Xuyên Đến Cánh Đồng Lúa Xanh Xanh

Quyển 1 - Chương 26: Chạy mau




Mỗi ngày cùng anh trai học chữ xong, ăn xong đồ anh trai làm cho, Tây Vi và Vệ Thành có hơn một canh giờ cùng các bạn thân trong thôn chơi đùa. Hơn nửa năm công phu, Vệ Thành chân chính kết giao đc với mấy đứa bạn, không phải những đứa vì đồ chơi trong tay hắn hay vì đồ ăn ngon mà lấy lòng nịnh bợ hắn, mà là những đứa bạn đơn thuần thích cùng hắn chơi đùa. Ngoài Trụ Tử nhà Vương Tam ông, còn có Triệu Lâm nhà Triệu lão bát, Trình Nam nhà Trình Nghĩa.

mấy đứa bé khác biết bọn Tây Vi mỗi ngày cùng học chữ với anh trai, tuy hâm mộ nhưng biết người lớn nhà mình không kết giao nhiều với nhà họ Tây nên không có cách nào há mồm, không thể đi theo học như Trụ Tử, cho nên cũng không đi quấy người trong nhà. Bọn nó mỗi ngày định trước thời gian, khi thời gian tới, mấy tiểu tử liền đến chơi đùa cùng nhau.

Hiện tại trời đã lạnh, bề mặt đất đông cứng đã đạt tới độ dày một bàn tay, ban ngày đã ở dưới không độ, nước trong kênh nước đã đóng băng rất chắc chắn. cho nên mấy đứa trẻ con có đôi khi đến một cái kênh nước nhỏ cách thôn rất gần trượt băng. bọn nó chính là ở trên mặt băng dùng chân trượt, qua vài ngày đế giày vải đã sắp nát tan tành,, bị người lớn trong nhà lấy chổi lông gà đánh một trận. sau đó vẫn là Tây Viễn xem qua, cùng Tây Văn Minh làm một đôi giày trượt băng cho hai đứa Vệ Thành và Tây Vi, kỳ thật chính là dùng tấm ván gỗ cứng mỏng đóng thành độ lớn của giầy, ở dưới từng tấm ván gỗ cố định hai thanh sắt lớn, sau đó dùng dây thừng chắc chắn buộc tấm ván gỗ vào giầy, như vậy là có thể trượt trên băng.

hai đứa Vệ Thành cũng không tàng tư, khi chỉ có mấy bọn nó, hai đôi giày trượt băng được mấy đứa đổi nhau chơi.

Mặt khác, Tây Viễn lại làm một con quay gỗ cho bọn nó, mấy hài tử mỗi đứa dùng dây thừng buộc thành cái roi nhỏ, không trượt băng thì tìm chỗ đất trống lấy roi đánh con quay chơi.

Bởi vì vẫn chơi cùng một chỗ, mấy đứa trẻ con đã lập thành một tập thể nhỏ, những đứa trẻ khác trong thôn muốn gia nhập cũng không dễ. Tuy đôi khi trong lúc chơi cùng nhau sẽ có chút mâu thuẫn, nhưng con nít ấy mà, hôm nay tức giận không chơi với nhau, ngày mai chưa ai nói gì đã tự mình chơi cùng nhau, tức giận cũng không được bao lâu. Cho nên Tây Viễn rất yên tâm để mấy đứa trẻ con chơi đùa cùng nhau, lại bởi vì Vệ Thành là đứa biết đùa nhất trong mấy đứa trẻ con, cho nên dù nhỏ lại mơ hồ thành nhân vật quan trọng giữa mấy đứa, tất cả đếu rất nghe hắn, nhất là Tây Vi.

Hôm nay, mấy đứa trẻ con đang ở trên đất trống bên cạnh nhà Trình Nam chơi con quay, mỗi đứa cầm roi nhỏ đánh đến đầu đầy mồ hôi, miệng hét lớn. Lúc này, từ sau đống củi nhà Trình Nam ló ra một người, chính là Vệ lão nhị cha Vệ Thành.

