Xuyên Đến Mạt Thế Trang Thành Ngốc Tử

Chương 42: "Ăn" hay không "ăn"?




"Cậu... có thể cho tôi ăn chung được không?"

Từ An dời mắt khỏi thỏ nướng trong tay, thịt sắp vào miệng thì bị quấy rầy nên có chút không vui: "Tôi được ích lợi gì?" Trong đầu của Từ An, chưa từng có khái niệm 'thương hương tiếc ngọc'.

Nữ sinh dáng người thon gọn, chỗ nào cần có thì đều rất đầy đặn no đủ, gương mặt hơi lấm lem, váy bị rách một mảng lộ ra cặp đùi non trắng mịn. Bộ dạng e thẹn yểu điệu, ngực ưỡn ra trưng bày đường cong của hai khối to tròn phía trước. Cô ta ngượng ngùng: "Tôi... cậu muốn làm gì cũng được."

Ý tứ trong lời nói của cô ta rất rõ ràng, gần như mọi người ở đây đều hiểu rõ, tiếc là người cần hiểu nhất lại không hiểu.

Tử An hừ lạnh trong lòng, không mấy tin tưởng vào cái câu 'muốn làm gì cũng được' này: "Chẳng lẽ tôi muốn ăn cô cũng được sao?" Ánh mắt Từ An di chuyển trên người nữ sinh, giống như đang đánh giá con mồi. Đương nhiên, 'con mồi' và 'ăn' của Từ An hoàn toàn khác với những gì mà mọi người suy nghĩ.

Cô gái thấy Từ An hỏi trực tiếp như vậy, gương mặt ửng đỏ, mím môi gật đầu, bộ dạng e lệ thẹn thùng khiến người khác yêu thương.

Sắc mặt Từ Vũ Hàn tối sầm lại, cảm thấy nữ sinh trước mắt này đúng là muốn tìm chết, lại dám đi quyến rũ em trai ngây thơ nhà hắn. Nhìn thấy Từ An vẫn đang 'đánh giá' nữ sinh, Từ Vũ Hàn trong lòng giận giữ, nắm tay siết chặt, ngăn lại xúc động muốn ngay lập tức rút súng giết người của mình.

Từ An có chút muốn đổi, so với miếng thỏ nướng trong tay cậu thì cô gái này nhiều thịt hơn, có thể ăn được lâu hơn, hoặc là lúc nguy hiểm có thể dùng cô ta để giữ chân tang thi. Nhưng cậu lơ đãng nhìn thấy sắc mặt Từ Vũ Hàn tối sầm, nhớ ra hiện tại thân phận của mình là 'mượn' được, không thể ngang nhiên làm những việc như vậy.

Tuy lúc bị nhốt trong phòng thí nghiệm ở đời trước, Từ An đã từng vì sinh tồn mà chịu đựng việc đám giáo sư kia ép mình ăn thịt của những vật thí nghiệm là con người, nhưng không có nghĩa là cậu thích nó. Sau một hồi im lặng, Từ An rốt cuộc lên tiếng: "Xin lỗi, cô không hợp khẩu vị của tôi."

Cô gái hơi ngẩn ra, trong đám nữ sinh cô ta là người có vẻ ngoài cuốn hút nhất, cô ta rất tự tin vào độ hấp dẫn của mình. Nhưng cô ta không ngờ được, Từ An lại lấy lý do 'không hợp khẩu vị' mà thản nhiên từ chối.

Nữ sinh vừa ngượng vừa tức, cắn cắn môi quay về chỗ ngồi, uất hận cùng không cam lòng lúc này đều đổ lên người Từ An. Còn Từ An thì vẫn ngây thơ không biết gì, tiếp tục ăn thịt nướng.

Từ Vũ Hàn nhìn một bên mặt của Từ An, trong lòng khó chịu vô cùng. Cậu là vì 'không hợp khẩu vị' nên mới không 'ăn' đúng không? Vậy nếu người đến hiến thân là một người 'hợp khẩu vị' sẽ khác? Nhưng mà, dù có như thế thì sao? Từ An muốn phát sinh quan hệ với ai là quyền của cậu, hắn có thể dùng thân phận anh họ ngăn cản nhất thời, nhưng sẽ ngăn được cả đời sao? Trừ khi...

Từ Vũ Hàn cúi đầu, nắm tay siết chặt.

Một màn 'tự tiến cử' cứ như thế kết thúc, chỉ là ánh mắt của nhóm học sinh nhìn cô gái vừa rồi nhiều thêm một phần khinh miệt.

Mọi người sau khi ăn xong, thu dọn đồ đạc tiếp tục lên đường. Đi nửa ngày trời, bọn họ rốt cuộc rời khỏi con đường nhỏ kia, ra đến đường lớn. Xe trên đường không nhiều, có mấy chiếc xe nhìn bên ngoài vẫn còn nguyên vẹn, chỉ là đa số những chiếc xe như thế thì bên trong đều có tang thi.

Từ Vũ Hàn chọn một chiếc không quá tệ, ra hiệu với A Quân, A Quân bước đến, dùng một đoạn dây kim loại mở khóa cửa ghế lái. Cửa vừa mở, tang thi bên trong lập tức gào rống hướng Từ Vũ Hàn mở ra cái miệng đỏ lòm hôi thối, nhưng tiếc là nó bị đai an toàn hạn chế nên không thể lao ra ngoài.

