Xương Sườn

Chương 53




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Thủy Lưu Ly

Biên tập: Iris

jun-kumaori-09

“Mấy cậu làm ăn kiểu gì vậy hả? Nhiều người như thế mà vẫn chưa tìm được Đổng Mặc sao? Tôi nói cho mấy cậu nghe, cho dù có phải lật tung cả thành phố A này lên cũng phải tìm được Đổng Mặc cho tôi!” Vừa biết được tin, cục trưởng Mã liền phái người đi tìm kiếm nhưng vẫn chưa có tung tích của Đổng Mặc, cuối cùng ông không thể kiềm chế được cơn tức giận trong lòng nữa, mắng cấp dưới một trận tơi tả.

Vốn vụ án này đã khiến ông đau đầu rồi, song không ngờ lại có người trong đội lại vì vụ án này mà mất tích. Quan trọng hơn là, người mất tích không ai khác mà lại là con gái rượu của ông bạn già mình, Đổng Mặc.

Con bé vào đội chưa đến nửa năm, mới tham gia hai vụ án mà giờ lại mất tích. Cục trưởng Mã cực kỳ sốt ruột, nếu con bé xảy ra chuyện gì, ông thực sự không biết phải ăn nói thế nào với ông bạn của mình – Đổng Nghiễn.

Còn mấy nhân viên cấp dưới bị ông mắng cũng rất khổ não. Đổng Mặc mất tích là chuyện không ai có thể ngờ tới, nhất là trong thời điểm quan trọng để phá án này. Chẳng ai thấy dễ chịu gì, bởi vì, không chỉ có một mình cục trưởng Mã khó xử mà còn thêm đội trưởng Ôn nữa. Thật sự họ cảm thấy không biết phải làm thế nào.

Mọi người đều biết đội trưởng Ôn và Đổng Mặc đã kết hôn, chứng kiến anh đã tìm kiếm suốt đêm thì không khỏi xót xa, rất thông cảm với tâm trạng lúc này của anh. Vậy nên mọi người đều biết ý, để anh một mình. Vậy nên lúc này, ai cũng không dám tiến lên nói câu nào với đội trưởng Ôn, dù là một câu thăm hỏi ân cần đơn giản, trừ khi mang theo tin tức tốt của Đổng Mặc, nếu không, anh cũng chỉ có thể trưng ra bộ mặt u ám, xanh mét, khiến người khác phải sợ hãi, hoảng hốt cho bọn họ xem.

Mà lúc này, Ôn Hành Viễn cũng bắt buộc chính mình phải đè lại suy nghĩ đang dâng lên trong lòng. Mồ hôi trên trán của anh vẫn chưa khô, mày nhíu chặt, từ hôm qua đến giờ đều không có giãn ra lần nào cả, vẻ mặt anh tối tăm nhìn hơi nước trắng mờ của ly nước sôi trước mặt. Hoảng hốt một chút, đột nhiên anh cảm thấy bản thân mình như lạc trong một màn sương mù dày đặt, lạc trong thế giới mê hồ, không cảm giác, không cảm nhận được hơi thở của Đổng Mặc. Ô Hàng ngồi đối diện anh, giữ im lặng, lại thường xuyên quan sát sắc mặt của đội trưởng Ôn, nhìn thấy anh thật vất vả mới có thể đè nèn cảm xúc xuống dưới, mới suy nghĩ có nên đem đến cho anh một chút thức ăn hay không, tuy nhiên, đội trưởng Ôn đột nhiên đứng lên, xoay người bước ra ngoài.

“Đội trưởng Ôn! Anh muốn đi đâu?” Ô Hàng theo bản năng đuổi theo hỏi, vừa theo vài bước đã bị Vưu Nhiên đột nhiên xuất hiện ngăn lại. Ô Hàng có chút không hiểu nhìn Vưu Nhiên, sốt ruột, mở miệng nói: “Đội phó, vì sao cô không ngăn cản anh ấy? Đến bây giờ Đổng Mặc vẫn còn chưa tìm được, tôi sợ đội trưởng Ôn sẽ mất đi lý trí làm ra chuyện gì đó…”