Vệ lão nhị quan sát Vệ Thành vài ngày, phát hiện Vệ Thành mỗi trưa đều sẽ ra ngoài cùng mấy hài tử trong thôn chơi. gã vốn tính toán đợi khi Vệ Thành có một mình thì gọi hắn, hỏi chuyện tiền nong nhà Tây Minh Văn một chút, hoặc là tìm cách lợi dụng Vệ Thành làm việc cho mình, cưỡng bức cũng được, dụ dỗ cũng tốt, nghĩ cách bảo Vệ Thành phối hợp. cđ, Vệ lão nhị luôn không đợi đc cơ hội, nguyên nhân là Vệ Thành mỗi lần đi ra bên người đều có Tây Vi và Trụ Tử đi theo, hơn nữa, mấy đứa bé khác thường xuyên không chờ được, không đợi bọn Vệ Thành đi ra đã chạy đến ngoài cửa sân nhà họ Tây chờ.

Vệ lão nhị thật sự sốt ruột không chờ nổi nữa, cho nên hôm nay cho dù có mấy đứa bé khác ở đây vẫn đi ra tìm Vệ Thành.

“Vệ Thành, con tới đây một chút cho cha.” Vệ lão nhị hướng về phía Vệ Thành kêu lên. gã cũng không lo Vệ Thành không nghe, trước kia Vệ Thành rất sợ gã, gã bảo Vệ Thành làm gì Vệ Thành đều không dám phản kháng, bằng không để gã bắt được sẽ là một trận đánh đòn.

Có lẽ là ảnh hưởng xây dựng từ ngày xưa còn tồn lại, có lẽ là chuyện xảy ra đột nhiên, Vệ Thành sau khi nghe Vệ lão nhị gọi hắn lập tức lăng tại chỗ, theo thói quen định đi hai bước về phía Vệ lão nhị lại dừng, sắc mặt có hơi trắng bệch, trong mắt lòe ra một tia khiếp ý. Từ khi đước anh trai dẫn về nhà họ Tây, cuộc sống của hắn giống như lập tức từ địa ngục đi tới thiên đường, mỗi ngày đều vui vẻ, bóng dáng cuộc sống cực khổ trước kia từng chút từng chút bị phai nhạt, khi đi chơi cùng đám bạn nhỏ trong thôn, hắn cũng không cố ý đi qua nơi người Vệ gia có thể xuất hiện, hắn nghĩ chỉ cần mình không đối mặt với bọn họ thì người và chuyện quá khứ liền cách hắn rất xa! Nhưng hôm nay, Vệ lão nhị đột nhiên hiện ra ở trước mặt hắn, Vệ Thành mới phát hiện ra chỉ cần người Vệ gia muốn thì hắn liền giống một con gà nhỏ bị nắm chặt trong lòng bàn tay.

” anh Thành Tử, chạy mau! Về nhà gọi anh trai! Nhanh lên!” Tây Vi thấy Vệ Thành đứng ngốc tại chỗ bất động thì lo lắng hô, đây là điều Tây Viễn lặp đi lặp lại nói với hai đứa nó, ở trong thôn, vô luận làm sao, chỉ cần đụng tới Vệ lão nhị và vợ gã thì bảo Vệ Thành gì cũng đừng nói mà lập tức chạy về nhà.

“Thành Tử, mau a, chạy nhanh lên!” Trụ Tử nghe được Tây Vi kêu la cũng vội kêu Vệ Thành.

Nhắc tới anh trai, Vệ Thành lập tức nhớ lại lời anh trai dặn dò, ngay cả nhìn cũng ko liếc mắt nhìn Vệ lão nhị một cái, xoay người từ trước cửa sân nhà Trình Nam chạy về nhà.