Từ Vũ Hàn rút dao quân dụng đâm vào đầu tang thi, lựa chọn góc độ không để máu bắn vào trong xe, sau đó đem xác tang thi ném xuống bên đường. Chiếc xe này không đến nỗi nào, động cơ hoàn hảo, xăng cũng còn hơn nửa bình, đủ để bọn họ đi đến trạm xăng phía trước. A Quân tìm vài cái chai hoặc thùng rỗng, dùng một đoạn dây rút xăng trong mấy cái xe trống bên đường, đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn,.

Từ Diệp để hai cái vali bên cạnh, chăm chú nghiên cứu khẩu súng lục mới được cho. Còn Từ An bên cạnh thì nhìn ra ngoài cửa sổ, ngẩn người.

Đoàn người gồm hai chiếc ô tô một chiếc xe khách nối đuôi nhau khởi hành, tới khi mặt trời khuất núi, trời đêm buông xuống một màn sương lạnh thì bọn họ cũng đến được trạm xăng.

Nơi này không quá rộng rãi, chỉ có một ngôi nhà nhỏ phía sau trạm xăng, xung quanh có mấy nhà kho, Từ Vũ Hàn cùng đám người kia thương lượng liền quyết định chỗ ngủ. Bốn người Từ Vũ Hàn sẽ nghỉ ở ngôi nhà nhỏ đó, mấy người kia thì đến nhà kho bên cạnh.

Dọn dẹp tang thi xung quanh, Từ Vũ Hàn để Từ An và Từ Diệp vào trong nghỉ ngơi, hắn cùng A Quân thay phiên nhau canh gác.

Nằm trên chiếc giường không quá rộng rãi, Từ An lên tiếng hỏi người bên cạnh: "Cậu thật sự không thấy sợ hãi à? Dù sao tôi cũng không phải là con người, có khi tôi vì bảo vệ bí mật mà giết chết cậu cũng không chừng."

Từ Diệp mở mắt, trước mắt cậu ta là ánh sáng màu ngọc bích, trong màn đêm u tối khiến cậu nhóc có thể quan sát rõ hơn đôi mắt xinh đẹp đó. Từ Diệp ngẫm nghĩ, nhếch môi nói: "Lần đầu tiên gặp anh đã tiết lộ bí mật của mình cho tôi, khi đó anh vẫn để tôi sống, tức là anh vốn không định giết tôi."

Thấy Từ An im lặng không tỏ rõ ý kiến, lại giống như đồng ý với những lời vừa rồi, Từ Diệp nói tiếp: "Anh là em họ của Từ Vũ Hàn, nhưng cả hắn cũng không biết bí mật của anh, đúng là rất kỳ quái. Còn về phần anh không nói cho hắn, có thể là vì anh coi trọng tình cảm của hai người, hoặc là anh vốn không tin tưởng hắn."

Từ An trong đầu loạn cả lên, buồn bực nói: "Từ Vũ Hàn không biết, bởi vì tôi vốn không phải là em họ của anh ấy..." Ánh mắt Từ Diệp lấp lóe.

Thở ra một hơi, Từ An nhỏ giọng: "Tôi không nói, bởi vì tôi coi trọng tình cảm thân nhân này, cũng bởi vì coi trọng nên mới lo sợ, mới không tin tưởng, không dám đánh cuộc."

"Tên cật hóa không tim không phổi như anh có thể nói ra được lời này, đúng là đã thật lòng yêu mến anh trai mình." Từ Diệp chậc lưỡi nói, nói xong còn nhe răng cười. Từ An vươn tay bẹo má cậu ta: "Cậu nói ai là cật hóa không tim không phổi?"

Từ Diệp không cười nữa, vươn tay che mắt Từ An, che đi ánh sáng lấp lánh kia: "Tôi nghĩ có lẽ anh đem theo tôi là bởi vì anh cảm thấy rất cô độc, cũng bởi vì từ đầu tôi vốn không có sức uy hiếp đến anh. Từ An, anh đừng lo, tôi sẽ không nói chuyện của anh ra, vậy nên có gì có thể nói với tôi."

Từ An phủi tay cậu ta ra, đôi mắt đã khôi phục lại như trước: "Cậu còn nhỏ tuổi hơn tôi đấy, đừng có nói chuyện như ông già vậy."

Từ Diệp hừ hừ: "Nhưng tôi có điều kiện." Từ An nhíu mày, cậu ta nói tiếp: "Nếu như đến căn cứ, tôi muốn đi theo cái người tên Từ kia."

"Tôi không quyết định được, cái đó phải hỏi Từ." Từ An nhíu mày: "Sao tôi cứ có cảm giác là cậu biết Từ, không những vậy mà còn rất quen thuộc."

"Đó chỉ là cảm giác." Từ Diệp nói xong, nhắm mắt giả chết, Từ An gọi một hồi cũng không thấy cậu ta đáp lại. Hôm nay lúc đi săn thật sự tốn rất nhiều sức, Từ An cả người rã rời, cũng nhanh chóng nhắm mắt ngủ.

Mà sau khi Từ An ngủ không lâu, Từ Diệp mở mắt ra, nhìn chăm chú vào tay của mình, giọng nói chỉ có mình cậu ta nghe thấy: "Đó chỉ là cảm giác, nhưng cảm giác này của cậu đúng là rất chính xác. Chỉ là... tôi biết anh ấy, nhưng anh ấy không biết tôi."