Xuyên Đến Cánh Đồng Lúa Xanh Xanh

Quyển 1 - Chương 12: Đón tết




Hôm nay ăn tết, người trong nhà dậy thật sớm, đơn giản ăn sáng xong, bà nội cùng mẹ Tây Viễn bắt đầu chuẩn bị làm cỗ trưa đón tết.

Tây Viễn mang theo Vệ Thành, Tây Vi dán hoa giấy bà nội cắt lên cửa sổ, hai đứa Tây Vi căn bản không biết làm, hoa giấy dán đã nhìn không ra bộ dạng vốn có, cong vẹo, nhưng hai đứa vẫn hăng hái mười phần, không cho dán thì sẽ mất hứng. Tây Viễn không có cách nào, bắt tay cùng bọn nó dán.

Dán xong giấy cắt hoa, ba người Tây Viễn trang trí cây tùng nhỏ ông nội và cha mang về một chút, kỳ thật chính là dùng giấy màu bà nội cắt giấy cắt hoa còn thừa dính lên nhánh cây. Này chỉ cần dính lên là được, không cần kỹ thuật cao gì cho nên Tây Viễn buông tay cho Tây Vi và Vệ Thành làm. Hai đứa con trai đều vô cùng hưng phấn mà bận bịu, Tây Vi là vì thấy mới lạ, trước kia chưa làm qua; Vệ Thành là lớn như vậy lần đầu tiên có thể thật sự tham dự không khí đón ăn tết, trước kia hắn đều là ở bên cạnh nhìn người khác bận rộn, trong nhà không ai coi hắn là người trong nhà, đón tết hết thảy không có việc gì hắn có thể cùng làm.

” anh Thành Tử, dán ở đây, dán ở đây.” Tây Vi bôi hồ lên cờ màu nhỏ ( Tây Viễn đặt tên), vừa lớn giọng nói chuyện cùng Vệ Thành.

“được.” khuôn mặt Vệ Thành vì hưng phấn mà đỏ bừng, cầm cờ màu dán tại vị trí Tây Vi chỉ định, sau đó lại lấy một cái cờ màu bôi hồ lên.

” Vi à, dán cái này.” Vệ Thành cũng không quên một công đôi việc.

“Xem kìa, thằng Thành và bé Vi nhà mình đều có thể giúp trong nhà làm việc.” Ông nội ở bên cạnh sửa sang lại đèn lồng để tối treo trên cây, Tây Viễn giúp ông nội một tay.

” Đúng vậy ạ, cũng không nhìn là con trai nhà ai!” Tây Viễn cũng không keo kiệt thổi phồng.

Hai đứa bé ngốc vừa nghe liền làm càng hăng say, lồng ngực ưỡn cao, kiêu ngạo như con gà trống lớn bà nội nuôi trong sân.

Ông nội và Tây Viễn không nín được mà phá lên cười.

Trang hoàng xong, ông nội và cha cùng đem cây tùng nhỏ cột vào trên cái cọc bên cạnh cửa sân, buổi tối sẽ đốt đèn lồng treo lên. Ông nội kể sau khi Khương Tử Nha Phong Thần xong thì phát hiện không lưu một vị trí cho mình, không chỗ ngồi nên đành phải ngồi xổm dưới cây đèn, cho nên tết đến phải có cây treo đèn, còn phải đốt đèn lồng. Tây Viễn nghe vậy thì buồn cười, Tây Vi và Vệ Thành lại thấy thú vị, đuổi theo ông nội truy hỏi chuyện sau đó, “Về sau à, về sau Khương Tử Nha cứ ngồi cạnh cây treo đèn thôi, bằng không chúng ta sao lại phải tìm cây về, buổi tối còn phải đốt đèn lồng.” Ông nội trả lời.

“Ông nội nhất định cũng không biết về sau thế nào.” trong lòng Tây Viễn nghĩ, hơn nữa hắn có thể đoán được, buổi tối Tây Vi và Vệ Thành nhất định sẽ không có việc gì liền tới đây nhìn xem có Khương Tử Nha hay không.

Làm xong thì đã gần trưa, Tây Viễn đem hai đứa nhóc bẩn như gấu thu thập sạch sẽ, thay quần áo mới đón tết, người dựa vào quần áo ngựa dựa vào yên, hai đứa nhóc vừa mặc đồ mới vào, cả liền có tinh thần, thật sự là một đôi bé trai xinh đẹp.