“Ôi, Vệ Thành, con đứng lại đó cho cha, cha xem con chạy đi đằng nào!” Vệ lão nhị sao cũng không ngờ Vệ Thành sẽ phản ứng như vậy. Ngây ra một lúc, nhấc chân muốn đuổi theo Vệ Thành, cđ gã đi chưa tới hai bước, Tây Vi liền chắn ở trước mặt gã, mấy đứa Trụ Tử vừa nhìn cũng rầm rầm xông tới. Tây Vi càng khôn lỏi, hắn cũng không đợi Vệ lão nhị phản ứng, “Oa” một tiếng khóc lớn lên, Tây Vi thật sự sợ Vệ Thành bị đuổi kịp, mặt khác anh trai cũng đã nói với hắn, Vệ lão nhị muốn tìm Vệ Thành gây phiền phức, nhiệm vụ của Vệ Thành là chuồn cho lẹ, nhiệm vụ của hắn là lớn tiếng khóc, có hay không có nước mắt đều không sao cả. Tây Vi nhớ rất kỹ lời của anh trai!

Tây Vi vừa khóc, mấy đứa Trụ Tử cũng học theo mà khóc, bọn nó chỉ thuần túy là xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, chỉ có sấm mà không mưa. bọn Tây Vi vừa khóc thì Vệ lão nhị đã luống cuống, Vệ Thành ở trước mặt gã khóc thế nào đều không sao, gã là cha của Vệ Thành, đánh con mình là thiên kinh địa nghĩa, không phải chuyện của người khác. nhưng Tây Vi thì không giống, nó là nhóc con nhà họ Tây, để người trong thôn nhìn thấy sẽ nói gã một người lớn bắt nạt tiểu hài tử, có lý cx thành vô lý.

Đây cũng là nguyên nhân năm ngoái Tây Viễn cầm rìu đuổi Vệ lão nhị, Vệ lão nhị không dám hoàn thủ, mặt khác, bởi vì thái độ làm người của Vệ lão nhị, không quan hệ tốt với người trong cho nên mặc kệ ai đúng ai sai thì mọi người trong lòng đều sẽ có khuynh hướng. Còn người chính là như vậy, một khi ở trong lòng mọi người tồn tại ấn tượng xấu thì sau này muốn sửa cũng không dễ.

một chiêu này của Tây Vi quả có hiệu lực, vừa cất giọng liền gọi gần hết thôn dân ra. Có thôn dân ở trong sân nhà xem chừng, có người trực tiếp đi tới nhìn xem là xảy ra chuyện gì.

” đây là sao thế?” hai vợ chồng Trình Nghĩa đang ở nhà kho sửa sang lại nhà, lương thực, cám trấu, đồ khô… Mọi người nói sửa nhà bạc vạn, bình thường cảm thấy đồ đạc trong nhà không nhiều lắm, vừa sửa sang lại liền khó khăn. Đang bề bộn thì chợt nghe tiếng khóc ai oán của tiểu hài tử, trong đó một tiếng nghe thế nào cx giống Trình Nam nhà mình. Trình Nghĩa vội vàng buông việc trong tay chạy ra, vợ hắn cũng theo ở phía sau, bọn họ biết Trình Nam nhà họ ở sân trống gần nhà chơi, mới vừa rồi còn nghe được tiếng cười khoan khoái của mấy đứa trẻ con, sao chỉ chớp mắt đã khóc rồi? mà còn không chỉ là một đừa tiếng khóc?

Hai vợ chồng hồ nghi đi tới chỗ sân trống, thấy Vệ lão nhị vung tay đứng đó, mấy cây cải đỏ vây quanh gã miệng mở rộng lớn tiếng gào.

Trình Nghĩa vừa thấy liền không vui, trẻ con nhà mình chơi ở gần nhà, trêu chọc gì ai lại biến đám con nít thành như vậy! Cho nên lời hỏi ra khẩu khí cũng không tốt.

“gã phá đống củi nhà chúng ta!” Trình Nam vừa gào vừa đáp.

Vừa rồi Vệ Thành chạy lại thêm mấy đứa trẻ con làm Vệ lão nhị tức giận, không có cách nào xì ra bèn mãnh liệt đạp hai cước lên đống củi bên cạnh, cái này để Trình Nam nhìn thấy, cha của nó vừa ra thì lập tức cáo trạng.

