Xương Rồng Hoảng Loạn

Chương 22






Chiều hôm sau, Trần Duệ định ra ngoài thì bị Từng Hâm Quân chặn lại, bà chỉ vào hộp quà trên ghế
sofa, bảo anh rẽ qua đường An Sơn đưa cho nhà họ Tôn.
“Sao mẹ không tự đưa?”
Từng Hâm Quân: “Mẹ qua đó thì gượng ép quá.” “Không tiện đường.” Trần Duệ nhấc chân rời đi.
“Con không cần làm gì cả,” Từng Hâm Quân liếc mắt đã nhìn thấu suy nghĩ của anh, “Tôn Bình, Tô Nam
đều không có nhà, con chỉ việc đưa đồ cho Tiểu Đàm là được.”
Trần Duệ miễn cưỡng đồng ý.
Sau khi xuống xe, anh ta đến nhà của Tôn Ngữ Đàm, nói đúng hơn là nhà anh, mặc dù nhà anh đã chuyển
đi từ lúc anh mới sinh.

Nhưng lúc Trần Đình còn bé đã dẫn anh tới chơi, nên anh vẫn có ấn tượng.
Khi ra khỏi thang máy, gió lạnh thổi qua đại sảnh, Trần Duệ nhìn hai cánh cửa đối diện nhau, đứng
trước cánh cửa có dán đôi câu đối, bấm chuông cửa.
Cánh cửa nhanh chóng mở ra, Tôn Ngữ Đàm mặc áo ngủ màu hồng in hình dâu tây.

Cô rất ngạc nhiên khi
anh đến thăm, một tay vẫn cầm chốt cửa, tay kia giơ lên cất câu chào ngàn năm không đổi, “Chào.”
Trần Duệ đưa đồ cho cô: “Mẹ tôi bảo tôi đưa cái này qua.”
“À, được rồi, cảm ơn.” Tôn Ngữ Đàm cũng không khách sáo, nhận đồ đặt xuống tủ để giày, cô bị gió
thổi cóng người, bên ngoài thật sự quá lạnh, cô hé cửa ra, “Cậu có muốn vào không? Bên ngoài lạnh
lắm.”
Cô tưởng Trần Duệ sẽ xoay người bỏ đi, không ngờ anh lại bước vào, chắc bên ngoài lạnh thật, cô vừa
nghĩ vừa tìm cho anh một đôi dép mới.
“Cậu muốn uống nước không?” Cô hỏi anh.

“Có.”
Trần Duệ nhận nước, uống từng ngụm, anh lặng lẽ đánh giá căn nhà, cũng đánh giá cô, cô ngồi đối
diện anh, mái tóc dài thả xõa trước ngực, không lanh lợi như ngày thường nhưng nhìn rất đáng yêu.

Anh lại thầm chối bỏ, đáng yêu chỗ nào, rõ là đáng ghét.
Tôn Ngữ Đàm đang viết viết vẽ vẽ gì đó, những đường tròn vô nghĩa dần hiện ra.

Cô đóng bút lại, đẩy

cuốn sách sang một bên.

Thật kỳ lạ, chẳng mấy khi cô nghĩ về anh, nhưng khi hai người ngồi đối diện
như này, cô có thể cảm nhận được tim mình đang đập nhanh hơn.
Không biết bao giờ anh mới đi nhỉ, cứ thế này thì cô sẽ chẳng làm nổi việc gì.
Ngồi thêm một lúc thì Tôn Ngữ Đàm đã bị bầu không khí im lặng đè ép, căng da đầu tìm cách hỏi thăm
xã giao.
“Chơi cờ tướng không?”
Trần Duệ vốn định uống nước xong sẽ đi, tuy rằng những điều anh muốn xác nhận vẫn chưa có câu trả
lời.

Nhưng khi nghe cô hỏi câu này, anh lại bắt đầu bực mình.

Anh nhớ từng đi qua lớp học của cô
mấy giờ nghỉ trưa, đều thấy cô đang chống cằm chơi cờ với Võ Tuấn Triết, đúng là đồ ham chơi lười
học, thảo nào thành tích toàn lưng chừng bảng.
“Không.” Anh lạnh lùng từ chối, mắt thấy vẻ mặt nhẹ nhõm của Tôn Ngữ Đàm, anh lại buồn rầu.

Anh kéo
ghế dựa, hối hận không nên vào cửa, đúng là tự rước bực vào người.