Năm nay cơm tết phá lệ làm sáu món, thịt chim trĩ nấu với khoai tây, mầm đậu xào ớt, bắp cải dấm, thịt luộc dưa chua, rau trộn và miến đậu phụ đông bảo. Đương nhiên trong này mầm đậu xào, bắp cải dấm, miến đậu hũ bảo đều là sáng ý của Tây Viễn, mẹ Tây Viễn và bà nội đã chuẩn bị nguyên liệu trước, Tây Viễn trực tiếp cầm thìa đảo, cho nên một chút cũng không phiền toái.

Trước khi dọn cơm theo thường lệ sẽ đốt pháo, bất quá nơi này có rất ít nhà đốt cả đêm như hiện đại, chỉ đốt mấy dây ngụ ý một chút là đc rồi. Tây Vi và Vệ Thành thể hiện năm nay pháo trong nhà nhất định phải hai đứa nó đốt, Tây Viễn lấy lửa, thay phiên cầm tay hai đứa châm từng bước, sau đó ôm hai đứa chạy trở về.

“thằng Viễn đúng là chiều em trai.” Bà nội vừa bưng thức ăn lên bàn vừa lải nhải.

“Mẹ, mẹ nói xem thằng Viễn sao lại có kiên nhẫn với thằng Vi và thằng Thành như vậy.” mẹ của Tây Viễn vui cười.

“cả thôn cũng tìm không ra đứa nào đối với em trai tốt như thằng Viễn nhà chúng ta.” Bà nội sờ sờ búi tóc sau đầu. Trên búi tóc có một cây trâm gỗ, là thằng Viễn đi họp chợ mua cho, người già cùng thôn đều hâm mộ cháu đích tôn của bà hiếu thuận, cháu đích tôn của bà ko phải chỉ đối tốt với em trai.

Người một nhà ngồi ở bên bàn tròn ăn tết, ông nội và cha có thể thả lỏng, chung rượu trước mặt hai người đều đầy rượu. Ông nội uống một hớp rượu, ăn một miếng đồ ăn, thỏa mãn vô cùng. Năm nay trong nhà thêm một người thế mà lại rất thư thái! Những người khác không có rượu, cũng không có đồ uống, trực tiếp gắp đồ ăn dùng bữa. Như thường lệ hai cái đùi Tây Vi Vệ Thành mỗi người một cái, Tây Viễn chọn trong đĩa thịt chim những miếng ít xương cho ông nội bà nội mỗi người gắp một khối, cha mẹ cũng mỗi người kính một khối – chịu thội, bốn trưởng bối thêm hai tiểu hài tử, ít chiếu cố đến ai là người đó trong lòng sẽ phảng phất mùi vị không phải, Tây Viễn ngẫm lại, cảm thấy mình thật đáng thương mà.

Ăn cơm xong, Tây Vi liền không thể ở nhà chờ, nhét hạt dưa rang ngũ vị hương anh trai làm ở trong túi quần kéo Vệ Thành chạy ra ngoài – hôm nay ăn tết, Tây Viễn cũng không bắt Vệ Thành ở trong phòng, tiểu hài tử đều thích đi chơi mà. Ông nội và cha uống rượu, sau khi ăn xong mỗi người một phòng, rồi ngã xuống ngủ trưa, Tây Viễn không có việc gì cũng cùng đến nằm nghỉ. Bà nội và mẹ ở phòng bếp, chuẩn bị bánh chẻo cho buổi tối. Ở trong tiếng bánh pháo ngẫu nhiên bùm bùm, Tây Viễn say sưa đi vào giấc mộng.

Mùa đông phương bắc trời sớm tối, theo như thời gian ở hiện đại hơn bốn giờ chiều mà trời bắt đầu ám xuống, không đợi trời tối hẳn, Tây Vi và Vệ Thành bỏ chạy trở về, hạt dưa trong túi quần ít di, lại có thêm đậu phộng linh tinh, ăn tết, tiểu hài tử đến nhà ai người lớn đều sẽ nhét một ít đồ ăn vặt vào trong túi quần tụi nó.

“Anh ơi, anh ơi, ” Tây Vi thấy Tây Viễn đang ngủ, nhanh chóng vòng vo hai vòng trên mặt đất, ghé vào bên cạnh Tây Viễn, dùng ngón tay chọt chọt mũi Tây Viễn. Tây Viễn kỳ thật đã sớm tỉnh, cố ý giả ngủ không để ý tới Tây Vi.