“Vệ lão nhị ngươi sao thế, đống củi nhà ta làm gì chọc ngươi à?” Trình Nghĩa chính là người tính tình nóng nảy, dính hỏa liền lên, vừa nghe con trai nói vậy thì lập tức xưng mặt hỏi Vệ lão nhị.

“…” Vệ lão nhị bị ăn nóng oan, gã chỉ muốn kêu con trai mình nói vài lời, gã trêu chọc ai sao? Gây chuyện với ai à? thằng nhóc Vệ Thành này, nó chạy cái gì chớ? Chờ mình bắt được nó xem! Vệ lão nhị thầm hận. Còn có đứa nhãi con nhà họ Tây kia, chưa lớn mà đã không ít tâm nhãn, dám há miệng hét gào!

“Không sao, không sao, Trình Nghĩa ngươi đừng nóng giận, ta chỉ là đùa mấy tiểu hài tử thôi, mấy đứa bọn nó không biết ta đang đùa, he he.” chịu thôi, Vệ lão nhị trưng ra khuôn mặt tươi cười giải thích với Trình Nghĩa. Trình Nghĩa là một người không dễ chọc hắn biết rất rõ.

“Không có việc gì ngươi đùa trẻ con làm chi? Ta thấy ngươi đây là quá rảnh rỗi rồi.” khẩu khí của Trình Nghĩa vẫn không được tốt, bất quá cũng không còn níu lấy không tha. hắn cân nhắc chuyện này phỏng chừng có quan hệ tới Vệ Thành, vừa rồi Vệ Thành ở đây chơi hắn có thấy, hiện tại đảo mắt đã không thấy đâu khó mà thoát khỏi chuyện của Vệ lão nhị, hắn tuy không sợ Vệ lão nhị, bất quá cũng không muốn vô duyên vô cớ cùng hắn kết thù kết oán.

” đúng đó, lão Nhị, nếu nhàn rỗi không có việc gì thì giúp chúng ta làm chút việc nhá? Nhà nhà ai cx bận rộn, chỉ có ngươi nhàn rỗi như vậy, chúng ta nhìn thấy đều đỏ mắt.” thôn dân bên cạnh cũng pha trò theo.

“Được chớ, có chuyện gì thì ngươi cứ gọi ta, ý kiến khác không có.” Vệ lão nhị nhanh chóng xoay người rời khỏi.

Tây Vi thấy Vệ lão nhị đi rồi thì nhanh chân chạy về phía nhà mình, hắn phải quay về nhìn anh Thành Tử. Trụ Tử và mấy đứa bé khác cũng đi theo phía sau.

“Ôi, Nam à, Trình Nam, con đi đâu? Trở lại cho mẹ.” mẹ Trình Nam hướng về phía Trình Nam hô.

“con đến nhà tiểu Vi, lập tức trở về ạ.” Trình Nam vừa chạy vừa trả lời.

“Ai nha, đứa nhỏ này, me chờ con về đó.” mẹ Trình Nam bất đắc dĩ nói.

“Đi thì đi thôi, cũng không phải không trở lại.” Trình Nghĩa nói với vợ mình, hắn vẫn ủng hộ Trình Nam chơi cùng đám con nít nhà họ Tây, trong lòng không phải không hâm mộ Trụ Tử nhà họ Vương, nếu… ừ, nếu cũng có thể giống Trụ Tử đi theo thằng cháu cả nhà họ Tây Tây Viễn học chữ, hắn không để ý giúp Tây Văn Minh đánh Vệ lão nhị một chút.

bọn Tây Vi mới vừa chạy đc nửa đường lại đụng phải bà nội đang tìm đến, hóa ra Vệ Thành trở về kể hết mọi chuyện nên ông nội lo lắng muốn tới tìm Tây Vi, cđ bà nội biết ông nội tính tình quật cường sợ ông cùng Vệ lão nhị đánh nhau, một ông già sao đánh thắng được Vệ lão nhị cao lớn vạm vỡ, cho nên bà nội ngăn ông nội không cho đi, chính minh đi tìm Tây Vi.