“Ôn Hành Viễn ở trong mắt anh chẳng lẽ chỉ có một chút năng lực như vậy sao?” Vưu Nhiên lạnh lùng nói, những lời này cũng thành công ngăn chặn lại những lời nói tiếp theo của Ô Hàng. Anh ta dừng lại, suy nghĩ một chút mới kéo kéo khóe miệng, có chút tự giễu, lầm bầm lầu bầu: “Đúng vậy.” Đội trưởng Ôn không giống mình, anh ấy thận trọng, chững chạc, hơn nữa những chuyện anh ấy đã trải qua nhiều năm nay cũng không phải đơn giản. Từ lúc bắt đầu gia nhập vào đội, anh ta cũng rất bội phục Ôn Hành Viễn, mỗi lần nhìn anh ấy, mặc kệ đang đối mặt với chuyện gì, anh ấy cũng có thể bình tĩnh giải quyết. Nhưng nghĩ lại, nếu đổi là chính mình, đừng nói giữ được bình tĩnh, nhất định mình sẽ sốt ruột đến mức chuyện gì cũng không làm xong.

Vưu Nhiên nhìn thấy anh ta đang đăm chiế suy nghĩ, nghĩ rằng lời nói của mình làm anh ta bị tổn thường, trên mặt cô hơi lộ ý xin lỗi, cứng người một chút mới giả vờ cầm cốc uống nước, sau mới nhanh chóng nói một câu: “Những lời nói của tôi nếu khiến anh cảm thấy khó chịu vậy thì cho tôi xin lỗi.”

Ô Hàng còn không kịp tiêu hóa hết những lời này, Vưu Nhiên đã vội vã đi vào phòng họp.



Anh không rảnh quan tâm đến đèn xanh đèn đỏ, cũng không rảnh rỗi ngắm nhìn cảnh tượng bên ngoài, chỉ toàn tâm toàn ý nhanh chóng chạy xe về nhà. Vừa mới về đến nhà, anh đã nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Đổng Nghiễn đang vội vàng chạy từ trong nhà ra.

Anh hơi căng thẳng vì anh vẫn giấu ông chuyện Đổng Mặc bị mất tích, nếu để ông biết thì chỉ khiến bệnh tình của ông nặng thêm. Thế nhưng, anh thật sự muốn nhanh chóng xác minh một việc, Đổng Mặc mất tích có liên quan đến hung thủ vụ án máy bào này hay không, hay chỉ liên quan đến người luôn nhìn chằm chằm Đổng Mặc ấy.

Đổng Nghiễn chờ Ôn Hành Viễn lại gần mới điều chỉnh sắc mặt, cố gắng giấu đi biểu hiện lo lắng, mỉm cười nói: “Hành Viễn, sao bây giờ mới về nhà?”

Ôn Hành Viên quan sát ông, những nghi vấn trong long muốn hỏi ông giờ đây không cách nào nói ra, khẽ siết tay lại. Thật sự anh không muốn ông đau lòng, nếu…

Cả hai người im lặng trong chốc lát, sau đó vẫn là Đỗng Nghiễn lên tiếng trước: “Ba có quen một người bạn, bây giờ ba đến nhà ông ta một chút. Ba đang vội, có gì tối chúng ta lại nói chuyện, đến lúc đó lại suy nghĩ làm nhiều mấy món Đổng Mặc thích ăn.” Ông dứt lời, không cho anh có cơ hội nói chuyền liền đi ra ngoài.

Anh đứng im tại chỗ, trong lòng đầy mâu thuẫn. Có lẽ không nên nói cho ông biết chuyện này. Nếu Đổng Mặc biết ba đau lòng vì mình thì chắc chắn cô ấy cũng sẽ không dễ chịu. Song, nếu không hỏi rõ thì sẽ không thể xác định được hiện giờ Đổng Mặc ở trong tay ai,; vả lại, nếu như bọn chúng uy hiếp…

Và cuối cùng anh quyết định đuổi theo hỏi ông, cái người luôn nhìn Đổng Mặc với ánh mắt kì lạ ấy. Anh muốn hỏi có phải ông ấy đi tìm gã đó hay không. Nếu như đã từng quen biết với ông, tám chín phần có thể xác định Đổng Mặc bị người kia bắt mà không phải là hung thủ vụ máy bào. Thế nhưng, khi anh chạy ra cổng đã không còn thấy bóng dáng Đổng Nghiễn đâu. Anh phát hiện mọi chuyện ngày càng trở nên phức tạp, nhanh chóng chạy đến mấy con đường phía trước tìm kiếm một phen, nhưng vẫn không nhìn thấy ông ấy. Theo lý mà nói, ông ấy vừa mới ra cửa không lâu nên không thể biến mất nhanh như vậy. Chẳng lẽ là…