“Anh ơi, anh ơi, ” hay lắm! Vệ Thành cũng ghé vào bên kia mặt Tây Viễn.

“Khò khò, khò khò, ” Tây Viễn giả bộ ngủ say sưa.

“Anh ấy sao còn không tỉnh thế!” Trụ Tử cùng Tây Vi và Vệ Thành trở về hỏi.

“Đừng cãi, anh ngủ đâu.” tốt lắm, hai đứa chọc nửa ngày, mới biết được anh trai đang ngủ.

Tây Viễn cũng không trêu hai đứa lâu, đứng lên tìm hai đoạn nến, cho hai đứa đốt đèn lồng nhỏ. Đèn lồng nhỏ là do Tây Viễn chỉ điểm, Tây Văn Minh dùng gỗ làm, Tây Viễn dùng giấy màu cắt hoa bà nội dùng còn lại dán vào bốn phía, thật ra rất sơ sài, nhưng đối với tiểu hài nhi trong thôn thì đã rất “Xa hoa”.

Tiểu hài tử nơi này đều là nuôi thả, người lớn chỉ cầu có thể cho bọn nó ăn no, không chịu đói, chịu lạnh, làm gì có rảnh lòng mà làm đồ chơi đồ chơi trẻ con. Ngọn nến trong nhà cũng là vì tết nhất mới mua vài cái cho sáng sủa, bình thường đều đốt đèn dầu hoả, hoặc là ngay cả đèn dầu hoả cx tiếc đốt, vừa đến tối liền đi ngủ. Cho nên nào có nhà ai chịu cho tiểu hài tử lấy nến chơi?

Tiểu hài tử trong thôn đối với Tây Vi và Vệ Thành “Thổi phồng” anh trai làm cho mỗi đứa một cái đèn lồng cảm thấy rất tò mò. Đám Trụ Tử cùng hai đứa Tây Vi vào nhà là mấy đứa trẻ thường cùng Tây Vi chơi, quan hệ tương đối khá ( đương nhiên, đây là dựa theo tiêu chuẩn của Tây Vi bình phán), bên ngoài cửa sân còn có mấy đứa, đám đó vi vì rất ít đến nhà họ Tây, ko dám vào cửa mà ở ngoài cửa lớn chờ, cũng muốn nhìn xem Tây Viễn làm đèn lồng thần kỳ có thể mang theo.

Đèn lồng làm xong, hai củ cải đỏ liền khẩn cấp muốn ra ngoài khoe khoang, Tây Viễn cũng không quản, tết nhất, mọi nhà người lớn đều cần gác đêm, người lớn bận rộn xong đều ngồi ở nhà vừa cắn hạt dưa vừa nói chuyện phiếm, tiểu hài tử các nhà tán loạn, mặc dù là buổi tối, trong thôn vẫn an toàn.

Tây Viễn rót cho mình và ông nội mỗi người một chén nước sôi, ông nội cũng ngủ một giấc vừa mới tỉnh, bà nội bận rộn cả ngày, mệt mỏi nghiêng người nghỉ ngơi ở đầu giường đặt gần lò sưởi. Hai ông cháu uống nước sôi cắn hạt dưa trò chuyện.

“Kẽo kẹt” một tiếng, Tây Viễn nghe được tiếng cửa sân mở, trong nhà hôm nay ăn tết, cửa sân cũng không khóa, nhưng hơn nửa ngày cũng không thấy có người vào nhà, chớ không phải là trộm chứ! Tây Viễn xuống kháng, cầm cây cời lửa bên bếp, lén lút mở cửa phòng ra. Bên cửa sân một bóng đen nho nhỏ đứng cạnh cây tùng treo đèn, không cần nhìn Tây Viễn cũng biết là Vệ Thành.

“Thành à, sao không vào nhà thế?” Tây Viễn hỏi Vệ Thành.

“Anh ơi, ” Vệ Thành bĩu môi kêu một tiếng anh, đứng ở đó không nói, Tây Viễn thấy đứa nhỏ này hình như không ổn.

“Làm sao vậy, mau nói cho anh, có phải có ai khi dễ em không?”

“…” Vệ Thành mím chặt môi không chịu hé răng.