“Bà nội!” Tây Vi thấy bà nội lập tức chạy đến.

“thằng nhỏ à, cháu không sao chứ, đây là khóc à? Vệ lão nhị đánh cháu sao?” Bà nội thấy trên mặt Tây Vi khóc như diễn viên hí khúc thì vội vàng lo lắng hỏi.

“Không ạ, bà ơi, gã chưa đánh cháu thì cháu đã khóc trước.” Tây Vi đáp. Hiện tại ngẫm lại bộ dạng mình khóc vừa rồi, hắn lại có chút hổ thẹn.

“Chúng cháu đều khóc theo.” Trụ Tử ở bên cạnh nói.

“dạ.” mấy tiểu mao đầu khác cũng đồng loạt gật đầu.

“được rồi, về nhà nào.” Bà nội dẫn Tây Vi và mấy đứa trẻ con đi về nhà.

Trong nhà Vệ Thành rúc vào trong lòng anh trai, Tây Viễn vì muốn dỗ hắn nên đặt nồi lên khung trên chậu than trước mặt nướng khoai tây lát. Vốn Tây Viễn đang ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi đọc sách thì thấy Vệ Thành huỵch huỵch chạy vào nhà, vừa vào nhà ngay cả chào hỏi cũng không, trực tiếp vào buồng trong lên kháng bổ nhào vào trên người anh trai.

“Thành Tử, sao vậy?” Ông nội bà nội và mẹ Tây Viễn vừa thấy Vệ Thành không giống mọi ngày thì cũng nhanh chóng tiến đến phía sau Vệ Thành hỏi.

“Không cần nóng vội, từ từ nói.” Tây Viễn buông sách ôm Vệ Thành vào trong lòng, Vệ Thành vừa đến bên người anh trai liền không sợ. quá trình từ nhà Trình Nam đến nhà mình đối với Vệ Thành mà nói cũng không tính là xa, từ đầu xuân anh trai đã kêu hắn và Tây Vi mỗi sáng sớm đứng lên chạy bộ, đấm bao cát, luyện quyền, Tây Vi có đôi khi còn trộm lười chớ Vệ Thành chính là một ngày cũng chưa từng gián đoạn, cho nên Vệ Thành nhìn qua nhỏ gầy nhưng thể chất rất tốt, chạy vài bước này còn chưa đủ làm hắn mệt, hắn chỉ là sợ bị Vệ lão nhị đuổi theo, cho nên mới sốt ruột, giờ vừa nhìn thấy anh trai liền an tâm.

Người trong nhà vừa hỏi, Vệ Thành liền kể lại chuyện cho mọi người, chưa đợi hắn nói hết thì ông nội liền giận đến muốn xoay người ra khỏi nhà.

” ông lão chết tiệt, ông đây là đi làm gì?” Bà nội vội vàng ngăn lại.

“Mẹ nó Vệ lão nhị, thực bắt nạt chúng ta không trêu vào gã, ông đây hôm nay một cuốc đánh chết gã!” Ông nội tức giận tìm cuốc trong phòng, ông đã quên mất là cái cuốc mấy ngày hôm trước trong khi thu dọn nhà đã được cất vào nhà kho.

“ông ổn lại cho ta, đừng có việc này còn chưa giải quyết ông đã lại gây ra thêm chuyện.” Bà nội hò lên với ông nội.

“Ông ơi, ông ơi, không sao, ông đừng vội, cháu phỏng chừng Vệ lão nhị chỉ là động tâm chút tiền nhà chúng ta muốn hỏi Thành Tử một chút, chứ chuyện khác gã còn không dám.” Tây Viễn an ủi ông nội.

“Nghe thằng Viễn, ông ngồi xuống cho ta.” Bà nội ấn ông nội ngồi lên mép kháng.