Cùng lúc đó, Đổng Nghiễn đang ngồi trên một chiếc xe hơi màu đen, ông nhìn người đang ngồi trên ghế lái, đã thấy hai tay gã đặt trên tay lái, trên mặt cũng lộ rõ vẻ nhàn nhã thoải mái. Sau khi Đổng Nghiễn ngồi trên xe được một lúc, gã mới nhả miếng kẹo cao su trong miệng ra, xuyên qua kinh chiếu hậu thoáng nhìn vẻ mặt đứng đắn, nghiêm túc của Đổng Nghiễn, khóe miệng gợi lên một độ cong rất nhỏ, sau đó lại bị sự phẫn hận trong lòng xông lên chiếm cứ lấy đầu óc.

Một lúc lâu sau, gã bắt đầu không chịu nổi không khí im lặng trong xe, đành cất tiếng trước: “Nhiều ngày không gặp nhưng sự nhẫn nại của ông lại không có dấu hiệu hạ thấp, cho dù người bị hại là con gái của ông mà ông vẫn bình tĩnh như cũ, tôi rất bội phục đấy…” Gã vừa nói vừa nhíu mày nhìn sang, nhìn thấy khuôn mặt ôn hòa của người đàn ông trung niên kia, đột nhiên trên mặt gã nổi lên một chút ý cười tà ác: “Đội trưởng Đổng.”

“A, tôi thiếu chút đã quên, ông hiện giờ đã không còn là đội trưởng Đổng nữa, bây giờ ông chỉ là một lão già sắp chết mà thôi. Tôi nói có chính xác hay không?” Gã cười nhạo nói. Đổng Nghiễn nghiến răng, trước tiếng cười cao ngạo bất cần đời của gã, gằn từng tiếng nói: “Tôi nói rồi, có chuyện gì thì cứ tính lên đầu tôi, đừng liên lụy đến con gái của tôi!”

Thấy Đổng Nghiễn thật vất vả mới mở miệng, gã càng cười lớn tiếng: “Ai mà có thể ngốc đến nỗi không muốn lợi dụng nhược điểm của người khác, ông cho rằng tôi sẽ dễ dàng bỏ qua mọi chuyện ư? Không phải tôi đã nói cho ông sao! Tôi sẽ không để cho ông được sống tốt.” Sắc mặt của gã hiện lên một tia lạnh lẽo, chết chóc, khiến người sau lưng cảm thấy không lạnh mà run: “Có vẻ gần đây như ông bị mất trí nhớ thì phải? Lần trước tôi cũng đã nói cho ông, con gái của ông lớn lên rất ngoan ngoãn nghe lời khiến người ta thương tiếc, cho nên tất nhiên tôi sẽ ở trước mặt ông cố gắng ‘trân trọng’ cô ta.”

“Cầm thú!” Đổng Nghiễn nổi giận gầm lên một tiếng, đồng thời một tát cũng chuẩn bị đánh qua, chỉ nghe tiếng bánh xe ma sát với mặt đường. Chiếc xe đột ngột nghiêng qua một hướng, khiến người ông bị va vào cửa xe.

“Tốt nhất ông nên thành thật một chút cho tôi!” Gã kia lạnh lẽo, độc ác nói ra mấy lời này, xong mới tiếp tục lái xe về phía trước. Đổng Nghiễn ngồi ở sau xe, gân xanh trên tay nổi lên, trong lòng lại tràn ngập áy náy và lo lắng. Xe chạy không đến một tiếng đã dừng trước một tòa nhà bị bỏ hoang. Gã nhìn bốn phía xung quanh, tuy rằng bây giờ là ban ngày nhưng chỗ này lại không có dấu vết một người nào cả.

Gã mở cửa xe, nhíu mày, hướng mắt về chỗ tòa nhà tối đen kia: “Con gái cưng của ông ở chỗ này.”