“Không sao, nói với anh, anh sẽ không trách bé Thành nhà chúng ta.” Tây Viễn hôn một cái lên khuôn mặt Vệ Thành.

“Đèn lồng hỏng.” Vệ Thành đưa tay sau lưng ra, Tây Viễn nhìn xem, cũng không phải hỏng mà là giấy màu bốn phía trên đèn lồng đều bị phá ra.

“Sao lại vậy? Có phải trời quá tối nên ngã không? Có ngã bị đau ở đâu không?” Tây Viễn vừa nói vừa đến chỗ cây tùng cẩn thận xem trên người Vệ Thành, lấy tay sờ.

“Nha đầu xấu xa, nha đầu xấu xa muốn cướp đèn lồng của em…” Nha đầu xấu xa là ngoại hiệu Tây Viễn đặt cho con chị cùng mẹ khác cha của Vệ Thành, tiểu nha đầu kia lớn hơn một tuổi so với Vệ Thành.

“nó có đánh em không?” Tây Viễn vừa nghe liền nóng nảy.

“em ngã sấp xuống đèn lồng, anh làm hỏng luôn! Em đánh chị ta, đánh cho chị ta khóc.” Vệ Thành đau lòng đèn lồng anh làm. Anh trai nói, gặp nha đầu xấu xa không cần sợ, cứ đánh, có gì đã có anh trai lo.

“Nó không đánh trúng em chứ?” Tây Viễn hỏi, hắn vẫn lo Vệ Thành chịu khi dễ.

“Không ạ, em vừa đánh chị ta thì chị ta liền khóc, nói là về tìm mẹ.” Vệ Thành cũng sợ gây rắc rối cho Tây Viễn.

“Không sao, bảo bối của anh, chỉ cần em không bị bắt nạt là được, có anh ở đây, con mụ đáng chết kia không dám làm gì đâu.” Tây Viễn tiếp thêm can đảm cho Vệ Thành. Mẹ nó, nếu người đàn bà kia hoặc Vệ lão nhị dám tới tìm xui, hắn cũng không phải là ngồi không.

“Đèn lồng hỏng rồi!” Nhắc tới lên đèn lồng Vệ Thành lại mắt rưng rưng lệ, đây chính là thứ anh làm cho, cũng là thứ hắn thích nhất.

“Không sao, đi, chúng ta vào nhà, anh sẽ sửa cho em một cái mới, so với trước còn đẹp hơn.” Tây Viễn nắm tay Vệ Thành vào phòng.

” Thành à, đến ngồi bên cạnh ông nội nào, uống nước đi, có phải mải chơi, khát nước rồi không?” Ông nội đưa tay ôm Vệ Thành đến bên cạnh mình ngồi xuống.

Vệ Thành đúng là khát, hắn vừa uống nước vừa nhìn anh sửa đèn lồng. Giấy màu trong nhà không có khối lớn, Tây Viễn đành phải trộn các loại màu với nhau, gộp thành mặt hoàn chỉnh, sau đó dán lên đèn lồng.

“Anh ơi, anh ơi, anh Thành trở về chưa vậy?” Tây Vi tiến cửa sân liền lớn tiếng hô, Tây Viễn nghĩ mãi mà không rõ hắn vì sao phải lớn tiếng nói chuyện như vậy, cũng không sợ mệt người.

“Đã trở lại, đã trở lại. Em mau vào đi.” Tây Viễn đáp.

Tây Vi huỵch huỵch huỵch chạy vào nhà, hắn vừa rồi đi khoe khoang đèn lồng với bọn Trụ Tử, còn có hạt dưa ngũ vị hương trong túi quần hắn mà những đứa khác đều không có. Chờ những đứa trẻ khác nói, hắn mới biết được Vệ Thành bị nha đầu xấu xa bắt nạt.

” anh Thành Tử, nha đầu xấu xa có đánh anh không?” Tây Vi hỏi. Vệ Thành lắc lắc đầu.

“em đã nói với Trụ Tử, đợi ngày mai chặn đường đánh chị ta.” Tây Vi bóp bóp nắm tay.

“U a, em còn biết đánh người cơ đấy?” Tây Viễn trêu ghẹo Tây Vi.

“Hừ! Ai bảo chị ta muốn đoạt đèn lồng của anh Thành.” Tây Vi hô.