“Đúng đấy ạ, cha à, chúng ta hãy chậm rãi thương nghị chuyện này làm sao.” mẹ Tây Viễn cũng ở bên cạnh khuyên, vừa rồi ông cụ muốn tìm Vệ lão nhị liều mạng, bà làm con dâu không dễ đưa tay ra ngăn, hiện tại cũng gấp làm yên lòng ông cụ.

“Ôi, còn thằng Vi thì thế nào, ông xem xem thế nào, đừng để chậm trễ.” Bà nội quái ông nội nói. Ông nội vừa nghe cũng nghĩ tới, Vệ Thành đã trở lại nhưng Tây Vi còn ở đằng kia đó.

“Hay là để ta đi, ông đi có khi lại cùng Vệ lão nhị đánh nhau, việc nhỏ cũng thành chuyện lớn, ta một bà lão ta không tin gã còn dám đưa tay đánh ta.” Bà nội ngăn ông nội đang muốn ra ngoài, bản thân phủi phủi trên người ra khỏi cửa phòng.

“Anh ơi, tiểu Vi không sao chứ?” Vệ Thành thấy anh trai nướng khoai tây lát cho mình, lo lắng hỏi Tây Viễn.

“Không sao, bà không phải đi rồi ư, lập tức sẽ trở lại.” Tây Viễn an ủi Vệ Thành.

” anh Thành Tử, anh Thành Tử.” Trong sân truyền đến tiếng của Tây Vi, tiểu tử kia dù sao vừa mới khóc một hồi, giọng có chút nghèn nghẹn.

“Thành Tử, Thành Tử.” Mấy đứa trẻ khác vừa tiến đến cũng gọi Vệ Thành.

“Mau vào, mấy đứa các em không sao chứ? sao đều thành diễn viên hí khúc rồi.” Tây Viễn thấy Tây Vi như thế thì có chút đau lòng, bất quá cũng không thể chỉ quan tâm con nít nhà mình mặc kệ con nhà người ta.

“mẹ đi chuẩn bị nước, cho mấy đứa nó lau mặt.” mẹ Tây Viễn xoay người ra phòng bếp.

“Anh ơi, ” Tây Vi cũng tới dựa vào bên cạnh anh trai, hắn vẫn thấy vừa rồi khóc nhè có chút mất mặt.

“Trụ Tử, đến gian giữa lấy mấy ghế nhỏ, anh nướng khoai tây lát cho mấy đứa các em.” Tây Viễn nói với Trụ Tử.

“dạ, được, anh Tiểu Viễn.” Trụ Tử hiện tại cũng rất quen thuộc nhà Tây Viễn, đến gian giữa lấy ra mấy ghế nhỏ, mấy đứa trẻ ngồi quanh Tây Viễn. Tây Viễn phân mấy lát khoai đã nướng xong cho mấy đứa bé. Trong nhà mùa đông không thiếu nhất chính là khoai tây bắp cải củ cải, hơn nữa hiện tại bởi vì phải làm gà nướng, gà quay, mà gà trong nhà cho ăn rất tốt nên mập hơn, để gà nướng, gà quay hương vị ngon phải lấy mỡ gà ra lại thêm vịt ngỗng nội tạng cầm về từ Tụ Đức Lâu, cũng thường xuyên có mỡ vịt mỡ ngỗng, cho nên trong nhà hiện tại không thiếu nhất chính là mỡ. Tây Viễn rót thêm mỡ vào trong nồi, sau đó bỏ lát khoai tây đã cắt mỏng vào, chờ chiên cho hai mặt vàng óng thì rắc lên chút bột ngũ vị hương chính hắn làm, sau đó dùng cái xẻng xúc ra, thừa dịp ăn nóng đến thơm giòn cả miệng!

Mấy đứa trẻ con ăn đến cả miệng nhỏ nhắn bóng loáng mỡ, cũng không câu nệ như vừa rồi, bắt đầu vừa ăn vừa ríu rít kể lại “hành động vĩ đại” vừa rồi của mấy đứa, Tây Viễn bên miệng mang theo ý cười nghe, ánh mắt lại híp lại, xem ra chuyện hắn lo lắng sắp xảy ra.