng không được; hai là Thần Côn may mắn đã nấp được đi, chỉ cần ông ấy có thể nấp lâu hơn chút nữa, chờ trang bị của chúng ta tới thì còn có thể cứu viện được – anh không thể cứu được đâu, bằng vào con dao găm này của anh, đâm vào người cá sấu nó cũng chẳng đau chẳng ngứa gì, đúng không?”

Giang Luyện không sao phản bác được, con người cũng thật kỳ lạ, lúc không biết là thứ gì thì còn có dũng khí nóng lòng muốn thử nhưng một khi đã biết…

Con dao găm này của hắn đối đầu với cá sấu lớn thì đại khái chỉ có phần chịu chết.

Vậy thì ít nhất cũng đọc hết lời nhắn Đoàn Văn Hi để lại đã, hắn hắng giọng, đang định nói gì thì chợt khựng lại, lát sau mới nhỏ giọng hỏi cô: “Cô có nghe thấy gì không?”

Mạnh Thiên Tư “xuỵt” một tiếng, dỏng tai tập trung lắng nghe một lúc.

Cũng không biết là ở chỗ sâu trong lối đi nào đang truyền tới tiếng gõ lạch cạch hơi yếu, đứt quãng.

Tinh thần Giang Luyện chấn động: “Là người gõ, Thiên Tư, chắc chắn là người gõ! Tôi đi xem thử xem, nhanh thôi, không đi xa đâu.”

Nói đoạn lập tức trượt xuống, Mạnh Thiên Tư còn chưa kịp lên tiếng ngăn cản, hắn đã trượt xuống nước.

Vốn tưởng là nước rất sâu, đang sẵn sàng phải bơi một đoạn, đứng lên rồi thì hãy còn may, chỉ tới bên hông. Giang Luyện hít sâu một hơi, bước vội tới lối đi gần nhất, im lặng nghe hai giây, cảm thấy không phải, lại đổi sang một lối khác – tiếng gõ vốn đã yếu ớt lại lúc liền lúc đứt, mãi không vang lên, khiến người ta sốt ruột muốn chết.

Mạnh Thiên Tư ở trên nhìn, tim muốn nhảy luôn ra ngoài: Cô cũng không phải chuyên gia cá sấu, không hiểu gì về tập tính của loài sinh vật này, người đi lại trong nước, lúc khuấy động dòng nước liệu có hấp dẫn sự chú ý của nó không?

Một ý nghĩ vụt chớp trong đầu cô: Dứt khoát làm làm hẳn không không hẳn đi, xuống dưới đánh ngất Giang Luyện cho dễ mang về, chứ cứ giương mắt nhìn thế này…

Đúng lúc đó, Giang Luyện đột nhiên chỉ vào một lối đi: “Ở đây, là chỗ này!”

Hắn cất bước đi vào, mới đi được mấy bước, trong lòng bỗng đánh thịch một tiếng: Lối đi này vậy mà lại không phải một đường thẳng dọc, đi không bao lâu thì bên cạnh lại có một ngã rẽ, dùng đèn pin chiếu ra phía trước, lại có một ngã rẽ khác.

Trong đầu Giang Luyện ong ong: Đây không phải lối đi, dưới lòng đất nơi này là một mê cung!

Đang nghĩ vậy thì chợt rợn tóc gáy: Hai chân đứng trong nước bị một dòng chảy ngầm đẩy xô, dưới nước đang có thứ gì đó xông thẳng về phía hắn!

Vội vàng ngẩng đầu lên, mặt nước trước mặt đã trào lên thành sóng, một bóng đen khổng lồ lao tới rất nhanh, trong khoảnh khắc đã chỉ còn cách mấy mét.

Giang Luyện không kịp suy nghĩ gì, gào lên: “Thiên Tư! Đi mau!”

Lời còn chưa dứt, người đã nhào vào ngã rẽ gần nhất.

***

Mạnh Thiên Tư trơ mắt nhìn Giang Luyện vào lối đi, cảm thấy thực sự nên đánh ngất cho rồi, tính cô không sao chịu nổi chuyện đùa với lửa thế này.

Vừa xoay ổ trục hạ xuống được một mét thì nghe thấy tiếng Giang Luyện cảnh báo, cùng lúc đó, sóng nước trào rông, có con rồng đất lao thẳng tới, theo đó là một trận gió táp mạnh vào mặt.

Mẹ nó, đây mà là cá sấu à?

Thân mình dài chừng năm sáu mét, đúng là mang hình dáng cá sấu, cả người phủ kín vảy, nhưng lại có bốn cái chân như chân chó, cái chân nào cũng sừng sững như cột thịt vậy, vừa mới xông vào buồng khuyên này đã dựng cao người lên trong chớp mắt, mùi hôi thối lập tức xộc vào mũi người ta.

Mạnh Thiên Tư vội lắc thân thừng, gào to: “Kéo thừng!”

Thân thừng cấp tốc vọt lên trên, nhưng đã không còn kịp nữa rồi, con rồng đất này quá lớn, đứng lên lại quá nhanh, thở khẽ một tiếng, hai chân trước đã vọt tới bám vào miệng vỡ quan tài, ròng rọc được mắc đơn giản trên miệng vỡ quan tài, sao chịu nổi sức lực này, trực tiếp bị quào cho thừng đứt trục rơi, trong tiếng hô kinh ngạc bên trên, Mạnh Thiên Tư tùm một tiếng ngã mạnh xuống nước.