“Ta cũng có thể đánh chị ta.” Trụ Tử ở bên hát đệm. Tây Vi đã nói, ai giúp đánh nha đầu xấu xa thì sẽ đem đèn lồng cho người đó.

“được.” Tây Viễn cũng không khuyên can, Vệ Thành nhà hắn cũng không phải như trước, ai muốn bắt nạt cx được.

“em sẽ đánh chị ta!” Vệ Thành cũng không uống nước. Hừ! Sáng mai thấy nha đầu xấu xa hắn sẽ lại đánh khóc chị ta, xem chị ta còn có dám đoạt đèn lồng của mình nữa hay không.

“Ừ, được. Không cần sợ nó, cha của nó anh còn không sợ, sao lại sợ nha đầu xấu xa như nó chớ.” Tây Viễn rất sợ lưu lại bóng ma tâm lý về cuộc sống đã qua của Vệ Thành, cho nên mặc kệ phương thức đúng hay không, Tây Viễn đều một mực ủng hộ.

“Anh ơi, anh ơi, đèn lồng này thật là đẹp mắt.” Tây Viễn dùng giấy màu rực rỡ ghép thành tấm lớn dán lên đèn lồng, lại chọn hoa giấy bà nội cắt dán ở mặt trước, cho nên thoạt nhìn so với trước đó chỉ có một màu đẹp hơn, Tây Viễn đốt nến bên trong, Vệ Thành cầm không buông tay.

“Anh ơi, anh ơi, ” Tây Vi ở bên cạnh kêu, nhanh chóng chạy đến, vừa nhìn là biết đã nhìn trúng đèn lồng của Vệ Thành.

“Rồi rồi, anh cũng dán hai bông hoa giấy cho em, em xem thích cái nào.” Tây Viễn không muốn ủy khuất Vệ Thành nên dỗ Tây Vi nói.

” cái này, còn cả cái này.” Tây Vi cũng rất dễ thỏa mãn.

Làm xong đèn lồng, Tây Viễn cũng không lười, dẫn hai đứa em trai cùng một đám con nít đi chơi, kỳ thật tính tuổi của thân thể này của Tây Viễn thì cũng không lớn, trong thôn có nhiều đứa lớn hơn hắn một hai tuổi còn mải chơi chảy khắp thôn.

Ôi! Ai bảo tuổi tâm lý mình lớn.

“ôi! Viễn à, đến đây.” Tây Viễn cùng bọn nhỏ đến nhà ai, người lớn trong nhà đều sẽ đến một câu, nhìn thằng cả nhà họ Tây không giống với những hài tử khác trong thôn, cụ thể không giống ở đâu, bọn cũng nói không rõ, có lẽ là do Tây Viễn học sách cùng thầy thuốc Lý chăng?

“Dạ thím, chúc thím đón tết vui vẻ.” Tây Viễn cũng ngọt ngào chào hỏi, bất quá ánh mắt luôn không rời Vệ Thành và Tây Vi đang chơi đùa, hắn không muốn để chuyện vừa rồi phát sinh lần nữa.

“Vệ Thành, trên đèn lồng của ngươi là cái gì vậy?” Những đứa trẻ khác cũng muốn cầm đèn lồng xinh đẹp của Vệ Thành, bất quá Vệ Thành không có khả năng cho bọn nó cầm, chỉ đành nghĩ cách đến gần tò mò đưa tay sờ sờ.

“Là hỉ thước, bà nội ta cắt.” Bị một đám tiểu hài tử hâm mộ vây quanh, Vệ Thành thực kiêu ngạo.

“của ta đây là chim én.” Tây Vi cũng giơ cao đèn lồng của mình. “Thành ơi, Vi ơi, đi thôi, chúng ta về nhà ăn bánh chẻo.” thấy thời gian không còn sớm, Tây Viễn kêu hai tiểu tử kia. Giao thừa ở đây ăn bánh chẻo sớm, không cần chờ đến giờ Tý.

“Về nhà nào.” Tây Vi và Vệ Thành cầm đèn lồng đi theo phía sau Tây Viễn, hai đứa tung ta tung tăng, chạy vài bước đuổi theo anh trai.

Tiếng pháo tất niên lại bùm bùm vang lên, cùng với tiếng pháo năm mới, Tây Viễn dẫn Vệ Thành, Tây Vi, bước trên đường về nhà.