Động tác của anh mang theo cảm
xúc, vô tình chạm vào giá đỡ giàn hoa phía sau, chậu xương rồng đặt trên cùng rung lên rồi rơi
xuống, Trần Duệ giận quá mất khôn, giơ tay ra định đỡ, khi vừa chạm vào đã rụt tay về, chậu gốm vỡ
tan tành dưới đất, cây xương rồng tròn lăn ra ngoài, lòng bàn tay anh thì đau nhói.
Anh thấy rất mất mặt, không muốn ở lại đây một giây nào nữa, nhưng anh đã làm hỏng đồ của người ta,
anh nhìn đống bùn đất vương vãi khắp sàn, bình tĩnh nói: “Bao nhiêu? Tôi sẽ đền cho cậu.”
Tôn Ngữ Đàm im lặng khép cái miệng há to vì kinh ngạc của mình lại.

Cô đến bên Trần Duệ, nắm lấy cổ
tay phải của anh, Trần Duệ có hơi chống cự, Tôn Ngữ Đàm dùng sức, khăng khăng giơ lên kiểm tra lòng
bàn tay anh.
Ánh nắng chiếu vào từ cửa sổ, lòng bàn tay và năm ngón tay thon dài của cậu thiếu niên đều dính gai

nhọn, ngắn có dài có, cái nông cái sâu, có vài giọt máu đang rỉ ra, Tôn Ngữ Đàm ngước lên nhìn anh.
Trần Duệ vờ như không sao, hỏi: “Có nhíp không?” “Tôi gắp nó giúp cậu.”
Tôn Ngữ Đàm dẫn anh vào phòng ngủ, cô ngồi khoanh chân trên giường, bảo Trần Duệ ngồi xếp bằng trên
ghế của cô.
Trần Duệ hơi mất tự nhiên.

Đây là lần đầu tiên anh vào phòng con gái, biết không nên nhìn loạn, ánh
mắt anh rơi xuống người Tôn Ngữ Đàm.

Cô đỡ tay anh, cúi đầu nghiêm túc làm việc, cái nhíp trong tay
cô mỏng hơn nhiều so với bình thường, cô gắp những chiếc gai nhỏ rất dễ dàng.
Trần Duệ nói: “Có phải cậu tính được người khác sẽ bị gai đâm không?”
Tôn Ngữ Đàm biết anh đang nhắc đến chiếc nhíp đặc biệt này, cô dừng lại, ngẩng đầu nói: “Oan quá,
thỉnh thoảng tôi cũng bị đâm nên bố mua nhíp phòng luôn.”
Dưới người cô là chiếc chăn màu xanh đậm, rối tung và mềm mại.

Chỉ có nơi cô đang ngồi bị chìm
xuống, cô đắm mình trong màu xanh thẫm này, đón nắng mặt trời, cô cách anh rất gần, lông tơ trên
má, lòng đen của con người đều phản chiếu rõ ràng trong mắt anh.

Trần Duệ nghe thấy tiếng trống
“tùng tùng” trong lồng ngực.
Tôn Ngữ Đàm hoàn toàn không phát hiện ra.

Cô gắp gai trên từng ngón tay, rồi cầm tay anh sát trùng
lần nữa.

Trời mới biết vừa nãy cô đã lo thế nào, sao người này có thể dùng tay đỡ xương rồng chứ?
Tay cô mơn trớn anh, xác định không còn sót gì mới yên lòng, bàn tay anh to thật, cổ tay đặt ngang
nhau mà mười ngón tay cô chỉ chạm đến đốt tay thứ hai của anh.
“Còn đau không?” Cô vẫn chưa buông tay anh.

Trần Duệ lắc đầu.

Anh ngồi ngược sáng, cả người được lớp sáng mềm mại bao phủ, nhưng góc cạnh khuôn
mặt vẫn rất rõ ràng, tựa như tên của anh.

Tôn Ngữ Đàm nhìn anh, lòng thầm rung động, cô nhớ lần đầu
họ gặp gỡ, nhớ thái độ coi thường của anh trước nay, rồi nhớ đến tối qua.

Cô hơi buồn tủi.
Cô nghĩ, thà một phút huy hoàng rồi chợt tối, còn hơn buồn le lói suốt trăm năm.
Cô cúi người, nắm chặt tay anh, vịn cớ hôn.
Trần Duệ cần rất nhiều sự kiên trì mới tỉnh táo được.

Tôn Ngữ Đàm hôn mặt anh, hôn khóe miệng anh,
rồi hôn lên môi anh.
Trần Duệ không nhớ mình có đáp lại không, nhưng anh không hề đẩy cô ra, thậm chí còn hy vọng khoảnh
khắc này kéo dài mãi.
Đó thực sự là một nụ hôn ngây ngô.