Đổng Nghiễn nhìn theo ánh mắt của gã, rõ ràng phát hiện Đổng Mặc đã bị treo trên ban công, chỉ cần gây thừng buông lỏng một chút thì lập tức có khả năng bị rơi xuống trở thành bánh thịt. Sắc mặt ông hoảng hốt, nhanh chóng vùng khỏi tay gã kia chạy như bay lên tầng. Khi lên đến ban công, ông đã bị người khác túm hai tay lại, trong khoảnh khắc, chỉ cảm hai tay bị vặn đau, hai chân cũng bị người khác áp quỳ trên mặt đất.

Ông giãy giụa, nhìn Đổng Mặc đang hôn mê bất tỉnh, bị người khác trói trước mặt, trong lòng tựa như ngã xuống vực sâu. Hai mắt ông đỏ lừ, khi nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, ông không nhịn được mở miệng mắng to: “Súc sinh! Mau thả con gái của tao ra! Nếu con bé mà xảy ra chuyện gì thì dù tao có phải liều cái mạng già này thì cũng sẽ kéo theo mày xuống địa phủ!”

Gã đứng đấy, cảm thấy giọng điệu của ông rất khiến người khác cảm thấy buồn cười, cho nên gã một bên cười to một bên chậm rì rì bước đến, từ trên cao nhìn xuống sắc mặt căng thẳng của Đổng Nghiễn.

“Nếu tiếc mạng con gái như vậy thì dùng mạng ông đến đổi. Tôi cũng không muốn làm hại người vô tội, tôi chỉ muốn ông phải chết trước mặt tôi. Chỉ đơn giản như vậy thôi, chẳng lẽ đối với ông lại khó khăn như vậy à? Dù sao ông cũng đã ung thư dạ dày thời kỳ cuối, chết sớm hay chết muộn cũng như nhau, tôi cũng hứa với ông sẽ không tìm con gái ông gây phiền phức nữa. Còn không, tôi không dám đảm bảo một ngày nào đó, tôi sẽ lái xe đâm cô bé hay là gửi mấy tin nhắn nho nhỏ dọa hay không đâu.”

Gã từ trong túi lấy ra một con dao nhỏ, đem nó để trước mặt Đổng Nghiễn: “Tôi đã tìm ông rất nhiều lần, cũng không muốn tại tốn nhiều thời gian nữa, hôm nay chúng ta nhanh chóng giải quyết mọi việc đi.”

Ánh mắt Đổng Nghiễn dán chặt trên con dao nhỏ sắc bén, trong long phẫn nộ. Ngực giống như bị cái gì đè nặng khiến ông không thở nổi, cả người cứng đờ. Ông cố gắng quay lại nhìn Đổng Mặc không hề hay biết gần đó, thầm quyết định.

Gã quan sát vẻ mặt thay đổi liên tục của Đổng Nghiễn, đã nhận ra một chút khác thường, mới nhanh chóng cướp lấy dao nhỏ trong tay ông rồi lập tức nắm lấy tóc ông, khiến ông phải ngửa mặt lên nhìn gã: “Tao cảnh cáo mày đừng có làm trò trước mặt tao. Tự sát khó khăn như vậy à? Em trai tao cũng không thấy khó khăn gì thì mày càng không có tư cách nói khó khăn?!” Mặt gã đen lại, hung ác nhìn Đổng Nghiễn, giống như một giây sau sẽ đâm con dao kia sẽ đâm vào lồng ngực ông. Oán hận nhiều năm như vậy, gã cần phải giải tỏa, cũng muốn làm cho ông ta phải tự mình niếm lấy sự khó chịu, đau đớn của em trai gã. Năm đó, nếu không phải ông ta nhận nhầm em trai gã thành gã, nói ra mọi việc phạm pháp mà gã đã làm cho em trai gã biết thì em trai gã cũng sẽ không phải ngồi tù thay gã, càng sẽ không vì chịu không nổi khổ sở trong tù mà tự sát. Cho nên, gã xem như thay em trai tìm đồng bọn cùng xuống suối vàng, để em ấy không cảm thấy cô đơn khi ra đi một mình.