Hai người đều rất căng thẳng, hôn được vài giây đã tách ra.
Khi Tôn Ngữ Đàm rời khỏi anh, hai má cô đỏ ửng, Trần Duệ nhìn cô không nói một lời, như thể đang
đợi cô đưa ra lời giải thích.
Cô bóng gió, “Bao giờ cậu về?”
Trần Duệ không định tha cho cô, anh khoanh tay trước ngực, dựa lưng vào ghế, “Tôn Ngữ Đàm, cậu
không định giải thích à?”
“Coi như cậu đền tôi cây xương rồng đi.” Tôn Ngữ Đàm nói.

“Đây là cách cậu bắt đền?”
Tôn Ngữ Đàm gật đầu, vẻ mặt hiên ngang.
Trần Duệ cười khẩy, anh đâu ngu, có cô gái nào lại chủ động hôn chàng trai mình không thích chứ.

Nhưng anh đợi một hồi cũng không nghe được những điều mình muốn, Tôn Ngữ Đàm ngậm chặt miệng, như
thể cô hôn chỉ vì muốn hôn thôi.

Vì thế anh lại có cảm giác bị đùa giỡn, giống như dẫm vào vết xe
đổ lần chờ bức thư tình của cô.
Anh hỏi: “Một lần đủ không?” “Hở?”
Trần Duệ đẩy cô xuống giường, Tôn Ngữ Đàm hoảng loạn lùi về sau, hai tay lại bị Trần Duệ nắm chặt,

anh đè lên người cô, trong mắt là sự tức giận không thể kìm nén, “Tôi hỏi một lần đủ không?”
Tôn Ngữ hiểu ra, gật đầu túi bụi, chữ “đủ” còn chưa ra khỏi miệng, Trần Duệ đã hôn cô.
Cô không ngờ chuyện sẽ phát triển như vậy, Trần Duệ lại chẳng khách khí, đầu lưỡi cô bị anh quấn
lấy, cả người như bị điện giật run rẩy, anh càng quá đáng hơn, tay mò hẳn vào trong quần áo, xoa
bóp eo cô.

Điều này kích thích hơn nhiều so với chuyện làm loạn của Tôn Ngữ Đàm.

Cô xoắn người
chống đẩy, Trần Duệ không chịu lui, còn dám lần xuống giữa hai chân cô.
Trong cơn giãy giụa, hai người càng cọ càng chặt, Tôn Ngữ Đàm cảm nhận được vật cứng trên đùi mình,
cô đọc không ít truyện ngôn tình, dĩ nhiên biết nó là cái gì, chuyện này quá kinh khủng, cô sợ đến
mức ngây người, không
dám ngọ nguậy nữa.

Trần Duệ cũng dừng lại, anh gục xuống cần cổ cô thở dốc, kiềm chế dục vọng kích
thích, một lúc lâu sau mới rời khỏi người cô.
Mặt Tôn Ngữ Đàm đỏ như máu, tóc rối tung, đầu óc cũng vậy.

Bộ đồ ngủ dâu tây của cô bị cởi vài nút,
da thịt bên hông lõa lồ một mảng, cả người giống như bị đóng băng, cứ ngồi im bất động.
Trần Duệ không dám thấy cô như này, nhưng hình ảnh này của cô đã đánh sâu vào trong tâm trí anh.

Anh cần phải rời khỏi đây mới có thể tìm lại lý trí.
Anh xoay người bỏ chạy, như thể hối hận đã làm chuyện này với cô, lại giống như không muốn ở lại
đây chút nào, trước lúc ra cửa còn lạnh lùng nói một câu, “Chưa tính kỹ thì đừng trêu tôi.”
Đến khi tiếng đóng cửa truyền đến, Tôn Ngữ Đàm mới trở mình, vùi người vào trong chăn.

Thật khủng
khiếp, cô nghĩ, lòng trả thù của Trần Duệ quá lớn, sau này cô sẽ không bao giờ khiêu khích anh nữa.

Cô vốn không định trêu anh, cô chỉ muốn lợi dụng anh một lần, sàm sỡ anh một tí, ngờ đâu Trần Duệ
lại cắn ngược cô.
Cô vẫn nên kiên định hơn, phải tránh xa anh ra.

Không thể suy nghĩ bậy bạ nữa, chỉ tự rước lấy
nhục..