Đổng Nghiễn chợt muốn bật cười, ông dường như cảm giác thần chết càng lúc càng đến gần mình. Thật ra, bác sĩ đã nói ông chỉ còn sống có mấy tháng nữa, khi ấy ông không hề cảm thấy đau khổ hay sợ hãi, ông chỉ nghĩ chuyện này là nhân quả báo ứng. Trước kia vì sai lầm của mình mà khiến em trai gã tự sát ở trong tù, đến bây giờ vẫn chưa nguôi ngoai. Đến khi nghe tin tức mình không còn bao nhiêu thời gian lại có cảm giác như được giải thoát.

Huống chi, nhìn Đổng Mặc khỏe mạnh, bình an, thành gia lập nghiệp là tâm nguyện duy nhất đời này của ông. Nếu cái mạng này có thể đổi lấy sự bình an cả đời của Đổng Mặc thì chuyện này không còn gì có thể tốt hơn nữa.

Ông cắn chặt răng, một lần nữa cướp lấy con dao từ trong tay gã kia. Bấy giờ, tên đàn em đứng bên cạnh nói nhỏ vào tai gã mấy câu, trong thoáng chốc khuôn mặt gã biến đổi. Hành động đầu tiên của gã là đánh rơi con dao trong tay Đổng Nghiễn rồi đút hai tay vào túi quần, thong dong nói: “Mày do dự như thế khiến tao cảm thấy rất khó chịu. Lần này tao bỏ qua cho mày một lần. Lần sau tốt nhất mày nên dứt khoát cầm dao cắt xoẹt một nhát là được.” Nói xong, gã vội vàng đi xuống dưới rồi biến mất ở một góc khuất.

Đổng Nghiễn thấy gã đi xuống liền đứng dậy, bước lại gần ôm lấy Đổng Mặc, rồi tháo dây thừng cho cô.

“Đổng Mặc, Đổng Mặc…” Ông vừa cởi xong liền ôm Đổng Mặc vào trong lòng, sống mũi cay cay. Đã nhiều năm Đổng Mặc luôn là đứa bé ông yêu thương nhất. Tuy hai người không có quan hệ huyết thống nhưng qua ngần ấy năm, cô đã trở thành người thân duy nhất của ông, cũng là lý do sống duy nhất mà ông muốn dựa vào. Cả đời này, ông chỉ có một người thân như thế, một đứa con gái như vậy. Bình thường tuy ông không ở bên cạnh con gái nhiều nhưng mong ước con bé luôn bình an lại chính là tâm nguyện lớn nhất của ông.

Thế mà, chính ông lại là người khiến con bé lâm vào nguy hiểm.

“Tiểu Mặc, xin lỗi con… Ba có lỗi với con…”

Nếu lúc trước ông không nhận nuôi con bé thì có lẽ con bé sẽ không phải chịu nhiều đau khổ thế này. Còn nhỏ đã phải học nấu cơm, giặt quần áo, cũng không chọn nghề nghiệp cảnh sát hình sự nguy hiểm có thể nguy hiểm tới tính mạng bất kỳ lúc nào.

Nếu lúc trước mình không có nhận nuôi con bé, có lẽ bây giờ con bé đã là một cô con gái được cả nhà nâng niu trong lòng bàn tay, sẽ có được một gia đình hoàn chỉnh, sẽ hưởng thụ được cuộc sống vật chất tốt hơn, mà không phải vì một lý tưởng, vì nhiệt huyết mà luôn chạy đua với sinh tử và sống mệt mỏi như bây giờ.

Cho nên, đôi khi ông thật hối hận khi đã nhận nuôi đứa bé này, nhưng đôi khi lại cảm thấy vô cùng may mắn vì đã nhận nuôi con bé.

Tác giả có chuyện muốn nói: Vở kịch nhỏ:

Đổng Mặc: Chú Ôn, chú xác định muốn mua váy sao?

Đội trưởng Ôn [khẳng định gật đầu]

Đổng Mặc: Đi tham gia hôn lễ của bác sĩ Phương không cần mặc váy cũng được.

Đội trưởng Ôn [không đồng ý xua tay]

Đổng Mặc: Được rồi.

Qua xx phút sau

Người phục vụ: Tiên sinh, lúc phu nhân của ngài thử trang phục chắc sẽ có chút phiền phức…

Đội trưởng Ôn: Tôi không quan tâm lúc mặc gặp phiền phức, tôi chỉ quan tâm khi cởi ra gặp khó khăn thôi.

Đổng Mặc: – -.